Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày - Giang Hồ Thái Yêu Sinh - Chương 33: Mùa xuân đã đến
- Trang Chủ
- Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày - Giang Hồ Thái Yêu Sinh
- Chương 33: Mùa xuân đã đến
Beta: My
***
Chương 33: Mùa xuân đã đến
Mùa xuân đến rồi, phần thân chính của ngôi nhà đã được làm xong, Ninh Phỉ thậm chí còn làm khóa cho cửa sổ trước và sau của ngôi nhà, khung cửa sổ làm bằng gỗ thông, rèm cửa sổ làm bằng trúc.
Cửa có thể đẩy sang trái hoặc phải, chỉ tiếc là không có kính. Mở cửa sổ vào ban ngày, đóng cửa sổ vào ban đêm và hạ rèm trúc để che phòng.
Giường đất cũng được làm bằng gạch đất nung, nửa đoạn ống trúc được dùng để làm mép giường, chiếu được làm bởi Đại Hoa và Thiết Trụ.
Ninh Phỉ thậm chí còn làm một chiếc tủ đầu giường bằng trúc, hiện tại bên trong tủ còn có một đống lớn lông thú được nhét vào.
Phía sau nhà, một giàn che nắng được dựng lên để phơi thịt. Bây giờ, giàn phơi đã đầy ắp thịt. Thịt được tẩm ướp trước với các gia vị đơn giản như muối, hành, gừng, tỏi, sau đó được hun khói bằng lá thông và cây bách để dậy mùi thơm, kích thích vị giác.
Đất như trẻ lại, phủ lên cả khu rừng một lớp áo xanh nhạt. Những chú chim lại trở nên náo động, đứng trên cành cây và hót ríu rít lúc bình minh.
Những hạt giống mà Ninh Phỉ ngâm trong chậu đất sét cuối cùng cũng có thể trồng xuống. Hạt giống được sinh trưởng trong không gian hệ thống, nước để ngâm hạt giống cũng đến từ suối trong không gian.
Ninh Phỉ có niềm tin mãnh liệt vào khả năng sinh trưởng của những hạt giống này. Có lẽ đợi đến mùa thu liền có thể thấy một mảng lúa vàng óng ánh.
Lần này, anh không chỉ trồng ba mẫu lúa mì, ba mẫu ngô, mà còn trồng hai mẫu khoai tây, hai mẫu khoai lang, xung quanh nhà còn trồng mấy cây ăn quả, sau nhà trồng mấy khóm trúc.
Ngôi nhà được bao quanh bởi một hàng rào trúc, bên cạnh hàng rào trồng vài cây việt quất và gieo thêm một số hạt bí ngô.
Về phần cây mía, bọn họ cũng không khai hoang đất, mà trực tiếp tìm một khoảng đất trống để cấy một nửa cây mía vào trong không gian.
Vốn dĩ những cây cối này ở trong không gian đang xum xuê, kết trái, nhưng vừa rời khỏi không gian, lập tức trở lại trạng thái giống với thời tiết ở ngoài. Cũng may đã hái hết quả trước khi trồng, nếu không thì lỗ to.
Bên cạnh ngôi nhà này, có hai gian phòng nhỏ, được xây dựng đơn giản bằng gạch, đất và rơm.
Phòng đất bên trong chuyên dùng để đặt cối xay đá và máy ép trái cây, dù sao hai thứ này không thể đặt ở phòng khách. Củi được đốt trong phòng và hun khói trong ba ngày trước khi các bức tường khô.
Những con mèo lớn chuyển đến ngôi nhà mới của chúng một cách vô cùng hào hứng, chạm vào ngôi nhà do chúng tự tay xây dựng, những chiếc kệ khác nhau mà chúng làm, chiếc bếp đất sét dùng để đốt lửa và chiếc bàn ăn lớn.
Chúng không khỏi xuýt xoa, rơi những giọt nước mắt. Đây thực sự là một nơi tuyệt vời để ở, nó tốt hơn nhiều so với cái hang nhỏ mà họ đã cho là tốt trước đây!
“Đây là nhà của chúng ta, cảm giác thế nào?” Ninh Phỉ khoanh tay tựa vào khung cửa, nhìn bộ dạng nước mắt lưng tròng của đám mèo lớn chưa từng trải này… Chính mình cũng muốn khóc.
Đây là ngôi nhà đầu tiên họ xây. Có cửa lớn, có cửa sổ còn có giường ấm! Quan trọng hơn là, cho anh lời gần mười vạn điểm tích lũy!!!
Mười vạn điểm tích lũy!!
Lão Thạch Đầu khóc đến không thể khóc được nữa, ông run rẩy đi ra, đột nhiên quỳ gối trước mặt Ninh Phỉ, lớn tiếng nói: “Cảm tạ Thần Thú, cảm tạ Sứ Giả!!”.
“Cảm tạ Thần Thú, cảm tạ Sứ Giả!”. Đám mèo lớn nhao nhao quỳ gối trước mặt Ninh Phỉ, lớn tiếng la lên.
Ninh Phỉ vội vàng đỡ Lão Thạch Đầu dậy, cười nói: “Đây là ngôi nhà chúng ta tự tay xây, thần thú hẳn là sẽ rất vui mừng vì chúng ta có thể xây nhà đẹp như vậy”.
Lão Thạch Đầu không ngừng lau nước mắt, môi run rẩy không nói ra lời.
Ninh Phỉ sợ nhất là loại tình cảnh này, vội vàng nói: “Được rồi được rồi, mọi người mau thu dọn đồ đạc đi, chúng ta còn có việc khác phải làm”.
Mùa xuân bận rộn kết thúc, Ninh Phỉ lại bắt đầu thu xếp đào hầm đất, chuyên dùng để nung đồ gốm.
Hơn nữa mùa xuân đến, các loại rau củ cũng nảy mầm, anh cũng phải chuẩn bị đi tìm chút rau củ để ăn.
Là một con người, tuy rằng cũng là động vật ăn thịt, nhưng mỗi ngày đều ăn thịt khiến anh thật sự chịu không nổi.
Hiện tại anh điên cuồng nhớ đến bánh bao và tất cả các loại rau dại tươi ngon, chẳng hạn như rau cần tây và măng. Măng xào thịt xông khói, trứng gà xào cần tây… Ninh Phỉ cảm thấy nước miếng sắp trào ra!
Anh dạy cho Đại Hoa và Lão Thạch Đầu kỹ năng chế tạo đồ gốm, còn anh dẫn theo những con mèo lớn khác đi thẳng vào trong núi. Rừng cuối xuân nói đơn giản chính là một kho lương thực.
Sau cơn mưa, đủ loại rau củ lần lượt trồi lên, đua nhau chui ra khỏi mặt đất hít thở không khí trong lành. Cần tây, bồ công anh, dương xỉ, kim ngân hoa, kim tiền thảo, và cây đinh lăng trồi lên khỏi mặt đất lập tức bị một bàn tay dính đầy bùn cắt đứt, ném vào trong giỏ trúc.
“Cỏ này thật sự ăn được sao?”. Thiết Trụ chạy tới bên cái cây, bẻ một cành nhỏ ngửi ngửi, lập tức lộ ra vẻ mặt chán ghét nói: “Thứ này ăn sao được?”
“Ăn thật sự rất ngon, mau mang qua đây!” Ninh Phỉ ôm cái sọt sau lưng cố rướn cổ đến dưới tàng cây xem, một lát sau, cổ cũng bắt đầu mỏi.
“Ta thích ăn cái kia với bánh bao thịt”. Đại Thạch cười nói. Anh ta không bao giờ nghĩ rằng những loại cỏ dại này, thứ mà chúng thường và thậm chí không đặt vào mắt, lại có thể ăn được, đã thế chúng lại rất ngon khi ăn cùng với thịt. Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần có thể ăn no bụng thì đều là chuyện tốt.
Thiết Trụ chưa từng đói bụng, cho nên đối với những loại rau xanh này nhóc có chút coi thường. Nhưng nhóc cũng biết, chỉ cần có thể ăn là tốt rồi, có thể ăn có nghĩa là sẽ không bao giờ bị đói nữa.
Dựa theo yêu cầu của Ninh Phỉ, lão Thạch Đầu cùng đám người nung một cái nồi đất mới, cái nồi này vừa ngắn vừa dày, trên miệng nồi có một vật giống như cái bát, chính là cái hũ để muối chua.
Đồ ăn từ mùa xuân còn quá nhiều, căn bản ăn không hết. Một ít măng xuân, củ kiệu cho vào lọ ngâm làm đồ chua, dù hết mùa vẫn có thể thưởng thức hương vị mùa xuân.
So với việc chuẩn bị các loại rau này, việc săn bắt còn quan trọng hơn.
Bộ lông thú được cất giữ trong mùa đông sẽ bắt đầu khô, và chiếc lò tồn tại trong suy nghĩ cũng sẽ được lên lịch thực hiện.
Sau mùa xuân, các loại nấm cũng mọc lên, hái lượm, săn bắt và chế tạo đã trở thành việc mà bầy mèo lớn này phải làm mỗi ngày khi thức dậy.
Thời tiết đang dần nóng lên mà việc đan gai bên Đại Hoa vẫn chưa được cải thiện. Không còn cách nào khác, Ninh Phỉ chỉ có thể thúc giục bầy mèo lớn mặc váy cỏ để mát mẻ hơn, còn Đại Hoa thì khéo léo cạo một miếng da mỏng, làm thành một chiếc váy cho mình.
Đàn mèo con sau một mùa đông đã lớn lên rất nhiều, từ mũm mĩm trở nên mập mạp, tiếng kêu không còn khản đục nữa mà phảng phất một chút rõ ràng và dữ tợn không dễ phát hiện.
Điều khiến Ninh Phỉ lo lắng nhất là những con mèo lớn bắt đầu rụng lông.
Vừa vặn là khi anh lần đầu tiên xuyên đến nơi này cũng vào mùa xuân, hơn nữa thân thể này gầy yếu, lại phải chạy tới chạy lui, cho nên anh căn bản không phát hiện chuyện lông rụng.
Nhưng bây giờ một đám mèo lớn sung mãn cường tráng, chỉ cần chúng trở lại nguyên hình, lắc lư một chút, lông mèo sẽ bay khắp nơi.
Ninh Phỉ mỗi sáng đều phải dọn dẹp lông trên giường, mèo trắng lớn còn không tự giác, hắn vừa ngồi trên giường nhìn Ninh Phỉ quét lông, vừa gãi gãi lông của mình.
“Cút! Ngươi đi ra ngoài cho ta!”. Ninh Phỉ cầm chổi đánh một cái, mèo lớn thất thần bỏ chạy ra ngoài, thất thố đứng ở cửa.
Ninh Phỉ cũng có chút nghi hoặc, sau khi biến thành người, trên đỉnh đầu có nhiều tóc hơn, tóc rụng cũng không nghiêm trọng, làm sao có thể vừa biến thành mèo trong nháy mắt đã trở thành quái vật rụng lông?
Anh bỗng nhớ tới chiếc lược đã làm cho Ninh Chinh. Đúng vậy, đã đến lúc làm lược chải lông rồi!
Ninh Phỉ nhét lông mèo vào đống lửa ngoài nhà. Bởi vì thời tiết nóng bức, không thích hợp nấu nướng trong phòng cho nên bọn họ dứt khoát dựng một cái lều đơn giản cách căn phòng không xa. Phía dưới lều có một hố lửa, đây chính là phòng bếp của bọn họ.
Sau khi đốt sạch lông mèo, quay đầu lại liền thấy Thiết Trụ đang nôn ọe trong sân, sau đó phun ra một đống lông.
Ninh Phỉ:…
Cũng may mình không có thói quen liếm lông!
Đám mèo lớn đều thích liếm lông, Ninh Chinh cũng không ngoại lệ, mỗi buổi tối đều đè linh miêu liếm từ đầu đến chân, đến khi trên người linh miêu đều là mùi của nó, mèo trắng mới bỏ qua.
Vốn Ninh Phỉ cũng kháng cự, nhưng sau đó phát hiện chuyện bị liếm lông này rất thoải mái, liền không hề có nguyên tắc thuận theo.
Nhưng anh chưa từng thấy Ninh Chinh nôn ra bao giờ.
“Từ nay về sau không được phun lông trong sân”. Ninh Phỉ cầm chổi đi tới, đem cục lông ném vào trong lò sưởi.
Thiết Trụ gãi gãi nói: “Ta nhịn không được, cổ họng ngứa quá”.
Nhìn lông mèo bị cào bay đầy trời, Ninh Phỉ cảm thấy hô hấp của mình sắp không thông. Anh ném chổi, ra hậu viện tìm lão Thạch Đầu và Đại Hoa.
“Lược? “. Đại Hoa hỏi:” Đó là cái gì? “.
“Là thứ tốt, có thể làm cho lông của các ngươi không bay loạn”. Ninh Phỉ khoa tay múa chân nói: “Không kém bàn chải đánh răng nhiều lắm, nhưng không làm bằng lông bờm, có thể thử dùng cành trúc nhỏ”.
Đại Hoa ngơ ngác đi tìm cành trúc nhỏ, còn lão Thạch Đầu ở cách đó không xa, cúi đầu nặn nồi đất.
Gần đây ông phát hiện không ít đất màu trắng, cảm giác không khác so với loại đất màu nâu đỏ nhiều lắm, vì thế mang về không ít, hiện tại đang mân mê đống bùn đất màu trắng này.
Thấy hậu viện không có chuyện gì, vì thế anh liền trở lại tiền viện, Thiết Trụ mang theo mấy đệ đệ muội muội ở trong bụi cây xa xa đang luyện tập chiêu thức, các chú mèo con sung sướng kêu ngao ô.
Âm thanh không ngừng vang lên, thỉnh thoảng kêu lớn làm một đám vịt hoang làm ổ ở bên hồ giật mình.
Này???
Vịt hoang?
Ninh Phỉ liếm liếm môi, ánh mắt nhìn đám vịt kia trở nên đầy cuồng nhiệt.
Lúc trước ăn qua trứng chim Ninh Chinh lấy về, nhưng số lượng rất ít. Hôm nay phát hiện bên hồ thậm chí có nhiều vịt hoang như vậy, có vịt hoang ở ngay đây thì có trứng vịt.
Trứng vịt chẳng những có thể xào ăn, nấu thành bánh trứng, còn có thể làm trứng muối..
Ăn! Ăn! Ăn! Ăn!!!
Ninh Phỉ xoa xoa tay, anh phải nhanh chóng làm một cái lò nướng, như vậy mới có thể ăn vịt quay.
Anh nhìn xung quanh một chút, dứt khoát liền đem lò nướng làm ở bên cạnh hố lửa. Tốt lắm, đến lúc đó đem cái phòng bếp này gia cố một chút…
Ninh Chinh cùng Đại Thạch săn thú trở về, hiện tại bọn họ đã có thể đếm từ một đến một trăm, chỉ là phép cộng trừ còn chưa linh hoạt, vẫn như cũ ở trong phạm vi mười.
“Ba con thỏ, một con nai!” Ninh Chinh hưng phấn ném con nai từ trên vai xuống đất. “Buổi tối ăn thỏ nướng và nai hầm” Hắn cũng đã học được cách gọi tên món ăn.
“Là một con hươu.” Ninh Phỉ sửa lại, anh xách con thỏ nửa sống nửa chết trên mặt đất lên nói: “Buổi tối nấu thỏ hoa ăn đi.”
“Đây là thỏ trắng, không phải thỏ hoa.” Ninh Chinh sửa lại cho anh.
Ninh Phỉ: “…”
“Ta biết đây là thỏ trắng, ý của ta là… Thôi quên đi, buổi tối làm thỏ hầm.”
Anh cũng không biết giải thích thế nào với đám mèo lớn này cái gì gọi là gà hoa, cái gì gọi là thỏ hoa, dù sao nơi này cũng không có những thứ đó.
Đại Thạch cũng săn được một con hươu, có lẽ họ đã gặp đàn hươu. Kỳ thật mỗi ngày đều có không ít động vật hoang dã đến bên hồ trước sân bọn họ uống nước, nhưng tuân theo câu nói thỏ không ăn cỏ gần hang, Ninh Phỉ vẫn để cho đám mèo lớn lên núi săn thú.
Thật ra, anh đã để ý đến một đám dê rừng thường xuyên đến uống nước, vì dê rừng có thể thuần hóa nên anh đợi đàn dê rừng này không sợ đám mèo lớn của mình nữa, liền bắt một vài trong số chúng và con của chúng để nuôi nhốt. Nuôi cho to béo đến mùa đông liền có thể ăn thịt dê thơm ngon.
Những con mèo lớn tuân theo các quy tắc săn bắt trong rừng. Chúng không bắt con đang mang thai và con còn quá nhỏ. Mùa xuân là thời điểm hầu hết các loài động vật hoang dã sinh sản, vì vậy chúng liền chọn mục tiêu là những con đực và những con vật già.
Con hươu mà Ninh Chinh và Đại Thạch mang về là hươu đực. Đàn hươu này di cư từ phía nam nên có một số đốm sáng màu trên cơ thể, bộ lông cũng có màu nâu xám, cặp sừng trên đầu phân nhánh như nhánh san hô rất đẹp.
Đây là hươu sừng tấm đốm, giống như hươu mai, nhưng có các hoa văn khác nhau. Hươu sừng tấm giống đực rất khỏe, đôi khi chúng có thể trực tiếp đánh bay những kẻ săn mồi nhỏ như báo gêpa và báo đốm.
Thật đáng tiếc khi họ gặp phải hổ và báo săn, những kẻ săn mồi hàng đầu. Để đảm bộ da được nguyên vẹn, Ninh Chinh và Đại Thạch chỉ cắn đứt cổ con hươu, nhưng kiểu săn này cũng tăng độ khó lên rất nhiều.
Ninh Phỉ suy nghĩ một chút có nên đem chuyện thiết lập bẫy rập dạy cho bọn họ hay không, nhưng ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu đã bị anh gạt đi.
Thú săn mồi cỡ lớn luôn có một bộ phương thức săn mồi hoàn chỉnh của riêng mình, nếu lại dùng thêm bẫy rập, vậy thì quá nghịch thiên.
Hơn nữa, cạm bẫy này địch hay ta cũng chẳng thể phân biệt được, nếu bắt được là con mồi thì thôi, nhưng nếu như không may bắt phải thú nhân thì làm sao bây giờ?
Trong khoảng thời gian này, thu hoạch cũng không tệ lắm.
Trong ao nhỏ bên cạnh đình ngâm không ít lông thú, những thứ này đều do Đại Thạch xử lý, phân công cực kỳ rõ ràng.
Ninh Chinh giết hươu lột da, Ninh Phỉ thì đến bên hồ đào không ít đất bùn chất đống lên bên bờ, lại dùng sức cắt rơm rạ, trộn chung với bùn. Anh cần nung chút gạch.
Buổi tối ăn thỏ hầm, thịt hươu hầm và canh xương hươu, trong canh cho không ít rau, uống vào có hương vị thanh ngọt.
Thỏ bị lột da mổ bụng, trong bụng nhét đầy hành, gừng, tỏi và nấm, bên ngoài ướp muối, bọc qua một lớp lá cọ, cuối cùng bọc một lớp bùn thật dày rồi trực tiếp nhét vào trong đống tro phía dưới hố lửa.
Thịt hươu cũng bị cắt thành miếng, dùng ớt xào và măng cho vô hầm cùng, thịt hươu hầm tươi mới rất ngon miệng.
Đại Hoa còn nướng thêm ít bánh ngọt. Từ khi có đường, đám mèo lớn này liền có thêm một loại khẩu vị mới, bọn họ rất thích ăn đường.
Chỉ là Ninh Phỉ sợ bọn họ sâu răng, vẫn luôn hạn chế lượng đường, thi thoảng mới lấy ra một ít để cho Đại Hoa nướng bánh ngọt rồi mọi người chia nhau ăn.
Sau khi lấy thỏ hoa từ trong hố lửa ra, lớp vỏ bùn bị tách ra, mùi thơm nồng trong nháy mắt xông vào mũi. Vì được bao phủ trong bùn nên phần lớn con thỏ giữ được độ ẩm ban đầu và lá cọ khiến cả con thỏ trở nên mềm mại, hai con thỏ mập lập tức bị ăn sạch.
Đám mèo lớn rất hài lòng với thức ăn ngày hôm nay. Bọn họ vây quanh hố lửa, biến thành nguyên hình, thảnh thơi vẫy đuôi, hưởng thụ khoảng thời gian nhàn rỗi nhất trong ngày.
Đại Hoa cùng Đại Thạch thân mật ngồi cùng một chỗ liếm lông cho nhau, đám mèo con vây quanh cột sắt đi tới đi lui. Lão Thạch Đầu gối đầu lên chi trước, nheo mắt nhìn con và đàn cháu, khuôn mặt mèo của ông tràn đầy hạnh phúc.
Ninh Phỉ tựa vào người mèo trắng, vuốt lông cho hắn.
Đúng rồi phải chải lông!
Năm ngón tay rẽ ra làm lược, từng chút từng chút cào lông cho mèo trắng. Mỗi lần như vậy, lông trắng đều dính đầy tay, chỉ trong thời gian ngắn đã thành một cục lớn. Lớp lông tơ mềm mại bay lên, Ninh Phỉ nhịn không được hắt xì một cái! Anh xoa xoa mũi rồi gục xuống.
Sau một cơn mưa xuân nữa, những cánh đồng trải dài được bao phủ bởi màu xanh nhẹ. Những hạt giống đã gieo giờ đây nảy mầm trồi ra khỏi mặt đất, rồi như gió thoảng, chúng lớn lên từng ngày một.
Nhưng đồng thời, những loại cỏ dại cũng không chịu thua kém.
Ninh Phỉ cúi người nhổ cỏ cả buổi sáng, xoa xoa bả vai đau nhức rồi thở dài.
Hiện giờ lão Thạch Đầu đang làm đồ gốm, Đại Hoa đang cố gắng dệt các loại đồ dùng cần thiết như chiếu, rèm, đệm, sọt… Bận tối mày tối mặt, còn phải chăm sóc ba thằng nhóc khi chúng ngày một trở nên hoạt bát hơn.
Thiết Trụ đi theo Đại Thạch và Ninh Chinh học cách săn thú rồi cùng tuần tra núi, cho dù có trở về thì Thiết Trụ cũng sẽ bắt đầu làm việc với tư cách là một bảo mẫu nam. Đại Thạch vẫn lăn lộn với đống da thú như cũ.
Nói cách khác, hiện giờ chỉ có một mình anh có thể rảnh rỗi nhổ cỏ.
10 mẫu đất!!
Bây giờ, anh không những giảm hết mỡ vào mùa đông, mà đến cả mùa xuân cũng không có thêm chút thịt nào, vòng eo cũng đã gầy đi mấy phần…
Điều duy nhất khiến anh cảm thấy an ủi chính là anh vẫn còn cơ bắp tràn đầy!
Khi mặt trời dần lên cao, Ninh Phỉ vứt đống cỏ dại trong tay xuống rồi trở lại sân. Múc nước từ trong bình gốm ra uống cho đỡ khát, sau đó nhìn trái nhìn phải rồi đi ra cái hồ nhỏ.
Anh còn chưa nhìn kỹ mặt mình.
Trên mặt hồ nhỏ phản chiếu một khuôn mặt tiêu chuẩn của mèo, khóe miệng Ninh Phỉ giật giật. Anh chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ có bộ dạng trông như thế này.
Đôi lông mày rậm và đôi mắt to của kiếp trước đã biến mất vĩnh viễn, nhưng thay vào đó, anh có khuôn mặt tú lệ, đôi mắt to tròn, lông mi dài như chiếc quạt nhỏ, nhìn thật khó coi! Ninh Phỉ tát nước đi, nghĩ rằng không nhìn thì tốt hơn.
Anh đặt chân xuống hồ để những con cá nhỏ bơi trong hồ mổ vào ngón chân anh. Ninh Phỉ không hiểu, đến đây thì biến thành linh miêu cũng được đi, sao mặt lại như thế này.
Anh đã từng gặp qua Đại Hoa, Đại Hoa lông mày sắc bén, nhìn rất anh dũng. Chẳng lẽ tất cả linh miêu đều trông như thế này sao?
Ngẫm lại từ khi xuyên không đến bây giờ, đây là lần đầu tiên anh cẩn thận nhìn mặt của mình. Thế nhưng một lần nhìn này liền cay mắt không chịu được.
Đời người chính là như vậy, họ cho ngươi bàn tay vàng, nhất định sẽ tước đoạt của ngươi một số thứ quan trọng. Ninh Phỉ yên lặng nghĩ, thiếu chút nữa nhịn không được, chua xót lau nước mắt.
Anh ngâm chân xong, đang định đi làm bữa trưa, chợt nghe thấy tiếng Đại Hoa ở hậu viện gọi.
“Đến đây, đến đây”. Ninh Phỉ xách giày rơm của mình, đi chân trần ra sân sau
” Làm sao vậy?”
Đại Hoa lắc lắc thứ gì đó trong tay, cười cười, đưa cho anh xem: “Lược mà anh muốn.”