Lỡ Một Bước, Đau Thương Cả Đời! - Thiên Nguyệt Phụng - Chương 88: Ngoại truyện (8) viên mãn
- Trang Chủ
- Lỡ Một Bước, Đau Thương Cả Đời! - Thiên Nguyệt Phụng
- Chương 88: Ngoại truyện (8) viên mãn
Bà Thanh trông thấy sự kiên nhẫn của anh, thực tình cũng cảm thấy áy náy vô cùng, nhưng lệnh chồng đã quyết, bà không có cách nào làm khác. Mặc khác, bà vẫn muốn xem thử anh có vì con gái của bà mà ẩn nhẫn, chịu đựng ủy khuất được hay không.
Giờ chỉ mong chuyện này không đến tai vợ chồng Đàm Dạ, nếu không bà không biết phải ăn nói làm sao để họ vừa lòng.
Anh đã quỳ như vậy từ bảy giờ tối, tới tận mười một giờ khuya. Nơi thắt lưng mỏi nhừ, đầu gối đau nhức khó chịu cùng cực, nhưng anh chưa từng nao lòng dù chỉ một chút. Với anh, ngay bây giờ không gì quan trọng bằng việc gặp mặt người mình thương.
“Anh à, hay là cho tiểu Dương vào nhà gặp tiểu Nhung đi, chứ để thằng bé quỳ mãi như vậy nếu để bên Đàm gia biết chuyện sẽ không hay đâu. Dù sao con của người ta cũng là thiếu gia danh giá…”
Tả Lãnh Thiền cười nhạt, thảnh thơi nâng tách trà thưởng thức một ngụm, rồi mới nói:
“Mới quỳ có mấy tiếng đồng hồ mà em đã xót rồi à? Tiểu Nhung nó còn chưa chịu ra khỏi phòng thì làm sao để cậu ta đứng dậy được.”
“Tôi không ngờ ông ngang ngược như vậy đó Lãnh Thiền. Tiểu Nhung nó còn chưa biết có người đến tìm mình thì làm sao ra khỏi phòng cho được.”
Chồng của bà, hồi trẻ là người dễ chịu, ôn nhu hòa nhã, nhưng càng lớn tuổi lại đâm ra khó tính, tâm tình khó hiểu, hễ chuyện gì không vừa ý là nổi giận, khiến gia đình thường xuyên lục đục.
Quá bất mãn, bà Thanh đã đứng bật dậy.
“Em định đi đâu đó?”
“Tôi lên phòng, hỏi xem tiểu Nhung có muốn gặp người đàn ông này hay không.”
Nói xong, bà Thanh liền quay lưng đi thẳng lên lầu, để lại Tả Lãnh Thiền cay mày, hậm hực nhìn theo.
[…]
Tìm lên phòng ngủ của con gái lúc trời đã khuya, bà Thanh khẽ mở cửa bước vào. Cứ tưởng Bạch Nhung đã ngủ, nhưng nào ngờ cô vẫn đang thao thức bên bệ cửa sổ, đưa mắt nhìn trời, nhìn sao.
“Sao muộn rồi mà con chưa ngủ?”
“…”
Đáp trả câu hỏi của bà là sự im lặng đến mức choáng ngợp. Bạch Nhung không nói năng gì cả, bởi vì tâm trạng cô dường như mỗi ngày càng tệ.
Cô cho rằng, chỉ cần xa nhau vài hôm là tự khắc quên đi hết thảy những nỗi buồn, kể cả người ấy. Nhưng sao lần này nó không giống như lần trước, xa nhau càng khiến cô nhớ anh nhiều hơn, những kỷ niệm tồn tại trong ký ức nhiều lần làm cô khóc nghẹn.
Nếu nước mắt có thể khỏa lắp đi nỗi đau lẫn niềm nhớ thì chắc có lẽ cô đã không thê lương như giờ.
Ba tháng ở bên anh, thật sự có quá nhiều điều đã khắc sâu vào tim, nó bắt cô không thể quên đi anh, dẫu biết rằng có thể anh đã là người đàn ông của ai khác…
Bước đến cạnh con gái, bà Thanh dịu dàng nắm tay cô, khẽ mở lời thăm hỏi:
“Có phải con vẫn đang nhớ người đó, đúng không?”
Nhắc tới anh, là lệ trên mi cô gái lại âm thầm rơi xuống. Vì thời gian không giúp cô khá hơn, trái lại còn làm lòng dạ héo hon như ngọn cỏ dại không còn sức sống bên ven đường.
“Nếu nhớ, thì xuống nhà gặp mặt họ đi con.”
Đến câu nói này, Bạch Nhung mới chịu dời mắt nhìn sang bà, cô nghẹn giọng hỏi:
“Mẹ nói ai đang ở dưới nhà?”
“Là Đàm Vi Dương, thằng bé muốn gặp con nhưng bị ba con làm khó, nó đã quỳ trước cửa liên tục bốn tiếng rồi.”
Biết anh đến tìm, Bạch Nhung liền có động thái. Cô xúc động rời khỏi bệ cửa sổ, những bước chân di chuyển trong trạng thái mệt mỏi mỗi lúc một nhanh hơn khi tiến xuống phòng khách.
Lúc chạm mặt ba mình ngay chân cầu thang, cô chợt khựng người, nhưng đôi mắt nhìn ông ấy lại kiên định một cách rõ ràng.
“Ba tránh đường cho con đi.”
“Sức khỏe con không tốt, mau quay trở về phòng ngay cho ba.”
Cả hai ba con, người phủ băng lạnh, người toàn lửa nóng, đối mặt với nhau không ai chịu nhường ai nửa bước.
“Con phải gặp anh ấy, ba làm ơn nhường đường cho con đi.”
“Ba nói con lên phòng/Con nhất định phải gặp anh ấy.”
Đỉnh điểm của căng thẳng là lúc cả hai người đều lớn tiếng với nhau. Sau đó, Bạch Nhung dứt khoát bước tới, cô tự tìm cho mình một đường trống để lướt ngang qua người ba đang đứng đó.
Chạy ra tới cửa, cô đã cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, say sẩm, nhưng nhìn anh vẫn đang quỳ ở đó, cô liền bất chấp tất cả để tiến đến cạnh anh.
“Dương! Anh mau đứng lên đi.”
Dìu anh đứng dậy, cô lập tức nhận được cái ôm thật âu yếm của người đàn ông ấy.
“Ai cho phép em rời xa anh vậy Nhung? Có biết anh nhớ em đến mức sắp phát điên rồi không?”
Câu từ vội vã, đong đầy nhớ nhung đan xét chút hờn trách trong sợ sệt. Đôi mắt của anh đã trở nên đỏ hoe khi được ôm cô gái trong vòng tay.
Đáp lại cái ôm của anh, Bạch Nhung mỉm cười, vùi mặt vào vòm ngực ấm ấy, cô không giận nhưng vẫn cố tình tỏ ra hờn dỗi.
“Sao lại chạy sang tận đây tìm em? Không sợ vị hôn thê của anh biết chuyện sẽ buồn sao?”
“Cô ấy sẽ không buồn, vì hôn thê của anh là em! Xa nhau, chỉ có chúng ta buồn mà thôi.”
Vị hôn thê? Người mà Bạch Nhung đang nói đến, anh không cần biết là ai, cũng rất sẵn sàng đáp trả nhanh chóng.
Cô cong nhẹ phiến môi anh đào, tạo ra nụ cười đáng thương như thể đang cảm thấy được thương hại. Hai hàng mi lấm lem nước mắt tựa hồ sắp khép lại vì cơ thể báo động không còn gắng gượng nổi.
“Anh có yêu em không?”
“Có! Anh yêu em nhiều hơn tất cả!”
Lần này, nụ cười trên môi cô gái đã an nhiên và mãn nguyện hơn nhiều. Ôm chặt anh hơn một chút, cô thều thào câu cuối trước khi chìm vào giấc ngủ…
“Em cũng yêu anh!”
Nhận ra điểm bất thường ở cô gái, Đàm Vi Dương liền hốt hoảng kêu gọi, lay động trong lo lắng.
“Tiểu Nhung, em sao vậy?”
“Có nghe anh gọi không, em à…”
…—————-…
Hơn mười hai giờ đêm, Tả Hoa Bạch Nhung được đưa đi cấp cứu tại bệnh viện F.
Thật may mắn khi Đàm Vi Dương gặp được Annie, cô chị họ của mình đang công tác tại đây, chị ấy đã phụ trách ca cấp cứu của Bạch Nhung và trấn an mọi người trước, dù vậy vẫn không thể giảm bớt âu lo trong lòng người đàn ông ấy.
Tả Lãnh Thiền tự trách ngồi đơn độc trên ghế. Ông nào ngờ mọi chuyện lại xảy ra đến bước đường này Cũng chính sự độc đoán và vô tâm của ông đã gián tiếp đưa con gái mình đi vào đau khổ.
Bạch Hoa Thanh đứng ngồi không yên, nhìn qua chồng mình mà bà càng thêm oán trách.
Lúc này, ở phía hành lang bất ngờ xuất hiện bóng dáng của Đàm Vũ và Daniel. Nhìn thấy Đàm Vi Dương, hai người họ liền khẩn trương đi tới.
“Tiểu Dương…”
Nghe Đàm Vũ gọi, anh mới ngẩng mặt nhìn lên:
“Bác cả, sao hai người lại ở đây?”
“Ba con gọi cho bác, biết bác đang có chuyến công tác bên đây nên bảo bác đến chỗ con một chuyến.”
“Nhưng sao bác biết con ở đây mà tới?”
“Là cô gọi báo tin với ba con đấy.”
Bạch Hoa Thanh lên tiếng, rồi nhìn sang chồng mình, tiếp tục bất mãn cất lời:
“Cô định nhờ anh ấy sang đây một chuyến, vì sợ có người lại gây khó dễ cho con. Nhưng giờ có vợ chồng bác cả tới rồi, vậy cũng được.”
Đôi lời xiên xỏ của bà Thanh, khiến Tả Lãnh Thiền càng thêm ngượng.
Thật ra, giữa ba gia đình đều có thâm tình với nhau, mối quan hệ từ lâu đã thân thiết như tri âm tri kỷ, chẳng qua chỉ vì ông có đôi chút bài xích với con người Đàm Dạ, lẫn mối quan hệ anh trai-em gái giữa ông ấy và vợ mình, nên mới không muốn hai bên gia đình gắn bó sâu hơn nữa, từ đó tạo chuyện chia rẻ tình cảm của đôi trẻ.
Giờ thấy cớ sự thế này, ông cũng phần nào biết lỗi, nên mới ngồi lặng thinh, mặc cho vợ mình đang đứng về phía người khác.
Dù gì cũng là bạn thân, sai trái gì thì Đàm Vũ cũng đi tới vỗ vai người bạn già của mình một cái, như thay cho lời nhắc hoặc là an ủi.
Lúc này, Annie ra tới. Cô tháo khẩu trang, lễ phép gật đầu với người lớn, rồi mới thông báo:
“Tiểu Nhung không sao ạ, do em ấy kiệt sức nên ngất xỉu. Chắc là mấy hôm liền không ăn không ngủ nên sức khỏe mới suy nhược thế này…”
Bà Thanh lập tức đổ dồn ánh mắt trách móc nhìn qua chồng mình, mà nói:
“Nếu không phải có người độc đoán, cố tình chia rẻ tình cảm của con bé thì tiểu Nhung cũng đâu đáng thương như bây giờ. Thật tình không hiểu nỗi họ nghĩ cái gì trong đầu mà lại tàn ác đến như thế.”
Tất cả im lặng, để người kia chịu đựng trách mắng từ vợ mình. Nhưng Đàm Vi Dương thì không có nhã hứng đó đâu, anh chỉ quan tâm tới cô gái của mình mà thôi.
Nhìn sang Annie, anh hỏi:
“Em vào thăm cô ấy được chưa chị?”
“Được rồi em! Tiểu Nhung vừa mới tỉnh lại là hỏi em còn ở đây hay không rồi đấy, mau vào trong với cô gái của mình đi cậu nhóc.”
Annie năm nay đã 28 tuổi. Cô xinh đẹp, tài sắc vẹn toàn như mẹ mình vậy. Lại còn là tuýp phụ nữ dịu dàng, chu đáo, cô tốt là vậy nhưng khổ nỗi đến nay vẫn kén chọn, chưa chịu tìm cho mình tấm chồng để nương tựa, vỗ về hằng đêm.
Đàm Vũ và Daniel hàn gắn hôn nhân không bao lâu thì hạ sinh thêm một quý tử kháu khỉnh, nay cũng sắp tròn 18 tuổi, nhưng cậu ấy lại ham chơi, phong lưu đa tình hệt như ba mình hồi trẻ. Bởi vậy, phận làm ba như Đàm Vũ phải gắt gao giám sát chặt chẽ, kẻo cậu ba báo trong nhà lại đi gây rắc rối cho con gái nhà người ta.
Tính đến thời điểm này thì ba thế hệ đi trước đều đã êm ấm cả rồi, chỉ còn mỗi bọn trẻ là chưa ổn định. Cơ mà sớm thôi, Đàm Vi Dương và Tả Hoa Bạch Nhung sẽ gầy dựng gia đình như cả hai mong muốn.
“Con vào trong với em ấy! Mọi người có vào luôn không?” Anh nhìn lần lượt từng người, rồi hỏi.
“Thôi con cứ vào với con bé đi, mẹ với ba và hai bác của con chắc phải về trước để còn ra sân bay đón ba mẹ con nữa, họ đang trên đường bay qua đây rồi.”
Mẹ với ba ư? Bà Thanh vừa tự xưng như thế với Đàm Vi Dương, khiến anh và hết thảy mọi người đều ngạc nhiên, rồi đổ dồn ánh mắt nhìn sang bà ấy.
“Cô…Cô vừa tự xưng là gì với con vậy?”
“Thì là mẹ đấy! Con yêu con gái của mẹ, mẹ đồng ý cho hai đứa đến với nhau thì phải thay đổi cách xưng hô chứ. Với ba mẹ con, thì mẹ cũng phải sửa thành anh chị thông gia ngay từ bây giờ cho quen dần là vừa.”
Bà Thanh tự mình làm chủ, cười nói rất chi là vui vẻ, mặc cho người đàn ông phía sau còn chưa đưa ra ý kiến.
Thấy vậy, anh dè dặt hỏi:
“Nhưng mà…còn ba của tiểu Nhung thì…”
“Cứ kệ ông ấy. Sau việc này, mẹ cũng thông suốt rồi. Ông ta mà dám ngang ngược nữa thì bà già này cũng bỏ mặc ông ta luôn, con gái là mẹ mang nặng đẻ đau sinh ra, mẹ muốn gả nó cho ai là gả cho người đó. Mẹ chọn con rồi, yên tâm đi ha!”
“Bạch Hoa Thanh bà dám đòi bỏ tôi hả?”
Chỉ khi nghe vợ mình hăm dọa đòi bỏ thì Tả Lãnh Thiền mới phản ứng. Tuy vậy, bà Thanh vẫn không hề nao núng, mạnh mẽ đáp:
“Ông thử cản trở bọn trẻ nữa đi, rồi biết tôi dám hay không dám ngay á mà.”
Bị dồn vào chân tường, bà không chịu nhường thì ông đây phải lui về một bước. Gì chứ gia đình, vợ con mới là quan trọng.
“Con của bà, bà muốn làm gì thì làm. Nhưng bà là vợ của tôi, tôi không cho phép bà bỏ đi đâu hết, nghe chưa.”
Đất không chịu trời thì trời phải chịu đất thôi.
Tả Lãnh Thiền chịu xuống nước, suy cho cùng thì ông vẫn sợ mất vợ hơn, trông thấy điệu bộ ấy của ông mà ai nấy đều bật cười.
[…]
Mọi người kéo nhau ra về, Đàm Vi Dương liền vào với cô gái của mình.
Thấy anh đi vào, Bạch Nhung liền ngồi dậy. Lúc đó, anh cũng nhanh chóng đi tới, dịu dàng ôm lấy cô gái vào lòng.
“Để em phải chịu khổ rồi, anh xin lỗi!”
Bạch Nhung khẽ lắc đầu, nép mặt vào ngực anh, cảm nhận mùi hương quen thuộc đã nhớ nhung da diết suốt mấy ngày vừa qua.
“Không có anh bên cạnh mới khổ. Giờ có anh rồi, em thấy hạnh phúc lắm.”
Đưa tay xoa nhẹ đầu như vỗ về cô gái, anh ôn nhu giải thích:
“Anh không yêu Kiều Ngọc Nhi, anh chỉ yêu Tả Hoa Bạch Nhung, yêu cô em gái hờ của anh thôi. Còn Ngọc Nhi mới là em gái thật sự, một đứa em gái không hơn không kém.”
Không cần đợi cô phải hỏi, anh đã tự nói ra những đắn đo trong lòng cô. Cảm giác được trân trọng này, khiến cô thấy ấm áp quá…
“Sao anh biết em đang nghĩ gì mà tự khai hết trơn rồi?”
Đàm Vi Dương cười ngại, rồi mới nói:
“Anh cũng không tài giỏi gì đâu. Là ba nói với anh, cách đây mấy ngày ba em có tìm mẹ anh để nói chuyện. Vừa thăm dò vừa nói ra mong muốn không tác hợp chuyện của chúng ta, sau đó ba em mới biết được mẹ anh có ý định để Ngọc Nhi trở thành con dâu. Anh đoán chắc ông ấy đã dùng điều đó tác động và bắt em phải xa anh. Giờ có cơ hội, nên anh thanh minh trước cho em khỏi vướng bận trong lòng.”
Nghe xong mấy lời đó của anh, Bạch Nhung liền nhẹ lòng hẳn ra. Cô an tâm, cứ vậy mà tựa vào lòng anh, cùng anh cảm nhận giây phút ngọt ngào này.
“Em nghĩ kỹ rồi! Em sẽ cùng anh đấu tranh đến khi nào hai gia đình chịu chấp nhận thì thôi, em không muốn xa anh nữa.”
Đàm Vi Dương mỉm cười, anh đẩy nhẹ cô gái của mình ra, để cả hai được đối mặt với nhau, rồi anh mới trầm ổn mở lời:
“Chúng ta không cần đấu tranh nữa, vì mọi người đều đã đồng ý! Ba mẹ em và vợ chồng bác cả, giờ đang trên đường ra sân bay đón ba mẹ anh về nhà nhập tiệc thông gia rồi.”
“Thật không anh?” Ánh mắt Bạch Nhung liền sáng long lanh, thực tình không thể giấu đi tia vui mừng.
“Thật! Anh tính rồi, tháng sau chúng ta sẽ đính hôn! Anh muốn mọi người đều biết, em là người phụ nữ của Đàm Vi Dương này!”
Giọng điệu thâm tình tạm ngưng. Khi đó, họ nhìn nhau bằng ánh mắt đong đầy thương yêu, nơi bờ môi hé lên nụ cười mãn nguyện mang tên hạnh phúc.
Áp tay lên gò má cô gái, anh nhẹ nhàng ban tặng nụ hôn. Chút ngọt ngào cho chuỗi ngày chật vật tổn thương là một mở đầu cho năm tháng viên mãn về sau!
“Dương, em yêu anh!”
…—————-END—————-…