Lĩnh Chi Hoa - Nê Mộ Ngọc - Chương 71
……
Mấy năm không gặp, Cảnh Song Niên xấu đi rất nhiều.
Không những cậu ta cắt kiểu tóc húi cua già chát, mới tuổi đôi mươi mà cái bụng đã phình ra to tướng. Mặc chiếc áo màu xám như một ông cụ non, xấu quá thể xấu.
Nhìn thấy cậu, Úc Tuyền Thu nghĩ đến hồi cô từng bám theo bác sĩ mấy tháng nhưng bác sĩ không để ý cô, chỉ vì tên khốn trước mặt trông bác sĩ quá chặt.
Đột nhiên, thù cũ hận mới ùa ùa sộc thẳng vào tim, hận không thể ăn thịt hắn ngay tại chỗ.
Đồng chí Úc nghiến răng nghiến lợi trông không khác gì con báo nhỏ gầm gừ, khiến nữ bác sĩ cảm thấy thật đáng yêu, lén lút chải lông sau gáy cô, dịu dàng cười bên tai cô: “Đừng giận.”
“Vậy chị báo thù cho em đi.” Đồng chí Úc rất giống một đứa trẻ về nhà mách lẻo sau khi bị bắt nạt, vô cùng tủi thân, ngửa mặt lên hướng tới trước mắt nữ bác sĩ, thấp giọng mách lẻo: “Bác sĩ Lan nhìn xem, bà ấy tát mặt em sưng tấy, em bị biến dạng, em không còn xinh đẹp nữa! Huhu…”
“Được, được, được, ngoan, tôi trút giận cho em, em vẫn xinh đẹp, không sao đâu.” Thấy vậy, bác sĩ nhẹ nhàng an ủi cô, sau đó ngẩng mặt lên, nói với người đàn ông mặt tái mét: “Song Niên.
Khi nghe giọng của vợ, mặt người đàn ông đỏ bừng vì tức giận, nhưng khi nghe giọng của nữ bác sĩ gọi mình, người đàn ông ngẩng đầu, nhìn thấy cô, lập tức lúng túng không biết phải làm sao: “A… là Thiện Văn… Thiện Văn… cậu…”
“Này, là con gái của Bí thư Lan.” Sắc mặt cậu thay đổi nhanh, sắc mặt mẹ cậu ta biến đổi càng nhanh hơn. Gần như ngay giây phút nghe con trai gọi nữ bác sĩ, sắc mặt bà biến đổi, mỉm cười nịnh nọt rồi đẩy con trai về phía trước: “Nhanh, nhanh, nhanh, Song Niên, không phải con thích cô ấy sao, mau nói cho cô ấy biết những năm qua con nhớ cô ấy đến nhường nào!”
Bị mẹ giục, khuôn mặt Cảnh Song Niên vừa xanh vừa đỏ, khi nhìn nữ bác sĩ, đôi mắt đã hoà lẫn với thế tục của cậu không chỉ chứa đựng tình cảm năm xưa, mà còn trộn thêm vài yếu tố khác.
Đang mở miệng định nói, bỗng bị nữ bác sĩ cắt ngang, mỉm cười nói với cậu: “Uyển Thi đã đổi họ cho Đông Đông, cậu nên tìm người khác, cậu không xứng với người ta, đừng làm phí hoài ngày tháng của cô ấy.”
Nói xong, bác sĩ đỡ đồng chí Úc vẫn còn tức giận đứng dậy rời đi.
Không phải đã nói sẽ trút giận cho cô sao? Sao vừa nói vài câu nặng không phải mà nhẹ cũng không phải đã muốn kéo cô rời đi!
Đồng chí Úc vô cùng khó hiểu cách làm của bác sĩ, cô đứng im tại chỗ không động đậy.
Nữ bác sĩ thấy vậy, đành cười dịu dàng dỗ cô: “Đừng vội, chúng ta về chườm mặt trước, sau đó tôi sẽ giúp em xả giận. Không phải em nói mặt bị biến dạng sao?”
Đồng chí Úc thấy hơi khó tin, nhưng không thể cưỡng lại dáng vẻ khi nói lời thề son sắt của bác sĩ, thật là mê người, như có bảy, tám chú ếch xanh cùng nhảy múa trong lòng, khiến người dễ dàng bị nữ sắc mê muội như đồng chí Úc dễ dàng thoả hiệp.
Đồng chí Úc đồng ý, cùng nữ bác sĩ đi về phía trước, Trương Hữu Đường lặng lẽ đi sau họ.
Ở phía sau, Cảnh Song Niên bị mẹ thúc giục đuổi theo, nhưng vừa bước được một bước thì bị nữ bác sĩ dập tắt ý định.
Bác sĩ nói, Cảnh Song Niên, đừng khiến tôi ghét cậu lần thứ hai.
Chà, không biết lần thứ nhất là khi nào, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, lần đầu tiên, vì gia đình Cảnh Song Niên vẫn có quyền nên bác sĩ nhà cô không thể làm gì bọn họ, nhưng đến lần thứ hai, tình thế đã đảo ngược.
Không biết bác sĩ nhà cô đã làm gì, khiến từ gia đình mấy cô dì chị em đến những người có quan hệ họ hàng với Cảnh Song Niên đều bị đuổi khỏi ghế quan chức nhà nước chỉ trong vòng một tháng, biến thành những người thất nghiệp ở nhà tìm việc làm.
Nghe những tin đồn này, cô thấy rất hả giận, nghĩ cái tát mình phải chịu cũng không hề vô ích. Khi bác sĩ quay lại, cô hôn bác sĩ chụt một cái, cười toe toét khen bác sĩ nhà cô thật lợi hại, không làm chính trị đúng là phí.
Nữ bác sĩ mỹ miều chỉ cười nhẹ nhàng, giải thích với cô rằng không phải bác sĩ lợi hại, mà là bác sĩ đã thu thập được một số bằng chứng cho thấy các cô và chị gái của Cảnh Song Niên cậy quyền trục lợi cho bố mẹ của Ngô Tụng Trúc, để họ đưa chúng cho bố của Lý Uyển Thi, sau đó khiến ông ta mang tâm lý sám hối mà đưa những thứ đó cho bố bác sĩ và nộp lên cấp trên.
Bác sĩ đi đường vòng rất rắc rối, nhưng đã khiến hai gia đình dễ chịu hơn.
Lý Uyển Thi đã đi nhận tội theo lời bác sĩ nói, với sự chân thành, cô từng bước một đến cửa nhà Ngô Tụng Trúc, và từng bước một đi từ nhà họ đến quỳ xuống trước mộ của Ngô Tụng Trúc.
Cha mẹ Ngô Tụng Trúc ban đầu không tha thứ cho cô, cô vừa đến đã bị đánh một trận. Sau đó, họ không còn chịu nổi chuyến thăm mỗi tháng một lần của cô, lần nào cũng hiếu thuận làm việc và phụng dưỡng hai người như con gái ruột, lần nào đến cô cũng bị đánh sứt đầu mẻ trán. Lâu dần, trái tim của hai ông bà trở nên mềm yếu, họ đến nhà của Uyển Thi, bàn bạc với cha của Uyển Thi và nhận cô làm con gái nuôi.
Về phần cha của Lý Uyển Thi, sau màn sám hối được bác sĩ đặc biệt sắp xếp như vậy, tuy không được phục chức, nhưng chí ít ông đã tìm được một vị trí lãnh đạo nhỏ trong một cơ quan, có của ăn của để, đủ nuôi sống cả gia đình, không cần Lý Uyển Thi phải quá vất vả nữa.
Không ai bẩm sinh là người tốt, cũng không ai sinh ra đã xấu.
Chỉ trong cuộc vận động không biết ai sai ai đúng này, một số người đã dần tìm lại sơ tâm của bản thân, trong khi những người khác hoàn toàn lạc lối.
Cảnh Song Niên và mẹ cậu ta là những người như vậy. Họ không chỉ đánh mất bát cơm, còn liên luỵ cả con trai, con gái, chị chồng, em chồng, dì bảy, dì tám đều rơi vào cảnh bị mất bát cơm.
Bà ta ngày nào cũng canh ở Cung Văn hóa chặn cô, yêu cầu cô và bác sĩ nói rõ, lúc đầu cô có thể trốn được sẽ trốn, trốn không được thì báo cảnh sát như bác sĩ dặn.
Nhưng đồn cảnh sát không chuyên xử lý những chuyện thế này, ban đầu họ có thể đưa bà già điên này đi, về sau thật sự không thể xử lý được nữa. Khi thấy cô lại chạy đến đồn cảnh sát, họ cay đắng nói: “Này đồng chí, đồn cảnh sát chúng tôi không phải mở riêng cho mấy người, đồng chí đến đây mười lần, chúng tôi chỉ có thể tạm giữ bà ấy vài ngày, bà ấy cũng không thực sự làm gì đồng chí, chuyện này đồng chí phải tự giải quyết thôi.”
Hừ, nếu cô có thể tự giải quyết, còn phải chạy đến đồn cảnh sát làm gì?
Đồng chí Úc bất mãn, tiu nghỉu về nhà.
Vì mẹ của Cảnh Song Niên, cô đã không đi làm suốt mấy ngày.
Đang cúi đầu rủa mẹ của Cảnh Song Niên ra ngoài sẽ bị xe tông, bất ngờ gặp bố vợ đang ngồi sắp xếp tài liệu trên ghế đại sảnh, bố vợ thấy kỳ lạ khi cô về vào giờ này, hỏi: “Tuyền Thu, sao con về giờ này?”
“Ừm… Con…” Đồng chí Úc vốn quen nói chêm chọc cười, nhưng đó là trước mặt bác sĩ, đến khi gặp bố vợ quan to oai phong và mẹ vợ đạo hạnh cao thâm, cô sẽ bị lộ nguyên hình.
Cô ấp a ấp úng ngay tại chỗ, sau vài câu bị bố vợ tra hỏi, cô đã thành thật nói ra nguyên do.
“Là vậy à.” Bố vợ cô nghe xong, vuốt tập tài liệu rồi cúi đầu trầm ngâm.
Cô tưởng bố vợ khó xử, không tiện báo thù cho cô vì cha của Cảnh Song Niên cũng là liệt sĩ. Đang định xua tay nói bố đừng lo lắng, con có thể tự giải quyết chuyện của con, bỗng thấy bố vợ chậm rãi ngẩng đầu lên, rất nghiêm túc hỏi cô: “Tuyền Thu à, con có bằng lòng giúp bố một chuyện không?”
Trời ơi, bố vợ và bác sĩ không hổ là cha con, giọng điệu nói chuyện giống nhau y như đúc. Đồng chí Úc vội vàng gật đầu như gà mổ thóc: “Bố nói đi ạ, chỉ cần là chuyện bố bảo con làm, dù là giết người phóng hoả con cũng làm. Chỉ cần nếu con bị bắt, bố hãy nhớ dặn bác sĩ Lan đến tận cửa ngục đưa cơm cho con.”
“Con bé này, chỉ giỏi nói đùa.” Ông bị cô chọc cười, đặt tập tài liệu xuống, ân cần nói cho cô biết lý do.
Hóa ra cấp trên thấy kế hoạch kinh tế không tốt nên muốn học hỏi thị trường gì đó của người nước ngoài. Là một quan chức quan trọng của đất nước và là một “phong cương đại lại”, việc đón đầu xu hướng này đương nhiên rơi lên đầu bố vợ cô. Ông thuyết phục những người xung quanh đừng ăn không ngồi rồi, mà hãy kinh doanh nhiều hơn để thúc đẩy nền kinh tế.
Là con dâu của ông, đồng chí Úc là đối tượng đầu tiên được bố vợ khuyến khích.
“Hả? Bố bảo con kinh doanh? Kinh doanh cái gì? Chuyện này… chúng ta dựa vào phiếu ăn phiếu vải để sống, sao kinh doanh được giờ?”
Đồng chí Úc hoang mang như con ruồi mất đầu, đưa ra liên tiếp những câu hỏi mịt mờ.
May mắn thay, bố vợ cô khá kiên nhẫn – ông giải thích chính sách đất nước cho cô, cuối cùng, ông khen cô rất nhiều: “Thiện Văn là một đứa khù khờ, không thể làm tốt chuyện kinh doanh, bảo con bé đi làm cơ quan cũng không biết đối nhân xử thế. Bố thấy con rất lanh lợi, và vì không thể đến Cung Văn hóa được nữa, con giúp bố ra ngoài buôn bán trước. Con yên tâm, tiền vốn bố sẽ trả, phải đền cũng không sao.”
Trên đời này có chuyện tốt như vậy ư? Đồng chí Úc vui mừng khôn xiết như vừa lấy được báu vật.
Từ lâu cô đã không ưa tiệm cơm nằm giữa Cung Văn hóa và bệnh viện, lời đề nghị này của bố vợ quả là rất hợp nguyện vọng của cô.
Đồng chí Úc lập tức đồng ý, nói rằng sẽ suy nghĩ kỹ về việc kinh doanh.
Buổi tối bác sĩ đi làm về, đồng chí Úc nóng lòng muốn báo cho bác sĩ biết chuyện, đồng thời hào hứng và tích cực hỏi ý kiến bác sĩ.
Nghe nói, bác sĩ nhà cô không nói gì, bước xuống giường và lấy một cuốn sổ nhỏ trong tủ ra đưa cho cô.
Cô đang bối rối không biết bên trong là gì, chỉ cầm lên không mở ra, thì nghe bác sĩ nói: “Trong đó là toàn bộ tiền lương của tôi, nếu vẫn chưa đủ, tôi sẽ gặp mẹ bàn bạc thêm…”
“Đồ ngốc, đã bảo là bố sẽ cho em tiền.” Không đợi bác sĩ nói xong, hốc mắt đồng chí Úc đã nóng bừng, ngắt lời bác sĩ, ôm bác sĩ hôn mấy cái, phụng phịu bất mãn: “Lan Thiện Văn, sao bây giờ chị mới đưa tiền lương cho em!”
Đối với giọng điệu không hài lòng của cô, nữ bác sĩ mỹ miều chỉ cười, nựng mũi cô, cưng chiều nói: “Vừa ăn cướp vừa la làng, những thứ em ăn, em mặc, em dùng, em uống, là ai mua cho em?”
“Hừ, Lan Thiện Văn, chị đang chê người ta nghèo hèn sao? Em sẽ đi kinh doanh kiếm về mấy chục vạn, sau đó dùng tiền mua chị về làm vợ!”
Nghe vậy, đôi mắt dịu dàng của bác sĩ cong thành vầng trăng khuyết, hôn lên trán cô, cười nói: “Vậy tôi sẽ chờ xem.”
……