Lĩnh Chi Hoa - Nê Mộ Ngọc - Chương 65
……
Nghe bác sĩ của cô nói, mẹ vợ cô năm nay đã hơn năm mươi tuổi, nhưng vì giữ gìn sức khoẻ rất tốt nên trông bà vẫn như ngoài ba mươi, bà mặc bộ quần áo hợp thời ngọn ngàng mang khí chất ung dung hoa quý của một quý bà nhà quan mẫu mực.
Bị mẹ vợ nhìn như thế, cô cảm thấy đôi chân mình run rẩy, nhưng vì cô chột dạ khi cướp đi con gái nhà người ta, đành chịu vậy. Cô thấy mẹ vợ cười càng ấm áp hơn, cúi đầu cười với Mục Mục trong vòng tay cô: “Mục Mục, còn nhớ bà không?”
“Nhớ, bà là người ngày nào cũng cho cháu tiền mua kẹo.” Cô bé trong lòng có lẽ dũng cảm hơn cô, với đôi mắt long lanh vừa ôm cổ mẹ, vừa nghiêng đầu cười với mẹ bác sĩ: “Mẹ con nói, bà là mẹ của cô Lan.”
“Ôi, đúng vậy, lại đây, lại đây cho bà bế, mẹ con bế lâu như vậy, chắc hẳn tay mỏi nhức lắm.”
Mẹ vợ cô đúng là người giỏi dỗ dành trẻ con. Bà dịu dàng nói xong, cô bé chủ động giang tay cho bà bế.
“Chà, đúng là ngoan.” Cười tủm tỉm bế Mục Mục, nhéo cái mũi nhỏ của cô bé, xem ra mẹ vợ rất thích trẻ con, ngẩng đầu nói với họ: “Về thôi, Kim Thừa sắp lái xe tới.”
Nói xong, bà ôm con gái cô bước về phía trước cùng bố vợ.
Cô đang ngẩn ngơ chưa kịp phản ứng lại, bỗng bị cô Sáu nhanh nhảu kéo về phía bãi đậu xe.
Cô Sáu vừa đi, vừa cười nói với cô: “Chị Úc, chị đã đến, từ nay chúng ta sẽ là chị em dâu.”
Gì? Chị em dâu cái gì? Bác sĩ không phải đàn ông. Hơn nữa, chẳng phải bác sĩ đã đồng ý gả cho cô sao!
Úc Tuyền Thu nghe mà giật bắn lông mày, nhưng điều cô quan tâm hơn cả là tại sao cô và cô Sáu lại trở thành chị em dâu? Chẳng phải bác sĩ Lan là con một sao?
“Hì hì, tuy Kim Thừa không phải con ruột của chú Lan, nhưng anh ấy và bác sĩ Lan nhận nhau là anh em.” Có lẽ thấy biểu cảm hoang mang của cô, cô Sáu giải thích thêm:
“Nhà Kim Thừa vốn làm giúp việc cho gia đình của cô Lan. Sau khi Cách mạng Văn hoá nổ ra, cha anh ấy đi bộ đội, để lại hai mẹ con lại nhà cô Lan nuôi. Sau đó cha anh ấy chết ngoài chiến trường, cô Lan tốt bụng đón hai mẹ con về cho Kim Thừa ăn học, mẹ Kim Thừa rất biết ơn, nên đã làm giúp việc cho nhà bác sĩ Lan, và xin chú Lan cho Kim Thừa nhận bác sĩ Lan làm em gái, để có thể bảo vệ bác sĩ Lan.”
Nói như vậy, hóa ra gia đình mẹ vợ cô vốn là danh gia vọng tộc, đồng chí Úc có thể hiểu khí chất tao nhã và sang trọng của mẹ vợ cô từ đâu mà có.
Nhưng: “Vậy anh ấy trở thành tài xế của em kiểu gì?”
“À, hồi cải tạo, cha em thấy em thường xuyên chạy ra ngoài, sợ mất em nên lôi một thanh niên cải tạo đến làm tài xế cho em, bảo vệ em.”
Cô Sáu thản nhiên nói: “Nếu không phải vì em vô tình viết thư cho bác sĩ Lan, kêu Kim Thừa đưa đến trại điều dưỡng Đồng Sơn, em cũng không biết anh ấy và bác sĩ Lan là anh em kết nghĩa.”
“Này, em nói trại điều dưỡng là sao?” Úc Tuyền Thu nhạy bén nắm được từ này, tim cô trầm xuống, giả vờ như không biết: “Chị chỉ nghe nói có sở huấn luyện, sao không biết cũng có cả trại điều dưỡng nhỉ.”
“Ôi, một nơi nghèo nàn như Đồng Sơn, giao thông bất tiện hơn cả Ma Tử Lĩnh, người bị bệnh không có nơi nào mua thuốc, cấp trên cũng sợ xảy ra chuyện nên đã xây một trại điều dưỡng ngay bên cạnh.”
Cô Sáu khá thật thà, nghe cô hỏi, nghiêm túc giải thích: “Lúc đó em nghe nói trong sở huấn luyện Đồng Sơn có rất nhiều thanh niên ốm bệnh. Không hiểu sao, bác sĩ Lan đột nhiên lên cơn sốt cao, suốt một tuần chưa khỏi, thậm chí còn bị viêm phổi, phí hoài những hai tuần trong trại điều dưỡng tồi tàn đó, cấp trên sợ xảy ra chuyện xấu nên đã đồng ý cho chị ấy về chữa bệnh.”
Nói đến đây, cô Sáu sụt sịt: “Sau đó, chị ấy ở bệnh viện vài tháng, cuối cùng cũng đỡ hơn phần nào, tưởng đã có thể bình an trở về, ai ngờ bác sĩ Ngô tự sát trong tù. Nghe nói, trước khi tự sát, bác sĩ Ngô nhờ người đi gửi cho bác sĩ Lan một bàn tay do chị ấy tự chặt đứt. Nghe nói, chị ấy đã nghĩ cách lấy thuốc trong tù để bảo quản cho bàn tay đó, khi bác sĩ Lan nhận được vẫn túa máu thành dòng…”
“Thôi thôi thôi, đừng nói nữa.” Nghe cô Sáu tả lại, Úc Tuyền Thu chỉ muốn nôn, vội vàng xua tay ngăn cô Sáu nói tiếp: “Bác sĩ Ngô chết, vậy có liên quan gì đến bác sĩ Lan?”
“Dù sao bọn họ cũng là bạn cùng lớp đại học mấy năm. Lúc đó, ai cũng hoảng sợ, thấy bác sĩ Ngô chết, bác sĩ Lan có thể không buồn sao? Nghe các y tá trong bệnh viện kể rằng từ khi chị ấy nhận được gói hàng này, ngày nào cũng nôn ra nước lã, không ngày nào là muốn ăn cơm, khi ngủ cũng không dám nhắm mắt lại. Lúc em đến gặp chị ấy, chị ấy gầy như ruột cây đay, mặt vàng bủng như nến.”
Như hồi tưởng lại chuyện năm đó, cô Sáu thở dài nói: “Cũng may sau đấy chú Lan được phục chức, đưa bác sĩ Lan ra nước ngoài sống một thời gian, sau đó ở mấy tháng trong bệnh viện tỉnh. Khi về nhà, cô Lan trông bác sĩ không rời nửa bước suốt ngần hai năm, mới dần dần hồi phục cho giống một con người.”
“Vậy sao…” Úc Tuyền Thu chết lặng. Thảo nào bác sĩ không tới tìm cô, hoá ra bác sĩ thực sự bị bệnh nặng thành như vậy.
Trong lòng Úc Tuyền Thu rất khó chịu, bỗng bước đi chậm lại, rồi không động đậy nữa. Cô Sáu không biết cô bị sao, cũng bối rối, không bước đi nữa, quay đầu lại nhìn cô thật lâu vẫn không biết cô bị sao.
Bác sĩ và Kim Thừa đi phía sau vừa nói chuyện vừa chậm rãi đi tới, thấy hai người không bước đi, kỳ lạ hỏi: “Sao vậy, bị rơi đồ gì sao?”
“Không sao, em chỉ muốn đợi chị cùng đi.” Úc Tuyền Thu buồn bã nói, đi bên cạnh bác sĩ.
Vì ga tàu nhiều người qua lại, cô không tiện khoác tay hay nắm tay bác sĩ, cũng không muốn cách bác sĩ quá xa, không muốn để mất dấu bác sĩ.
Dù chỉ là một khắc, một phút, một giây, cô đều không thể rời mắt khỏi bác sĩ.
Nghe cô nói vậy, bác sĩ tưởng cô sợ hãi vì đến một nơi xa lạ. Bác sĩ mỉm cười nhẹ nhàng, nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây, ngày mai tôi sẽ dẫn em đi tham quan một vòng, quen rồi sẽ không sợ nữa.”
“Vâng.” Cô buồn bã đáp lại, sau đó cúi đầu không nói gì.
Bác sĩ đi ngay bên cạnh cô, giữa hai người là khoảng cách bằng nửa nắm tay, sóng vai không xa cũng không gần.
Từ đằng sau, nhìn họ như vậy, đôi mắt cô Sáu đỏ hoe, cắn môi chạy đến bên cạnh Kim Thừa, ôm cánh tay anh mà nghẹn ngào: “Thế giới này thật không công bằng! Bác sĩ Lan và chị Úc tốt như vậy, tại sao trước mặt người khác, họ không có được một cái nắm tay?”
“Được, được rồi, em đừng nghĩ nhiều, chúng ta mau về thôi, mẹ đang chờ chúng ta ăn cơm.” Kim Thừa nho nhã và lịch sự an ủi cô, nhìn bóng lưng gầy gò và mảnh dẻ của hai người đẹp trước mặt, cũng thở dài.
Ngồi trên xe, chẳng mấy chốc đã đến nhà bác sĩ.
Tuy bố vợ cô là quan to, nhưng nơi ông ở không hề cung vàng điện ngọc như cô hằng tưởng tượng, chỉ rộng hơn nhà cô, đầy đủ tiện nghi và có cả điện thoại, vậy thôi, không có gì khác.
“Sao thấy em thất vọng thế, em hy vọng nhiều quá sao?”
Thấy biểu cảm tụt hứng của cô, nữ bác sĩ mỹ miều cười, nhéo mặt cô, giải thích: “Quần áo của Chủ tịch cũng phải may vá trước khi mặc, chúng ta đương nhiên phải tiết kiệm.”
“Ừm… vậy tốt nhất vẫn không nên làm quan, vì vẫn có thể mặc quần áo không vá.”
“Huyên thuyên.” Nữ bác sĩ cười, âu yếm vuốt mũi cô rồi dẫn cô vào phòng ăn.
Bố mẹ vợ của cô đã ngồi sẵn ở đó, bố vợ vui vẻ ôm Mục Mục lên đùi, chốc chốc lại gắp cho cô bé một miếng thịt.
Cô Sáu và Kim Thừa ngồi ở phía đưới bên trái, bên cạnh là một cô bác đã ngoài bốn mươi tuổi, thấy bọn họ đi tới, cô bác vội vàng đứng dậy, cười hiền từ: “Đại tiểu thư, cô gái, tới ăn cơm thôi, để lâu nguội mất.”
Nghe vậy, bác sĩ bất lực đáp: “Mẹ Chu, con đã bảo mẹ cứ gọi con là Văn Văn, sao mẹ gọi con bằng danh xưng ấy, làm anh Kim cũng gọi con như thế. Chúng ta là người một nhà, đâu có gọi nhau như vậy.”
Kim Thừa nghe xong, cũng cười nói: “Mẹ, con đã nói đây không phải thời xưa, mẹ cứ không nghe, cô chú không nói vì thông cảm cho mẹ, mẹ thấy chưa, bị Văn Văn ghét bỏ kìa.”
“Những người trẻ như các con đúng là hết cách.” Người được bác sĩ gọi là mẹ Chu nghe vậy cũng không ý kiến gì, cười vui vẻ mời họ ngồi xuống: “Ngồi xuống đi, các món sắp nguội hết cả.”
Nhìn thấy cô, mẹ Chu không có vẻ gì là kinh ngạc, mẹ Chu kéo cô lại, gắp một chồng thức ăn bỏ vào bát của cô: “Cô gái, cô gầy y như đại… Văn Văn nhà chúng tôi, phải bồi bổ cơ thể cho tốt đấy.”
“Bác khách sáo quá.” Trước giờ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày được ngồi ăn cơm cùng cha mẹ vợ, mẹ nuôi và anh trai nuôi bác sĩ, đồng chí Úc hoa mắt chóng mặt.
Tuy nói là khách sáo, nhưng cũng không thể từ chối lòng tốt của đại gia đình này, nhất là khi muốn lấy lòng bố mẹ vợ, cô không dám từ chối mọi món ăn được cha mẹ vợ và mẹ Chu gắp cho. Bụng cô bị nhồi cho căng tròn, ấy vậy vẫn vui vẻ cười tươi nhét thức ăn vào bụng.
Ăn đến khi cô nghi ngờ bụng mình sắp căng đến mức nổ tung, mới không còn ai gắp thức ăn vào bát cô nữa.
Vì những món đó hầu như đều do một mình cô ăn sạch.
Ăn gần xong, cô chật vật đứng dậy muốn giúp rửa bát, nhưng tay chưa kịp chạm vào bát đã bị mẹ Chu đẩy sang một bên, không cho cô và những người khác làm, một mình mẹ Chu ôm đồm hết phần việc cần làm.
Cô chỉ đành đỡ chiếc bụng sắp nổ tung theo bác sĩ vào phòng của bác sĩ.
Vừa vào cửa, cô đã đau khổ ôm bụng lăn lộn trên giường, luôn mồm rên rỉ: “Bác sĩ Lan, em không chịu được nữa, em chết mất.”
“Ai bảo em không từ chối? Em không biết đấy, mẹ Chu nhiệt tình lắm. Hồi tôi còn nhỏ, mỗi khi có bạn học đến nhà ăn cơm, luôn phải chuẩn bị vài viên thuốc giúp tiêu hóa.”
Bác sĩ bất lực, vẫn ngồi trên mép giường xoa bụng cho cô: “Như thế này có còn khó chịu không?”
“Á, đừng xoa, càng xoa càng làm em khó chịu.” Đồng chí Úc nằm nghiêng theo tư thế cá ướp muối, tuyệt vọng nhìn bác sĩ một cách tủi thân: “Bác sĩ Lan, chắc chắn em sẽ là người đầu tiên trong lịch sử chết vì quá no. Nếu em chết, chị đừng ghi nguyên nhân chết lên bia mộ của em.”
“Nói vớ vẩn.” Bác sĩ thu tay lại, hôn lên chóp mũi cô, dặn dò cô: “Em cứ nằm đây, tôi đi lấy thuốc tiêu hóa cho em.”
“Vậy chị hãy mau đi chóng về.” Đồng chí Úc khó chịu cau mày thành một cục: “Nếu không em sẽ no chết mất.”
“Ừ.” Nữ bác sĩ lại hôn lên mặt cô lần nữa rồi đứng dậy đi lấy thuốc.
Một lúc sau, cửa bị đẩy ra, cô tưởng là bác sĩ mang thuốc trở lại, thế là nằm nghiêng trên giường nũng nịu: “Bác sĩ Lan, em không muốn cử động, chị đút cho em đi.”
Nói xong, cô bày ra biểu cảm vô cùng đau khổ, nhưng khi nhìn lên, cô chết lặng.
Bởi vì người đứng ở cửa không phải bác sĩ, mà là mẹ vợ cô.
……