Linh Trần Tu Tiên Giới - Lục Trường Sinh (FULL) - Chương 74 Mùa đông năm thứ năm.
Năm thứ nhất.
Ngoài một vài tiểu yêu địa phương gây rối, đế quốc Ly Thủy không còn xuất hiện tai họa như Hắc Thiệt Yêu nữa.
Vì vậy, Quốc vương Ly Thủy cùng các quan lại đến bái lạy từ biệt Lục Trường Sinh, dẫn dân chúng bên ngoài Mạch Ngọc trấn di dời trở lại thị trấn ban đầu họ từng sinh sống.
Dù sao bây giờ không còn tai họa yêu ma, tiếp tục ở lại bên ngoài Mạch Ngọc trấn cũng không tốt, mọi thứ về ăn ở đi lại đều rất bất tiện.
Cổ Hạc Lâm và Nhị trưởng lão cũng dẫn theo Đồng Tâm và Lâm Đống tới bái lạy từ biệt Lục Trường Sinh.
Cổ Hạc Lâm suy đoán giới Ma giới cũng không phải đã bỏ cuộc, mà sẽ tấn công trở lại vào một thời điểm nào đó, chỉ là không ai có thể xác định chính xác thời gian, có thể vài ngày, hoặc vài năm…
Vài năm đối với thế tục là rất lâu.
Nhưng đối với Tu Tiên giới cũng như Yêu Ma giới thì không dài.
Vì vậy trong tình huống này, Cổ Hạc Lâm vẫn quyết định dẫn Đồng Tâm và Lâm Đống trở về Thanh Vân tông, làm lễ thu nhận đồ đệ trước.
Năm thứ ba.
Hình ảnh vị tiên nhân xuất hiện vào đêm Hắc Thiệt Yêu tấn công đã trở nên mơ hồ trong ký ức người dân.
Họ biết có tiên nhân trên đời, nhưng kể từ đêm đó, họ không còn thấy nữa.
Theo thời gian trôi qua, đế quốc Ly Thủy thái bình thịnh trị, nhân dân yên ổn làm ăn, gieo trồng thu hoạch.
Dần dần họ hạ thấp cảnh giác với yêu ma dường như đã biến mất mãi mãi.
Chìm đắm trong cuộc sống hạnh phúc.
Cổ Hạc Lâm thường xuyên dẫn Đồng Tâm và Lâm Đống đến thăm Lục Trường Sinh, còn mang theo không ít rượu ngon.
Sau đó thường khen ngợi trước mặt Lục Trường Sinh rằng Lâm Đống là thiên tài, tính cách lại được tất cả trưởng lão trong tông rất yêu quý, thậm chí tông chủ cũng phải miễn cưỡng đè ép ý định thu nhận Lâm Đống làm đồ đệ.
Mỗi lần như thế, Lâm Đống luôn cúi đầu, mặt đỏ bừng và liếc nhìn Lục Trường Sinh, mong chờ được tiên sinh khen ngợi.
Qua thời gian ở chung với nhau, Cổ Hạc Lâm hiểu rõ tính cách của Lục Trường Sinh, mặc dù vẫn rất kính trọng Lục Trường Sinh từ trong xương tủy, nhưng bề ngoài ai cũng thoải mái hơn nhiều, không còn cứng nhắc như trước nữa.
Cổ Hạc Lâm và Đồng Tâm cũng gọi Lục Trường Sinh là tiên sinh giống như Lâm Đống, không còn xưng hô tiền bối quá khách sáo nữa.
Thời gian tiếp tục trôi qua…
Mùa đông năm thứ năm.
Do ban ngày lạnh lẽo, người qua đường trên phố ở Mạch Ngọc trấn không còn đông đúc như thường lệ, phần lớn đều ở nhà sưởi ấm.
Một chàng trai áo xanh buộc một cái bầu hồ lô bên hông xuất hiện, vẻ mặt bình thản, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhẹ.
“À, thưa tiên sinh, đã lâu không gặp, tiên sinh lại ra phố rồi à.”
“Tiên sinh, làn da của ngài giữ gìn thế nào vậy… lần đầu ta gặp ngài như thế này, mà bây giờ vẫn thế, ganh tị chết đi được…”
“Ôi, ngươi thì biết cái gì, thể chất mỗi người mỗi khác, huống hồ tiên sinh có kiến thức uyên bác như biển sâu như thế, lão hóa chậm một chút có gì là lạ đâu?”
Người đi đường liên tục cười vui vẻ chào hỏi Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh cũng không kiêu ngạo, gật đầu đáp lễ từng người, nụ cười trên khóe miệng trong ngày đông giá rét khiến người ta cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Năm năm qua, Lục Trường Sinh thường xuyên xuất hiện ở Mạch Ngọc trấn, vẻ nho sinh độc đáo đã khắc sâu trong lòng mọi người.
Mọi người đều quen thuộc với hắn khá nhiều, còn biết hắn tên Lục Trường Sinh, chỉ là không ai biết hắn ở đâu…
Cứ như mỗi lần xuất hiện và biến mất đều rất bí ẩn.
Lục Trường Sinh bỗng dừng bước, im lặng nhìn về một thiếu nữ phía trước, trước người nàng ấy có hai giỏ, bên trong chứa đầy trái cây xanh đỏ tím vàng.
Lúc này, thiếu nữ có vẻ cảm thấy lạnh, ôm hai tay sắp đưa lên miệng thổi hơi ấm, bỗng ánh mắt vô tình dừng lại trên người chàng trai áo xanh phía trước, nàng ấy chợt đứng hình.
Ký ức trong đầu như một dòng suối tuôn trào, năm năm qua, nàng ấy tới Mạch Ngọc trấn vô số lần, nhưng chưa bao giờ gặp chàng trai áo xanh này, hôm nay, một lần nữa gặp lại.