Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày - Giang Hồ Thái Yêu Sinh - Chương 34: Thực hiện kế hoạch chăn nuôi
- Trang Chủ
- Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày - Giang Hồ Thái Yêu Sinh
- Chương 34: Thực hiện kế hoạch chăn nuôi
Beta: Chin
***
Chương 34: Thực hiện kế hoạch chăn nuôi
Mặc dù Ninh Phỉ chưa từng nuôi mèo nhưng kiếp trước cha mẹ anh từng nuôi một con mèo màu cam mập mạp. Con mèo đó vừa lười biếng vừa ham ăn, lại còn thích tranh sủng với mấy con khác, nhưng cha mẹ anh vẫn thích thằng nhóc mập lùn này nhất, mỗi ngày họ đều tự tay làm cơm cho mèo, mua đủ loại bàn cào móng, còn ôm ôm với chải lông cho nó.
Có lẽ tâm trạng của anh bây giờ cũng giống như vậy?
Con mèo trắng lớn mềm mại nằm trên đất, cổ họng phát ra tiếng gừ gừ thoải mái. Ninh Phỉ chăm chú chải lông cho hắn từ đầu đến chân, thỉnh thoảng còn xoa xoa cái bụng mềm mại của mèo lớn, sau đó nhào nặn mèo lớn thành cái bánh mèo. Những sợi lông bị chải rụng chất đống ở dưới chân, Ninh Phỉ cất hết lông đi, nói là sau này sẽ dồn vào da để làm gối lông hổ.
Sau khi anh chải lông cho Ninh Chinh xong, vừa ngẩng đầu thì thấy một đàn mèo lớn đang nhìn anh với đôi mắt tròn xoe.
Đại Hoa nâng móng vuốt đẩy đẩy Đại Thạch bên cạnh, nàng nói: “Ta cũng muốn chải lông.” Nhìn bộ dạng thoải mái của Ninh Chinh lúc nãy, khiến lòng nàng ngứa ngáy khó nhịn.
Ninh Chinh cười ha ha, ném cái lược cho Đại Thạch: “Cái này là đồ tốt, lát nữa làm thêm vài cái đi, cho mọi người thay phiên nhau dùng.”
“Được, được, ngày mai ta sẽ làm thêm vài cái nữa.” Đại Hoa vừa nói vừa trải mình ra như cái bánh mèo, Đại Thạch chỉ có thể biến thành hình người ngồi dưới đất chải lông cho tức phụ. Đại Hoa rầm rì nói: “Thoải mái quá, so với liếm lông thì thoải mái hơn nhiều.”
Chiếc lược được làm bằng cành trúc mảnh, có thể chải sâu vào lớp lông dày, chải ra những sợi lông đã rụng hoặc sắp rụng, cành trúc còn cào trên da, rất thoải mái.
Chiếc lược này nhanh chóng trở thành vật yêu thích nhất của lũ mèo lớn này, thậm chí đến Lão Thạch Đầu cũng chịu thua và để Thiết Trụ Tử phục vụ ông một lát. Ông lắc mình vung vẩy bộ lông, sau đó phát hiện bộ lông của mình bây giờ càng dày và đẹp hơn trước rất nhiều, phải biết rằng chỉ lúc còn trẻ ông mới có được bộ lông đẹp như thế này.
Bộ lông cũng giống như khuôn mặt của động vật, chỉ cần nhìn vào bộ lông trên cơ thể là có thể biết cuộc sống của người kia có tốt hay không. Lúc đầu nhóm mèo lớn này đến bộ lạc của Ninh Phỉ, chỉ có sức khỏe của Đại Hoa và Thiết Trụ Tử là tốt hơn một chút, còn Đại Thạch là toàn thân da lông rối bời, có thể thấy là do không được nghỉ ngơi tốt và không có đủ thức ăn.
Nhưng sau khi chúng được nuôi vào mùa đông này, con nào con nấy cũng bóng bẩy, càng khỏi nói tới ba đứa nhỏ, trông chúng cũng khỏe mạnh chắc nịch hơn con của những con khác.
Nghĩ mà xem, kể từ khi ông gặp Ninh Phỉ vào mùa đông này, ông đã không cần phải đi săn nữa, mỗi ngày ba bữa đều ăn thịt, đôi khi còn có thể ăn vặt. Hơn nữa, mùa đông năm nay ông không chỉ lấy lại được lượng mỡ đã mất trước kia mà ngay cả bệnh đau eo, đau chân do tuổi già cũng vơi bớt đi không ít.
Đúng là Thần Thú phù hộ mà.
Chỉ là…
Lão Thạch Đầu nhìn đống bình đất, bát đất, nồi đất trong phòng, ánh mắt dần u buồn.
Thời gian gần đây, ông đã nung rất nhiều thứ, ngay cả đống đất sét màu trắng kia cũng đã bị ông nung thành bình và bát, Ninh Phỉ rất thích. Bây giờ mỗi người đều đã có bát canh, bát cơm của riêng mình, còn có chậu rửa mặt riêng, thậm chí còn có bảy tám hủ dưa muối được xếp trong góc phòng.
Ninh Phỉ nói nhiêu đây đã đủ rồi, không cần nung nữa.
Đã có nhiều bình rồi, ông còn có thể làm được gì nữa đây?
Đúng rồi, lên núi đi săn!
Tuy rằng ông đã già rồi, nhưng kinh nghiệm đi săn của ông so với bọn mèo con kia phong phú hơn nhiều, hơn nữa đang là mùa xuân, con mồi nhiều, dù tệ thế nào cũng sẽ bắt được vài con.
“Không được.” Sáng sớm hôm sau, Lão Thạch Đầu không ngờ khi ông vừa nói mình muốn ra ngoài đi săn, thì đã bị Ninh Phỉ cự tuyệt.
Ông có chút sốt ruột, “Nhưng mà, ta không đi săn thì làm gì bây giờ? Thần Thú không thích thú nhân lười biếng.”
Ninh Phỉ:…
Anh nhìn ánh mắt sốt ruột của Lão Thạch Đầu, vốn dĩ anh còn muốn Lão Thạch Đầu cùng anh ra ruộng làm cỏ, nhưng mà nghĩ lại, con mèo già này vất vả lắm anh mới nuôi cho chắc nịch, anh cũng không thể để ông vì việc đồng áng cực nhọc mà mệt chết.
Nhớ hồi con mèo già lúc mới đến đây, gầy tới nỗi da bọc xương, lông tóc rối tung xơ xác, bây giờ nhìn lại…
Nuôi mèo thật là có cảm giác thành tựu.
Nếu Lão Thạch Đầu muốn làm việc, cũng không phải không có.
“Nuôi thỏ?” Lão Thạch Đầu hoàn toàn chết lặng.
Ông đã từng bắt thỏ, cũng đã ăn thỏ, nhưng ông chưa từng nuôi thỏ!
Ninh Phỉ gật đầu nói: “Đúng vậy, nuôi thỏ. Thúc đừng coi thường việc này. Thỏ lớn nhanh và đẻ nhiều, nếu ngươi nuôi được một đàn thỏ mập mạp, thì chẳng phải mùa đông chúng ta không cần ra ngoài mà vẫn có thịt tươi ăn sao?”
Ừm…
Lão Thạch Đầu suy nghĩ, mùa đông mà ra ngoài đi săn là việc cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa xác suất săn được con mồi cũng rất nhỏ. Mùa đông vừa rồi bọn họ có thể ăn uống no nê cũng không phải do họ săn về, mà do Ninh Phỉ dự trữ sẵn thịt khô với hải sản, còn có bắp, lúa mì và khoai tây. Mặc dù hiện tại đã được gieo trồng, nhưng mấy cây đó chỉ vừa mới nảy mầm, phải đợi mấy tháng nữa mới đến mùa thu hoạch, mấy ngày nay có đồ ăn là do Ninh Phỉ lấy ở một nơi thần kỳ.
Ninh Phỉ nói Thần Thú đã ban cho anh một cái không gian thần kỳ, chờ đến khi cuộc sống của các thú nhân tốt lên thì ngài sẽ thu hồi cái không gian đó lại.
Thần Thú ban cho họ thức ăn là vì thương hại họ, nhưng họ cũng không thể vì đã có được món quà của Thần Thú mà lười biếng không làm việc.
Nghĩ đến đây, Lão Thạch Đầu gật đầu nói: “Được, ta nuôi.”
Ninh Phỉ vừa nghe ông nói xong thì liền vui vẻ.
Ổ thỏ được xây bằng đá ở cạnh hàng rào, bởi vì thỏ thích đào hàng nên nếu xây bằng đất sẽ không ngăn được bọn nó, vì vậy xây bằng đá là an toàn nhất.
Ninh Phỉ và Lão Thạch Đầu dùng những viên đá còn dư lúc xây nhà và đất sét nhanh chóng làm một cái ổ thỏ. Bởi vì Lão Thạch Đầu hết lòng hết dạ nên cái ổ khá là đẹp và có diện tích tới hai mét vuông. Ổ thỏ chia thành hai lớp, ở giữa có ngăn cách bằng tấm tre, giữa các tấm có khe hở để thỏ đi đại tiện, tiểu tiện và theo các khe hở rơi xuống lớp dưới. Trên nóc, Lão Thạch Đầu bắt chước xây giống như nóc nhà mà họ đang ở, có ngọn tháp nhỏ màu xanh tre xinh xắn, nhìn từ xa giống như phiên bản thu nhỏ của ngôi nhà họ ở.
Ổ thỏ được đan bằng một loại dây leo mà thỏ không ăn được, loại dây này có vị đắng, cắn vào sẽ khiến miệng tê dại, những loài động vật ăn cỏ sẽ không ăn loại dây này.
Sau khi làm ổ thỏ xong xuôi, họ chất rất nhiều rơm vào ổ cho thỏ con nằm.
Ninh Phỉ vô cùng hài lòng mà vỗ vỗ cái ổ, cái ổ này vừa đẹp vừa chắc chắn, cho dù có kẻ đến quậy phá vào ban đêm cũng không cần sợ chúng làm hư ổ.
Lão Thạch Đầu nhìn ổ thỏ vừa xây xong, ông lại bắt đầu lo lắng: “Bây giờ ổ thỏ đã làm xong rồi, còn thỏ thì sao đây?”
Ninh Phỉ cười tủm tỉm rồi xoay cổ tay một cái, một đám thỏ con lông xù xuất hiện trước mắt Lão Thạch Đầu: “Không cần lo lắng, Thần Thú đã chuẩn bị sẵn rồi.”
Lão Thạch Đầu không phải lần đầu tiên thấy Ninh Phỉ biến ra đồ vật, nên ông cũng không giật mình, nhưng đây lại là lần đầu tiên ông thấy Ninh Phỉ biến ra động vật sống. Ông vừa ngạc nhiên vừa vui mừng bế thỏ con và đặt nó vào ổ. Thỏ con vừa rời tay Lão Thạch Đầu liền chui ngay vào đống rơm đã được chuẩn bị sẵn.
Ninh Phỉ vốn dĩ muốn nuôi đám thỏ này trong không gian, nhưng không gian của anh thăng cấp quá chậm, còn lương thực mà anh gieo trồng cũng vì ít tiêu hao nên cũng không thể nâng cấp. Nhưng mà bây giờ anh có chút vui vẻ, vì nông trường cà rốt đã thăng lên hai cấp, lại còn có được hạt giống củ cải trắng.
Trong mắt anh, củ cải trắng ăn ngon hơn nhiều so với cà rốt. Cũng không phải anh không thích ăn cà rốt, mà là do các thú nhân không thích ăn cà rốt, bọn họ ghét cà rốt tươi không ngon ngọt, cà rốt nấu chín lại quá mềm đã vậy hương vị còn kỳ cục.
Nhưng củ cải trắng lại khác. Nó có thể làm thành bánh viên, hầm thịt, hầm canh, hơn nữa những hạt giống do không gian cung cấp sẽ trồng ra loại củ cải vừa ngọt vừa nhiều nước, chẳng khác nào một loại trái cây.
Thật ra anh còn tính để củ cải trắng lại để làm đồ chua, nhưng mà bây giờ còn rất nhiều rau tươi ăn không hết nên đành tạm gác chuyện làm đồ chua lại.
“Thúc lát nữa bảo Ninh Chinh và Đại Thạch bắt thêm vài con thỏ đang mang thai đi, như vậy trong nhà sẽ có nhiều thỏ hơn. Việc nuôi thỏ vất vả này ta chỉ đành giao cho ngươi vậy.” Ninh Phỉ nhìn Lão Thạch Đầu đang ngồi xổm nhìn đám thỏ con không chớp mắt, anh không nhịn được nở nụ cười.
Thỏ con mới sinh như điếc không sợ súng, nhưng dù sao Lão Thạch Đầu vẫn là một con báo, hơi thở của loài báo vẫn khiến bọn thỏ con cảm giác được nguy hiểm. Bây giờ bọn chúng đang chui rúc dưới đống rơm, dựa vào nhau run cầm cập.
“Không thành vấn đề.” Lão Thạch Đầu kích động đến nỗi xoa tay: “Ta biết thỏ thích ăn cỏ, ta sẽ đào loại cỏ tươi tốt nhất cho chúng ăn mỗi ngày.”
“Không chỉ cỏ.” Ninh Phỉ lấy ra một củ cà rốt đưa cho Lão Thạch Đầu: “Nó còn ăn cà rốt nữa, với lại thỏ không cần uống nước, nhỡ uống phải nước không sạch thì sẽ khiến chúng bị tiêu chảy, nuôi thỏ không phải việc dễ dàng đâu nha.”
“Ta sẽ nuôi bọn chúng thật tốt.” Lão Thạch Đầu kiên định nói. Ánh mắt ông nhìn về phía đàn thỏ dần dần thay đổi, ông phảng phất như thấy được một bàn thịt thỏ tươi ngon vào mùa đông năm nay.
Thỏ con càng run rẩy dữ dội, cà rốt dâng lên tới miệng cũng không dám ăn.
Mặc dù chỉ có vài con thỏ. Nhưng Lão Thạch Đầu lại nghĩ cái ổ ông vừa làm có hơi nhỏ, phải chi làm lớn hơn một chút thì đã có thể nuôi được nhiều thỏ con hơn rồi.
Ninh Phỉ nghe ông nói, thầm nghĩ bộ ông tính nuôi nhiều thỏ như vậy là định mùa đông này muốn ngày nào cũng ăn thịt thỏ sao? Thỏ sinh sản nhanh… Không được, không được. Anh nói: “Thật ra chúng ta không chỉ có thể nuôi thỏ, mà còn có thể nuôi lợn nữa.”
Nhà nhà nuôi heo, làm ăn phát đạt.
Đây là khẩu hiệu mà lúc trước anh đã thấy ở một vùng quê.
“Lợn??” Lão Thạch Đầu sửng sốt, “Ngươi đang nói lợn rừng sao? Con đó lớn như vậy làm sao nuôi được?” Chuyện này quá đáng sợ phải không? Lợn rừng! Cho dù là ông lúc trẻ khi gặp phải lợn rừng trưởng thành thì cũng phải tránh xa nó.
“Chúng ta có thể thuần hóa lợn rừng, thúc thử nghĩ coi, con thỏ nhỏ như vậy, chỉ có chút xíu thịt. Nhưng lợn thì khác nha, ngươi cũng ăn thịt lợn rồi thì thấy đó, mỡ lợn ép ra có thể xào rau, thịt lợn thì ăn được, xương lợn thì hầm canh, lông lợn còn có thể làm bàn chải, không lãng phí thứ nào. Hơn nữa chúng ta có thể nuôi mấy con lợn rừng con từ nhỏ để mài bớt dã tính của bọn nó mà đúng không?
“Nói thì nói như vậy, nhưng lợn con…” Ông đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Phỉ, nói: “Chẳng lẽ Thần Thú đã chuẩn bị lợn con rồi?”
Ninh Phỉ mỉm cười gật đầu.
Lão Thạch Đầu vui vẻ vung tay: “Xây ổ lợn!!”
Ninh Phỉ:…
Thật ra xây chuồng lợn còn dễ hơn xây ổ thỏ, nhưng do Ninh Phỉ sợ chuồng lợn có mùi hôi, vì vậy anh đã chọn xây chuồng lợn ở nơi khá xa trong sân sau. Chuồng lợn không cần phải làm hai lớp nhưng nền đất phải nén thật chặt, sau đó xếp một lớp đá, rải đất và nén lại. Xung quanh xây bằng đá to, dày và chắc. Chuồng lợn thì khỏi cần mái che, chỉ cần vắt ngang mấy nhánh cây rồi phủ rơm rạ lên làm thành mái lều, miễn sao có thể che mưa là được.
Lúc trước Ninh Phỉ có đem mấy cái nồi đá về mà giờ không dùng tới nữa, vì vậy anh dứt khoát cống hiến để làm máng lợn. Lợn ăn tạp, nó không chỉ ăn được thịt, còn ăn được cả khoai tây, khoai lang, ngô và các loại ngũ cốc khác, cỏ lợn, rau dại cũng ăn, nhưng phải nấu chín kỹ lưỡng nếu không sẽ không tăng cân.
Có tổng cộng năm con lợn rừng con, trong đó hai con lợn nái và ba con lợn đực. Lúc Ninh Phỉ trộm thức ăn của bầy lợn rừng đã tiện tay trộm luôn mấy con lợn con, để tránh bị đàn lợn rừng đó ghi thù nên anh đã trộm luôn cả năm con.
Mấy con lợn con này dài bằng cánh tay, chúng có bộ lông màu nâu, sọc sáng màu và có vài cái răng nanh nhòn nhọn. Chúng vừa vào chuồng đã kêu ầm ĩ và vẫy đuôi đòi ăn.
Ninh Phỉ ném cho bầy lợn vài củ khoai lang, chúng nó ngay lập tức tụ lại một chỗ và bắt đầu ăn uống.
Ninh Phỉ chỉ cho Lão Thạch Đầu cách nuôi lợn, sau đó nghiêm túc hỏi: “Thúc có biết cách thiến lợn đực không?”
Lão Thạch Đầu đang nhìn bầy lợn con bằng ánh mắt “nhân từ”, ông không có chú ý tới biểu cảm của Ninh Phỉ, hỏi: “Thiến là cái gì?”
Ninh Phỉ dùng góc độ khoa học giải thích một chút về chuyện thiến này, Lão Thạch Đầu đột ngột quay đầu nhìn anh, biểu cảm méo mó. Chẳng những thế, ông còn cảm thấy dưới háng có chút đau.
“Thúc thử nghĩ xem, nếu thúc không thiến bọn lợn đực này thì khi chúng nó lớn lên, cái chuồng này nhất định sẽ không cản được chúng nó. Thiến sẽ khiến chúng ngoan ngoãn hơn, hơn nữa thịt cũng ăn ngon hơn.” Tuy thịt lợn rừng ăn ngon hơn thịt động vật khác, nhưng mùi tanh vẫn cứ thoang thoảng không khử đi được. Ninh Phỉ đã quen ăn những miếng thịt lợn ở thế giới cũ nên đây cũng là một loại dày vò đối với anh. Bây giờ đã có thể ăn loại thịt ngon hơn, thì tại sao lại không thử?
“Nhưng mà, nhưng mà…” Ánh mắt Lão Thạch Đầu nhìn bầy lợn không còn “nhân từ” nữa, mà đã biến thành thương hại.
Ninh Phỉ tiếp tục phổ cập khoa học: “Thúc à, lợn rừng hung dữ cỡ nào thì thúc cũng biết mà, nhất là vào mùa xuân… Đợi đến khi chúng lớn lên sẽ là đại hoạ đó? Chúng ta sẽ thiến hai con, để lại một con đực và lợn nái nuôi chung một chuồng, còn mấy con thiến rồi sẽ nuôi một chuồng khác. Cứ vậy mà chờ sang xuân, lợn nái sẽ đẻ lợn con. Đến lúc đó, chúng ta không cần phải mạo hiểm đi săn mà vẫn có thịt lợn ăn mỗi ngày.”
Lão Thạch Đầu có chút bị lung lay.
“Nhưng mà, ta sẽ không… Thiến.” Ông cố chịu đựng hai chân đang run rẩy, bất đắc dĩ nhìn Ninh Phỉ.
Ninh Phỉ nghĩ thầm, ta cũng không.
Anh suy nghĩ, nói: “Nếu không thì chúng ta thử một con trước đi?”
…
Ninh Chinh và những người khác đi săn trở về, vì thức ăn ở nhà còn nhiều nên họ cũng không bắt quá nhiều con mồi, hắn và Đại Thạch chủ yếu muốn lưu lại mùi ở biên giới lãnh địa để cảnh cáo mấy kẻ săn mồi muốn đi vào, thuận tiện dạy cho Thiết Trụ Tử cách đi săn.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ Ninh Phỉ đã nhịn không được hỏi Ninh Chinh: “Ngươi nhìn ta thử coi, có thấy ta kỳ quái không?”
Do Ninh Chinh rụng lông quá nhiều nên khi ngủ phải biến thành hình người, hắn nằm trên chiếu trúc, trên bụng đắp cái chăn lông, còn đang cảm thấy khó xử thì nghe Ninh Phỉ hỏi như vậy, hắn không hiểu được mà hỏi lại: “Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Chỉ là… Ngươi nhìn ta, không thấy ta không cao bằng Đại Hoa, nhìn như…” Anh không biết nên miêu tả bản thân bây giờ như thế nào. Nữ tính? Nhưng mà nơi này không có phân chia nam nữ, chỉ có đực và cái. Nhu nhược? Phỏng chừng đàn mèo lớn này còn không biết nhu nhược là cái gì.
“Chính là, không có dũng mãnh bằng Đại Hoa.” Anh chỉ có thể nghĩ ra cách nói này, hy vọng Đại Hoa không vì cách nói của anh mà đấm ngực dậm chân. Nhưng Đại Hoa là kiểu phụ nữ có tính cách mạnh mẽ, nếu nàng không bận đan chiếu mỗi ngày thì có lẽ nàng đánh nhau còn giỏi hơn Đại Thạch, nên hẳn là nàng sẽ không để ý cách nói này đâu.
Ninh Chinh lắc đầu, nói: “Đại Hoa là báo, còn ngươi là linh miêu, linh miêu các ngươi lớn lên đều như vậy.”
Ninh Phỉ trợn mắt ngạc nhiên, huơ tay nói: “Giống như ta sao? Mặt nhỏ, mắt to?”
Ninh Chinh gật đầu, hắn suy nghĩ rồi nói: “Chờ ta rảnh, ta sẽ dẫn ngươi đến bộ lạc linh miêu bên kia xem, dù sao ta cũng không thấy khác nhau chỗ nào… Nếu một hai phải nói khác ở đâu, thì ngươi trắng hơn, cũng cao hơn họ một chút, có lẽ do được ăn đồ ăn ngon?”
Thân hình nhỏ bé của mình mà được tính là cao ráo hơn đám linh miêu kia hả? Ninh Phỉ không biết mình nên vui hay nên buồn đây.
Ninh Chinh cẩn thận nhìn sắc mặt Ninh Phỉ, hắn khó chịu dịch cánh tay: “Ta có thể…”
“Không thể…” Ninh Phỉ ngắt lời hắn: “Ngươi có biết ngươi rụng lông nhiều thế nào không, ngủ một giấc thức dậy trên chiếu toàn là lông của ngươi. Còn ta? Buổi sáng ta có thể tìm một chỗ không có ai để chải lông, ta sẽ chải lông với Thạch Đầu.”
“Không phải buổi tối ta mới chải rồi sao?” Vừa rồi chải đã rụng khá nhiều lông. Ninh Chinh lộ ra chút tính khí ấu trĩ, hắn cũng chỉ lộ cái tính trẻ con này khi ở trước mặt Ninh Phỉ
Ninh Phỉ kiên quyết cự tuyệt: “Ngươi chắc chắn chải lông rồi thì không rụng nữa không? Còn trời nóng thì sao? Nếu ngươi biến thành hình thú để ngủ thì ta sẽ không ngủ chung với ngươi đâu, quá nóng!”
Mùa đông ôm mèo trắng ngủ thì vừa mềm mại vừa ấm áp, nhưng bây giờ đang là mùa xuân, bên cạnh có con mèo nóng hầm hập như vậy chẳng khác nào ôm lò lửa ngủ.
Nghĩ đến cảnh không được ngủ chung với Ninh Phỉ, Ninh Chinh lập tức nản chí: “Được, được…” Hắn đã dùng hình thú ngủ mười mấy năm, bây giờ bị bắt dùng hình người để ngủ nên rất khó chịu. Nhưng mà Ninh Phỉ lại cực kỳ quen với điều này, anh chẳng những ngủ say sưa mà còn có thể nằm ngửa khi ngủ, miệng phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Ninh Chinh thở dài, Ninh Phỉ không dính lấy hắn nữa, bụng mềm cũng thất sủng rồi.
Cảm xúc này kéo dài đến khi hắn cùng Đại Thạch và Thiết Trụ Tử đi săn, Đại Thạch biết Ninh Phỉ bắt hắn phải dùng hình người khi ngủ, anh ta liền cười ha ha đến nỗi làm làm chim chóc xung quanh bay tán loạn.
“Trước kia sống ở nơi không tốt, ngủ bằng hình thú sẽ thoải mái hơn, nhưng bây giờ chúng ta có giường vừa lớn vừa thoải mái để nằm, thì dùng hình người rất mát. Ngươi nên làm quen dần với nó là được rồi.”
Ninh Chinh cũng chỉ có thể tập cho bản thân quen dần với nó, nhưng đến khi bọn họ đi săn về, thấy trong sân nhà có thêm căn phòng nhỏ, hắn chợt thấy lo sợ.
Chẳng lẽ Ninh Phỉ sợ hắn không quen được, nên muốn đuổi hắn ra ngủ riêng sao?