Liêu Nhàn - Tuyệt Ca - Chương 29
Diệp Linh bảo: “Tốt, vậy chúng ta đi bộ qua đó đi.” Nói xong thì lập tức đứng dậy thu dọn mớ tài liệu ở trên bàn, chuẩn bị sẵn sàng để ra ngoài dùng bữa.
Ôn Chủy Vũ nói: “Tôi về văn phòng lấy ô.”
Diệp Linh đồng ý: “Được, tôi xuống lầu chờ em.”
Ôn Chủy Vũ nhẹ nhàng “ừm” một tiếng rồi rời khỏi văn phòng của Diệp Linh.
Cô cầm ô đứng trước lối ra vào đợi Diệp Linh, không lâu sau thì thấy Diệp Linh hai tay trống trơn đi tới bên cạnh cô. Nàng ta nói: “Đi thôi.” Cô ngoảnh đầu lại nhìn người đang đi ở phía sau lưng, ngay cả một người tùy tùng cũng không thấy đâu. Cô có hơi bất ngờ: “Giám đốc Diệp không dẫn vệ sĩ theo sao?”
Diệp Linh cười đáp: “Ra ngoài ăn một bữa cơm cách có vài bước chân mà thôi, không cần lo em sẽ bắt tôi đi mất.”
Ôn Chủy Vũ khoan thai đảo mắt liếc Diệp Linh một cái, khẽ cắn lưỡi hối hận, âm thầm mắng bản thân lắm lời. Đối đãi với Diệp Linh, im lặng là vàng! Ôn Chủy Vũ bước ra khỏi phòng tranh, cô bung ô, vừa đi được mấy bước thì đã nghe Diệp Linh ở phía sau hô to: “Chủy Vũ.” Cô quay đầu, nhìn Diệp Linh với ánh mắt khó hiểu.
Diệp Linh bước vài bước tới chỗ cô, ngẩng đầu nhìn chiếc ô trước rồi mới cười nói: “Haizzz, Chủy Vũ à, không phải em thật sự muốn theo đuổi tôi đó chứ?”
Ôn Chủy Vũ thật muốn véo mặt Diệp Linh một cái thử xem rốt cuộc da mặt nàng ta dày tới độ nào. Cô nói: “Lời này của giám đốc Diệp tôi nghe không hiểu.”
Diệp Linh chỉ chỉ chiếc ô trong tay Ôn Chủy Vũ: “Em quay lại văn phòng lấy ô cũng chỉ lấy mỗi một chiếc, không phải là muốn che chung với tôi đó sao?”
Ôn Chủy Vũ nhẹ nắm chặt nắm đấm, trả lại một câu hờ hững: “Trong văn phòng của tôi chỉ có một chiếc thôi.”
Diệp Linh đứng dưới ô của Ôn Chủy Vũ rất là tự nhiên: “Vậy cũng không sao, văn phòng của tôi không có chuẩn bị ô. Chia nửa chỗ cho tôi chắc em không phiền lòng đâu nhỉ?”
Ôn Chũy Vũ gào thét trong lòng: “Tôi thấy phiền!” Nhưng dù gì Diệp Linh cũng đã đứng chung ô với cô rồi, cô không thể đẩy nàng ta ra ngoài, chỉ đành chia nửa bên ô còn lại giúp Diệp Linh che mưa. Lúc bước xuống bậc thềm cô lại vô thức nhìn vào đôi giày cao gót ở dưới chân Diệp Linh, chợt nghĩ: “Nếu lỡ vấp ngã thì mình có thể không giúp nàng ta.”
Hai tay Diệp Linh bám lấy cánh tay của Ôn Chủy Vũ, giữ lấy không buông.
Ôn Chủy Vũ hoảng hốt nhìn tay của Diệp Linh, cô không quen việc động chạm tay chân với nàng ta nên không chú ý tới bước chân ở phía dưới, vừa đặt chân xuống bậc thềm thì bị trượt, cả thân người ngã ra phía sau, Diệp Linh vội vàng giữ lấy cô.
Sau khi đã đỡ cô đứng vững, Diệp Linh nói: “Tôi lo mình sẽ ngã nên mới bám lấy em, không ngờ em suýt nữa là bị trượt té. Không thì em khoác tay tôi đi?”
Ôn Chủy Vũ không đồng ý cũng không cự tuyệt, mặc cho Diệp Linh khoác lấy cánh tay của mình, cô im lặng cầm ô đi sang dãy đường dành cho người đi bộ được lót bằng đá cuội nằm giữa vành đai xanh ở bên cạnh.
Mưa phùn rả rích, hạt mưa bay lất phất khắp nơi, cả đất trời giống như vừa được nhuộm lên một tầng màu nước. Trong làn gió thổi vào má có mang theo hơi nước âm ẩm, người cùng cảnh, hòa vào nhau trong làn mưa bụi mịt mờ. Cái lạnh thấu da thấu thịt của gió đã thổi bay đi những huyên náo ngày thường, người đi đường thưa thớt, lộ ra một vẻ tĩnh mịch rất khác.
Ôn Chủy Vũ ưa sự yên tĩnh, cô thích một mình giẫm lên nước đọng lá rụng dưới chân, thích dạo dưới màn mưa và cũng thích đứng dưới hiên nhà cũ ngắm nhìn hạt mưa từ trên mái hiên rơi xuống vũng nước tích đọng từ ngày này qua năm khác, từng giọt bắn tung tóe tạo thành những đóa hoa nước nhỏ.
Cô cảm giác được sự lạ thường từ người bên cạnh, quay sang thì thấy Diệp Linh đang nhìn cô chăm chú, có lẽ cái quay đầu của cô đã làm nàng ta giật mình, Diệp Linh nở một nụ cười rồi nhanh chóng di chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
Ôn Chủy Vũ nhìn Diệp Linh mà lòng đầy hoài nghi: “Là trộm nhìn hay là quang minh chính đại đây?” Ánh mắt lúc nãy Diệp Linh nhìn cô chính là thích đúng không?
Cô gác lại suy nghĩ trong đầu, dẫn Diệp Linh băng qua con đường cắt ngang lối đi bộ, rẽ vào con hẻm ở trước mặt.
Hẻm nhỏ nằm trong khu dân cư nên rất hẹp. Có vài căn nhà cổ xây theo kiến trúc truyền thống bên trong vẫn còn người ở, trong ngoài ngôi nhà đều tràn đầy sức sống. Vài căn khác đã sửa đổi thành các quán club nhỏ, nhà trọ hoặc cửa hàng bán đồ thủ công mỹ nghệ. Vài năm trước, chính quyền thành phố đã thống nhất sửa sang lại mặt đường bằng gạch xanh, hai dãy nhà dọc bên đường cũng được tân trang thành tường trắng ngói đen.
Ở cuối hẻm có một quán kẹo đường thổi(1), mặt tiền rất nhỏ, chỉ có thể dựng một sạp hàng ở trước cửa. Người nặn kẹo đường là một cụ ông, lúc Ôn Chủy Vũ còn rất nhỏ thì ông ấy đã thổi kẹo ở đây rồi. Thuở bé, tay phải nắm tay ông, tay trái níu tay bà, một nhà ba người các cô đã từng bước đi trên con đường này, khi nào cũng ghé mua ba cây kẹo đường, ông bà cùng cháu mỗi người một cây. Mười mấy hai chục năm qua đi, ông cụ đó và ông nội của cô đều đã rất già, còn bà nội thì đã sớm không còn trên thế nhân này nữa.
(1) Kẹo đường thổi (糖人): Món ăn vặt truyền thống của Trung Quốc, làm từ đường mạch nha nóng dẻo được nhào trộn nhiều lần. Người thợ phải vừa thổi vừa tạo hình cho kẹo.
Cô nói với Diệp Linh: “Phía trước có một tiệm kẹo đường thổi, tôi nhớ khi mình bắt đầu học mẫu giáo thì tiệm kẹo đó đã mở ở đây rồi. Đi bộ từ nhà cũ của tôi qua đây cũng khá xa, mỗi lần ông bà nội tản bộ đều đi rất lâu, thường xuyên dạo đến chỗ này. Lúc đó tôi vẫn còn nhỏ, cảm thấy đường quá xa quá dài, ông bà nội liền lấy kẹo đường ra để khích lệ tôi, tôi vì kẹo đường thổi mà kéo lấy tay họ chạy đi…” Lời cô vừa nói ra được một nửa thì trông thấy quầy kẹo trước cửa tiệm đã không còn, trên cửa treo phướn trắng, mặt đường còn rải rác một ít tiền giấy.
Ông cụ làm kẹo đã mất rồi sao?
Ôn Chủy Vũ đứng chết lặng tại chỗ, một màn sương mù bất giác hiện lên trong đáy mắt.
Cô lặng người một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại, thấp giọng thở ra một hơi, bỏ qua sầu não ở trong lòng, nói với Diệp Linh: “Đi thôi, qua chỗ trước mặt là đến nơi rồi.”
Tay của Diệp Linh di chuyển từ trên cánh tay Ôn Chủy Vũ xuống dưới rồi nắm lấy bàn tay cô.
Ôn Chủy Vũ cúi đầu nhìn Diệp Linh đang nắm tay mình. Nàng ta đang an ủi cô sao?
Diệp Linh vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì, nàng kéo tay Ôn Chủy Vũ ra khỏi con hẻm: “Đi hướng nào? Bên trái hay bên phải?”
Ôn Chủy Vũ đáp: “Bên phải”. Cô không quen việc bị Diệp Linh nắm tay, nhưng trông dáng vẻ của Diệp Linh hiện giờ, dường như không có ý định sẽ thả tay cô ra. Ôn Chủy Vũ mở lời: “Giám đốc Diệp, cô có thể buông rồi.”
Diệp Linh ngoái nhìn cô một cái, rồi lại cúi xuống nhìn tay của cô: “Nắm tay sẽ dễ chịu hơn.”
Ôn Chủy Vũ cạn lời. Cô thật muốn nói với Diệp Linh rằng “tôi không thích phụ nữ” nhưng nghĩ lại, việc cô không thích phụ nữ với việc Diệp Linh nắm tay cô đâu có mâu thuẫn gì. Nếu như cô nói ra, ngược lại có vẻ như tự mình đa tình.
Hai người các cô đi thêm mười mấy mét nữa thì tới trước cửa nhà hàng.
Mặc dù chưa đến mười hai giờ nhưng chỗ ngồi bên trong đã được lấp đầy một nửa. Các cô yêu cầu một bàn hai người tương đối yên tĩnh.
Lúc ngồi vào chỗ, Diệp Linh cuối cùng cũng chịu buông tay cô ra.
Ôn Chủy Vũ như trút được gánh nặng, nhận lấy thực đơn từ tay người phục vụ rồi đưa cho Diệp Linh.
Diệp Linh nói với cô: “Em quen thuộc chỗ này hơn nên em gọi đi.”
Ôn Chủy Vũ hỏi dò khẩu vị của Diệp Linh.
Diệp Linh nói: “Không ăn món có vị ngọt.”
Ôn Chủy Vũ có chút nghẹn. Món ăn nổi tiếng nhất của tiệm này là cá giấm Tây Hồ, cô còn đang muốn mời nàng ta ăn món này. Cô hỏi: “Cá giấm Tây Hồ, sườn xào chua ngọt, thịt hun khói om mật ong cũng không ăn được?”
Diệp Linh có đôi chút do dự: “Nếu là do Chủy Vũ em chọn…”
Ôn Chủy Vũ giơ tay biểu thị Diệp Linh có thể đem câu “tôi cũng muốn ăn” ở phía sau nuốt trở lại, không cần nói, cô hiểu mà.
Diệp Linh tiếp tục: “Vậy thì tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thêm chút tương ớt vào rồi bịt mũi ăn.”
Ôn Chủy Vũ ném cho Diệp Linh ánh mắt khinh bỉ: Có đồ điên nhà cô mới thêm tương ớt vào cá giấm Tây Hồ, sườn xào chua ngọt!
Cô gọi tôm Long Tỉnh, hàng tam tiên(2), thịt viên và một phần cải xanh, sau đó đưa thực đơn cho Diệp Linh.
(2) Hàng tam tiên (杭三鲜): Đặc sản Hàng Châu, thuộc ẩm thực Chiết Giang. Nguyên liệu gồm bì heo chiên, chả cá, thịt gà và bao tử heo nấu chín, tùy vào cách nấu có thể cho thêm tôm sông.
Diệp Linh trả menu lại cho người phục vụ, nói: “Bao nhiêu đây thôi.”
Ôn Chủy Vũ chợt lo lắng Diệp Linh ăn đồ địa phương không quen bèn hỏi nàng ta: “Giám đốc Diệp ăn cay ư?”
Diệp Linh bảo: “Lúc nhỏ ở cùng ông bà nội đã tập thành thói quen ăn cay rồi, sau này làm kinh doanh thì trời nam biển bắc, mùi vị thức ăn chỗ nào tôi cũng đều ăn được một chút.” Nàng ta bật cười: “Sao vậy? Lo lắng tôi ăn không quen, sợ chăm sóc tôi không chu đáo?”
Ôn Chủy Vũ rót trà cho Diệp Linh, nói: “Giám đốc Diệp, uống trà.” Cô nghĩ ngợi một hồi rồi hỏi: “Gia đình của giám đốc Diệp ở Bắc Kinh chăng?”
Diệp Linh khẽ cười một tiếng: “Tôi vẫn chưa lập gia đình.”
Ôn Chủy Vũ lại tự cảm thấy bản thân cô đã hỏi câu dư thừa.
Diệp Linh thổi trà, nhẹ giọng nói: “Có điều ba mẹ tôi đều ở Bắc Kinh, còn tôi vừa mới nam tiến được mấy năm.” Nàng ta cò bồi thêm một câu: “Tay trắng lập nghiệp.”
Ôn Chủy Vũ chịu tin nàng ta mới là lạ.
Diệp Linh mở miệng nói tiếp: “Nếu Chủy Vũ có hứng thú, tôi có thể từ từ kể hoàn cảnh gia đình tôi…”
Ôn Chủy Vũ bị dọa đến mức đưa tay lên xin tha.
Diệp Linh hỏi: “Vậy chúng ta bàn về tranh đi?”
Ôn Chủy Vũ gật đầu. Nói về tranh cũng tốt, xem như có chủ đề để trò chuyện, đỡ phải gượng gạo.
Diệp Linh mở lời: “Bức Hoàng Trụy Cửu Tiêu đồ em đang vẽ, tôi rất thích.”
Ôn Chủy Vũ siết chặt ly trà trong tay, ngước mặt lên nhìn Diệp Linh.
Diệp Linh lại nói: “Nó cùng với bức Hoàng Chiến Thương Thiên Đồ là một bộ. Bất kể là đồ cổ hay là tranh, nếu là một bộ thì bao giờ cũng phải đi chung với nhau mới coi như hoàn chỉnh, em nói có đúng không?”
Ôn Chủy Vũ đáp trả: “Chi bằng giám đốc Diệp bán bức Hoàng Chiến Thương Thiên Đồ lại cho tôi đi?”
Diệp Linh: “Tôi phải trải qua trăm đắng ngàn cay mới mua được tranh này, thứ lỗi cho tôi khó lòng tuân mệnh.”
Ôn Chủy Vũ: “Tôi cũng nghìn cay trăm đắng mới vẽ được bức ấy, xin lỗi tôi không thể nhượng bộ.”
Bỗng chốc, hai bên đối chọi gay gắt, chẳng ai chịu nhường ai.
Ôn Chủy Vũ thấy thái độ của Diệp Linh, cô chợt cảm thấy nhẹ nhõm. Diệp Linh như vậy sẽ không nghĩ đến chuyện theo đuổi cô nữa, chỉ lo trêu đùa cô thôi đúng không? Cô cảm giác Diệp Linh có phần yêu tranh hơn là thích người.
Phục vụ mang lên món thịt viên.
Ôn Chủy Vũ mời Diệp Linh nếm trước.
Hai người các cô dùng bữa xong thì ra về.
Đi tới cổng lớn, Ôn Chủy Vũ nhìn xuống giày của Diệp Linh rồi hỏi: “Gọi taxi không?”
Diệp Linh đáp: “Vừa mới ăn no xong, đi bộ về đi, cho tiêu cơm!”
Ôn Chủy Vũ liếc nhìn phần bụng của Diệp Linh. Một phần thịt viên, nửa chén cơm trắng thêm một chút cải xanh, ăn vậy có thể no được sao? Ôn Chủy Vũ bây giờ mới phát hiện sức ăn của mình nhỉnh hơn so với Diệp Linh, vả lại, lúc trước bị tranh mất cơm hay đói bụng hình như chỉ có một mình cô là ăn không đủ no mà thôi. Sức ăn của Diệp Linh cũng chỉ có bấy nhiêu đó.
Bỗng chốc, tâm trạng của Ôn Chủy Vũ trở nên khó tả. Nói cô lo lắng thì cũng không đúng lắm, nói cô bực mình thì lại có một chút. Cô im lặng mở ô, chuẩn bị men theo con đường lúc nãy để về lại xưởng vẽ. Ô vừa bung ra thì cô bèn nhớ Diệp Linh không có mang ô, âm thầm thở dài một hơi đầy bất lực, giơ ô lên che mưa cho Diệp Linh.
Diệp Linh đưa một tay cầm lấy chiếc ô trong tay Ôn Chủy Vũ, tay còn lại khoác lên cánh tay của cô rồi nói: “Đi thôi!”
Ôn Chủy Vũ hết nhìn ô rồi lại nhìn Diệp Linh, cô nhìn xuống cánh tay đang bị Diệp Linh giữ chặt, cảm thấy toàn thân trở nên mất tự nhiên. Cô hỏi: “Giám đốc Diệp, chúng ta có cần dựa sát như vậy không?”
Diệp Linh trả lời: “Giả sử ô của em có thể to hơn một chút thì tôi không có ý kiến gì.” Tiếp theo còn nói thêm một câu: “Vai bị ướt rồi!”
Ôn Chủy Vũ rất muốn ghé vào cửa hàng bên cạnh mua thêm một chiếc ô mới nhưng cô thừa biết Diệp Linh đời nào lại thiếu ô, đây là do nàng ta cố tình. Thôi bỏ đi, cứ cho nàng ta che chung vậy! Cô mặc cho Diệp Linh khoác lấy cánh tay mình rồi cùng nhau trở về.
Tuy gót giày Diệp Linh mang khá cao, thế nhưng suốt quang đường đi đi về về hơn bốn mươi phút nàng ta lại không tỏ ra khó chịu chút nào. Có điều, không biết là do kỹ thuật cầm ô của Diệp Linh không tốt hay là do chiếc ô đó thật sự quá nhỏ mà nửa bên vai của nàng ta bị nước mưa làm cho ướt sũng.