Lời Nói Dối Đau Thương - Chương 86 - Lo lắng
Khi Giai Giai đi rồi, Thế Khải thở dài mệt mỏi nhìn qua ông Thẩm.
Nhìn ông, anh lại nhớ lại quá khứ khó khăn. Nếu đúng như lời ba nói thì ông
Thẩm chính là nguyên nhân làm cho gia đình anh tan nát.
Nhưng mâu thuẫn ở chỗ, chính ông ấy đã giúp đỡ cha con anh khi đói khổ, có cơm ăn có chỗ ở đầy đủ.
Đưa mắt nhìn sang ông Thẩm, anh chậm rãi ngồi xuống, thều thào tâm sự.
‘ Chú, con phải làm sao đây, một bên là nghĩa một bên là tình. Không bao
giờ là dễ chọn đối với con cả. Cứ nhìn Giai Giai hạnh phúc bên người
khác, trái tim lại âm ỉ khó tả, chú lại còn ngăn cấm cô ấy không được
gặp con, tại sao vậy?. Dù ngày mai có bão tố gì, chỉ cần hôm nay sống
tốt là được, con không hối hận gì cả ‘.
Một dòng tâm sự không quá dài, nhưng nó chất chứa nỗi buồn vô tận.
Anh cũng là con người bình thường, cũng biết vui, biết buồn, biết giận và biết hờn.
Nghe những lời tâm sự ấy, nếu như trong một hoàn cảnh khác, ông Thẩm còn đủ
tỉnh táo thì chắc ông cũng sẽ vỗ vai cậu mà an ủi. Nhưng rất tiếc, ông
lại bất động mà nghe trong vô thức.
Có thể cậu không để ý, giọt nước đang rơi xuống từ khóe mắt ông Thẩm. Là vì xúc động trước Thế Khải hay là còn lí do nào khác…
Chắc là Giai Giai đi lâu quá hoặc có thể anh đã quá mệt mỏi cho ngày hôm nay mà Thế Khải đã thiếp đi.
Giai Giai trở về nhìn anh đang yên bình trong giấc ngủ, cũng không gọi anh dậy.
Nhẹ nhàng để hộp thức ăn lên bàn, cô cũng chẳng lấy chăn choàng lên anh vì sợ Thế Khải sẽ thức giấc.
Anh cứ bình lặng đánh một giấc đến hai giờ sáng.
Thấy không gian yên tĩnh, anh mới nhớ ra được việc gì đó. Giai Giai đi đâu lại lâu như vậy không biết.
Anh lo lắng tìm kiếm xung quanh nhưng chẳng thấy bóng dáng cô đâu.
Lòng anh bồn chồn lo lắng hơn bao giờ hết…
Lục Đông chẳng thể chợp mắt nỗi khi nhớ đến lời nói của bà ta.
Phải, lúc chiều theo chân Bạch Diệp đến nơi mà có người muốn gặp cậu.
Bất ngờ thay người này đúng là cậu khá quen, đây chẳng phải là mẹ Minh
Châu, bà ta với cậu đâu có thân thiết đến mức gặp nhau mà trò chuyện.
‘ Bà… ‘.
‘ Cậu bất ngờ lắm sao, cứ bình tĩnh mà ngồi xuống, không cần phải gấp gáp làm gì ‘. Bà ta vô cùng bình thản mà nói.
‘ Cậu không muốn biết ai là người hại mình bị chia tay à ‘. Bà ta nở nụ
cười thâm độc, không vòng vo, dài dòng đi thẳng vào chủ đề.
Nghe đến đây cậu mới suy nghĩ đến việc chia tay giữa mình và Giai Giai.
Nhưng sao bà ta lại biết đến chuyện này. Cứ ngồi xuống để nghe bà ta nói gì trước đã.
‘ Bà nói đi ‘. Cậu nôn nóng muốn biết.
Bà ta nghe vậy liền nở nụ cười đắc thắng.
‘ Được rồi ‘. Bà ta đưa mắt sang Bạch Diệp.
Nhận tín hiệu từ bà ta, Bạch Diệp liền đưa một tấm ảnh cho Lục Đông.
Cậu đưa mắt nhìn, nhưng chỉ một tắm ảnh này thì nói lên được điều gì.
‘ Cậu biết người trong bức ảnh này là ai không? ‘. Bà ta từ từ thăm dò.
‘ Biết ‘. Không quá khó khăn để cậu biết người này là ai.
‘ Rất tốt ‘. Bà ta khen ngợi.
‘ Thế Khải đang làm gì mà cầm hộp thuốc một cách lén lút như vậy. Chính
là… nhân lúc cậu không có mặt đã tráo toàn bộ số thuốc. Hại cậu bị
Giai Giai hiểu lầm ‘.
Bà ta thật may mắn khi không làm gì cũng đạt được mục đích, phải cảm ơn Thế Khải vì đã giúp mình một tay.
Bạch Diệp thấy bà ta nói dối trắng trợn như vậy thì cảm thấy thương cậu
thanh niên này. Nhưng bản thân hèn mọn không dám lên tiếng, còn hùa theo bà ta làm càn.
Đúng là như vậy, cậu bị tráo thuốc mà không hề hay biết. Để rồi Giai Giai dần lạnh nhạt với cậu.
Thế Khải đúng là thủ đoạn mà.
Vậy mà bản thân lại sơ xuất để cho cậu ta đến gần Giai Giai, đúng là sai lầm tai hại.
Khi hiểu ra mọi chuyện, cậu lê bước nặng nề ra về và nhất định sẽ đợi đến
lúc sáng để nói rõ cho Giai Giai biết người hại ba cô ấy là ai.
Còn về phần bà ta vô cùng hả hê vì sắp đạt được mục đích…
Thế Khải thì như ngồi trên đóng lửa khi không thấy Giai Giai đâu.
Giai Giai đi rửa mặt vào thì thấy cậu bần thần ngồi đó vò đầu bứt tóc, không biết là xảy ra chuyện gì.
‘ Thế Khải… ‘.
Nghe tiếng quen thuộc gọi mình, Thế Khải bật dậy. Đúng là cô ấy rồi, nhanh
chân lại ôm cô xiết thật chặt, không còn khe hở nào cả đủ biết cái ôm
này mãnh liệt như thế nào.
‘ Thế Khải, anh sao vậy ‘. Dù rất đau nhưng cô vẫn cố hỏi anh.
Thế Khải không nói, im lặng một lúc lâu. Anh giống như đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi, vô cùng ủy khuất.
‘ Được rồi, buông em ra trước đi ‘. Cô vỗ nhẹ lên vai anh.
Sợ cô đau nên anh nới lỏng, nhưng không hề có ý định sẽ rời khỏi cái ôm này.
‘ Em đừng tự ý biến mất nữa ‘. Bây giờ, anh mới lên tiếng.
‘ Anh rất sợ ‘.
Thì ra là anh đang lo lắng cho cô. Người này đúng là trẻ con quá rồi.
‘ Không có, em chỉ đi rửa mặt cho tỉnh táo thôi ‘. Biết được nguyên nhân nên cô cũng vỗ về an ủi anh.
‘ Ừm… ‘.
‘ Thế Khải, em đói rồi, buông em ra trước được không ‘.
‘ À, được ‘. Có lẽ, lúc đầu ôm cô là lo lắng, nhưng khi ôm lâu càng thấy nghiện nên chẳng muốn buông ra.
Thoát khỏi cái ôm từ anh, cô lại mở hộp cháo cũng đã dần nguội đi.
‘ Anh ăn một ít đi ‘…
Cả hai sau khi ăn uống trò chuyện vui vẻ với nhau thì mỗi người ngủ một
góc sofa. Nhưng vì lạnh mà anh lẻn sang nằm cạnh cô. Có được hơi ấm, cô
liền ôm chặt, tựa đầu vào bờ ngực rắn chắc.
Thế Khải vui vẻ đặt lên trán cô một nụ hôn, thay lời chúc ngủ ngon…