Lời Hứa Mùa Hoa Anh Đào - Tác giả: ADiem - Chương 7
Ngày giỗ diễn ra vô cùng bình thường. Khi kết thúc mọi người lại về nhà và cuộc sống cứ như thế.
Một tháng sau, bước vào năm học mới cũng là năm nhất của Bách Thiên và Lục Kỳ. Cả hai theo học tại trường ASTA nằm ở thành phố B. Đây là ngôi trường có tiếng với chất lượng đào tạo và vật chất tiên tiến. Được rất nhiều người có gia thế theo học. Ngoài ra trùng hợp là Lý Liên Hoa, Chung Ngạn Dân, Hứa Ngọc cũng theo học tại trường này (vốn không có sự trùng hợp nào là do tác giả sắp đặt thôi).
Vì học cùng trường nên Bách Thiên và Lục Kỳ được hai gia đình sẵp xếp cho đi chung một xe đến thành phố B.
Trong xe cả không ai nói gì. Bách Thiên nhắm mắt suốt cả chặng đường chỉ có Lục Kỳ thích thú ngắm cảnh ngoài xe nhìn tới nhìn lui lại thỉnh thoảng nhìn trộm anh ngủ.
Đến nơi thì cả hai chia ra đi về khu vực kí túc xá của mình. Lúc đến nơi thì trời cũng đã sập tối. Bách Thiên ở cùng ba người còn Lục Kỳ ở cùng hai người.
Kí túc xá của Lục Kỳ.
Lục Kỳ lật đật xách hành lí vào phòng. Mở cửa ra cô thấy hai bạn nữ khác cũng đang dọn dẹp chỗ của mình. Cả ba người bắt đầu chào hỏi làm quen. Trò chuyện một lát cả ba rủ nhau đi mua thêm vài đồ cá nhân.
Đang đi trên đường Lục Kỳ đi ngang một gian hàng, cô nhìn thấy chậu hoa anh đào nhỏ để chưng. Cô ngắm nghía thật lâu, những kí ức lúc nhỏ cũng ùa về. Được một lúc cô quyết định mua để trang trí góc phòng của mình.
Khoảng một tuần đầu bận bịu sắp xếp mọi thứ nên Bách Thiên và Lục Kỳ cũng chưa gặp nhau sau chuyến đi chung hôm đó. Cả hai cũng bắt đầu làm quen và hòa nhập với cụôc sống mới.
Lục Kỳ ngày nào cũng gọi điện thông báo tình hình cho Lục phu nhân an tâm.
Một buổi sáng
Khi Lục Kỳ đang đi đến phòng học cô vô tình va phải một bạn nữ.
– Ây da, mình xin lỗi xin lỗi nhé, mình gấp quá
– Không sao không sao, không có gì đâu
Cô gái nhặt đồ giúp Lục Kỳ và nhìn thấy thẻ sinh viên
– Bạn là Lục Kỳ, khoa kiến trúc sao?
– Àh, đúng vậy
– Trùng hợp quá, mình cũng khoa kiến trúc. Xin chào nhé mình là Trương Mỹ Vân
Lục Kỳ cười vui vẻ bắt tay với Mỹ Vân
– Mình là Lục Kỳ
– Bạn đang đi vào giảng đường sao?
– Đúng vậy
– Dị chúng ta đi chung nhé
Hai cô gái nói chuyện vui vẻ định đi về phía lớp học thì lại gặp Chung Ngạn Dân.
– Ồ, ai đây. Lục Kỳ, có phải trùng hợp không, chung ta lại gặp nhau. Lên đại học rồi cô vẫn mang bộ mặt ngây thơ sao.
– Ngạn Dân, tôi nhớ tôi không đá động gì tới cô. Tại sao cô lúc nào cũng có thành kiến với tôi vậy?
– Không biết, chỉ là tôi rất ghét bộ mặt ngây thơ của cô thôi.. Có bạn mới rồi sao, cô bạn hung dữ kia của cô đâu rồi? Hửm
– Tôi không rảnh trả lời cô đâu.
Nói xong Lục Kỳ kéo tay Mỹ Vân lướt qua người Chung Ngạn Dân, còn cô ta thì chỉ biết trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Lục Kỳ.
Trương Mỹ Vẫn nãy giờ không hiểu chuyện gì cũng không biết cô gái vừa nãy là ai lại nói chuyện với Lục Kỳ như vậy. Cô liền hỏi. Tì? đọc thê? tại ⩶ T ? U ? T ? u ? ệ n.Vn ⩶
– Ờ, cho mình hỏi nhé, người vừa nãy là ai vậy, có xích mích với bạn sao?
– À, xin lỗi nhé, để bạn chứng kiến cảnh không hay lắm. Thật ra hồi cấp 3 chúng tôi cũng không thân lắm, tính cô ta như vậy đó, bạn đừng để tâm nhé
– Ồ
Chung Ngạn Dân đi vào giảng đường, tiến đến chỗ của Lý Liên Hoa và Hứa Ngọc. Sau đó kể cho hai người họ nghe về chuyện lúc nãy đã gặp Lục Kỳ.
Lục Kỳ và Trương Mỹ Vân cũng vào giảng đường ngay sau đó nhưng không thấy đám người của Lý Liên Hoa. Vì cô ngồi trước còn họ ngồi sau. Từ khi Lục Kỳ bước vào luôn có một ánh nhìn không hề thiện cảm quan sát cô. Không ai khác đó là Lý Liên Hoa “LỤC KỲ, không ngờ trái đất nhỏ đến vậy. Chúng ta lại học chung một trường càng không ngờ lại chung ngành. Vậy cũng tốt, tôi sẽ cho cô xem tôi đánh bại cô như thế nào. Chờ đó.”
Tiết học kết túc suông sẻ. Mỹ Vân mời Lục Kỳ đi ăn sau đó cả hai cùng kết thân và bắt đầu làm bạn.
Tối hôm đó
Sau khi tắm gội sạch sẽ Lục Kỳ nằm lăn ra giường, tay với lấy điện thoại và nhắn tin cho Tiểu Ly.
* – Tiểu Lyyyy, tình hình cậu sao rồi, mọi thứ ổn thõa chứ
– Tất nhiên rồi mọi chuyện đều tốt hết. Còn cậu
– Mình cũng vậy. Ừm hôm nay mình gặp Chung Ngạn Dân. Không ngờ lại chung ngành
– Hả? Vậy là cậu phải chịu khổ rồi sao?
– Nói gì vậy chứ, cậu làm như mình dễ bị ức hiếp lắm vậy
– Chứ còn gì nữa
– Yên tâm đi, mình không sao, cố gắng tránh xa bọn họ là được. À kể cậu nghe hôm nay mình vừa làm quen được bạn mới.. *
Hai cô gái cứ như vậy vui vẻ trò chuyện tâm sự với nhau đến muộn. Thời gian tiếp tục trôi qua, gần hai tuần Lục Kỳ đã không gặp lại Bách Thiên. Cô rất nhớ anh, cho nên đã đưa ra một quyết định. Cuối tuần sẽ sang kí túc xá nam để tìm gặp Bách Thiên.
Chủ nhật
Đứng xa khu vực kí túc xá vài trăm mét. Lục Kỳ chỉ có thể âm thầm quan sát chứ không thể trực tiếp đi vào. Cô chờ đợi trong vô vọng, nếu may thì sẽ gặp Bách Thiên còn không thì chỉ đành quay về. Nhưng ông trời sẽ không phụ lòng người, vừa lúc cô định bỏ cụôc thì bóng dáng Bách Thiên ẩn hiện trong đám đông. Hình như anh đang đi đâu đó, Lục Kỳ lặng lẽ đi theo sau. Bộ dạng lén lút không khác gì đang làm chuyện xấu.
Thế rồi cô thấy Bách Thiên bước vào cửa hàng tiện lợi, cô đứng ở ngoài chờ. Một lúc sau anh cầm một ít đồ đi ra. Nhìn thấy Bách Thiên đi ra Lục Kỳ chạy đến trước mặt, hớn hở gọi
– Bách Thiên
Bách Thiên nhìn xuống, ánh mắt vẫn như vậy.
– Chuyện gì
– À không có gì, chỉ là lâu rồi mình không gặp cậu
– Không có chuyện gì thì tôi đi trước đây
– Ế, Bách Thiên
Bách Thiên lướt qua người Lục Kỳ định đi nhưng bị một bàn tay níu lại. Lục Kỳ hai tay cầm lấy cổ tay Bách Thiên. Anh quay người lại liếc mắt một cái thì Lục Kỳ hiểu ý và buông tay.
– Ờ, cậu đi ăn với mình một bữa được không?
– Không rảnh
– Nèeee..
Nói xong, Bách Thiên đi thẳng một mạch. Lục Kỳ lật đật theo sau, theo tận đến cổng kí túc xá. Chợt Bách Thiên xoay người lại
– Cô muốn theo tôi vào trong luôn sao?