Liêu Nhàn - Tuyệt Ca - Chương 26
Nhưng giờ đây, Ôn Chủy Vũ đã không còn gia tài làm người ta chú ý, cô cũng không phải là loại người không có người nhà chăm sóc thì sẽ đói chết kia, thật sự không có gì tốt để người khác lại nhắm vào cô lần nữa.
Đối với Ôn Chủy Vũ mà nói, chuyện này của lão tiên sinh cô phải làm cho ra lẽ, đối phương là vì tiền hay là vì trước đây Ôn Thời Tập tiên sinh lỡ đắc tội ai đó nên bây giờ họ muốn nhân cảnh nhà đơn chiếc mà trả thù lên người hai ông cháu cô?
Nếu là vì tiền thì kết quả xấu nhất chính là không thể mang được đồ lẫn tiền đòi trở về, cô phải vất vả vài năm để trả hết khoản nợ này.
Nhưng nếu là vì báo thù, vậy thì cách giải quyết phải khác.
Sự việc đến cùng là như thế nào, Ôn Chủy Vũ vẫn phải đợi Triển Trình điều tra xong thì mới biết được.
Ôn Chủy Vũ mang vòng ngọc bà nội để lại đi thế chấp, tương đương với việc cô đã nợ thêm bảy triệu tệ, thật không dám lười biếng. Cô ở bệnh viện dùng bữa với lão tiên sinh, báo lịch trình của mình xong thì lập tức đến phòng tranh tiếp tục bận bịu với công việc.
Cô đã hẹn người của công ty đấu giá đến phòng tranh để bàn về buổi đấu giá mùa đông vào chiều nay.
Sau khi tan ca, Ôn Chủy Vũ lại đến bệnh viện thăm ông nội, ăn cơm tối với ông, cùng nhau tản bộ dưới tòa nhà bệnh viện hết một tiếng đồng hồ, đến lúc biết Triển Trình đang đợi mình ở nhà, cô mới tạm biệt lão tiên sinh rồi bắt xe trở về.
Đối phương là ai, muốn tra ra cũng không khó.
Ông chủ tiệm đồ cổ này, không nói đến lão tiên sinh mà ngay cả Ôn Chủ Vũ cũng đã quen biết ông ta được mười mấy năm. Về phía người bán hàng do cửa tiệm giới thiệu đến, ông Ôn và bọn họ cũng đã từng gặp nhau nên có rất nhiều cách để tìm hiểu thông tin cùng danh tính của nhóm người kia, nhưng muốn biết sau lưng họ có người khác sai khiến hay không lại là việc tương đối khó nhằn.
Triển Trình ra ngoài nửa ngày trời, trước mắt chỉ có thể xác định được thông tin lý lịch cụ thể của mấy người này.
Những kẻ bán đồ cho ông Ôn là một nhóm buôn lậu đồ cổ, rất hay thường xuyên qua lại với cửa hàng đó, phần lớn hàng mà bọn họ thu hoạch được đều nhờ ông chủ cửa tiệm tiêu thụ.
Triển Trình nói: “Có một tin vẫn chưa được xác thực.”
Ôn Chủy Vũ bảo: “Chú cứ nói.”
Triển Trình: “Hiện tại trong tay nhóm người này vẫn còn một lô hàng mới được khai quật.”
Ôn Chủy Vũ ngẩn người, theo bản năng muốn hỏi một câu “ông nội con có mua không?”, nhưng đáp án chỉ cần nghĩ thôi thì cũng đã biết. Ôn Nho lão tiên sinh là người có nguyên tắc như thế, quý trọng danh dự như thế, bất luận thế nào cũng sẽ không dính dáng đến loại chuyện vi phạm pháp luật này. Đến đây, Ôn Chủy Vũ bèn nuốt những lời kia xuống.
Triển Trình chần chừ nói: “Vẫn còn một chuyện.”
Ôn Chủy Vũ thấy được sự do dự của Triển Trình, gật đầu nhè nhẹ tỏ ý bảo ông tiếp tục nói. Cô lo Triển Trình e ngại, bèn lên tiếng: “Chú Triển, có chuyện gì thì cứ nói thẳng với con, nói xong, trong lòng con tự có tính toán.”
Triển Trình nói: “Ngoài ra, có người khác cũng đang điều tra vụ này, tôi dõi theo bọn họ, trông thấy họ cùng trợ lý của Diệp Linh gặp nhau.”
Ôn Chủy Vũ kinh ngạc hỏi: “Trợ lý của Diệp Linh?”
“Họ Đổng, là người tên là Đổng Nguyên kia.” Triển Trình trả lời cô.
Ôn Chủy Vũ không có hảo cảm gì với Diệp Linh, làm sao có thể chú ý đến người ở bên cạnh nàng ta được? Nghe Triển Trình nói ra tên Đổng Nguyên, cô nhất thời không biết người đó là ai.
Triển Trình nhắc: “Dáng người không cao lắm, hơi gầy, là người cả ngày đều mặc đồ vest, ăn vận chỉn chu lại còn biết võ đó!”
Mặc dù Ôn Chủy Vũ không biết tên của những người đi theo Diệp Linh, nhưng đã gặp mặt nhiều lần, nói đến ngoại hình vẫn có thể nhớ được. Cô nghe vậy không nhịn được mà nheo mắt nhìn Triển Trình: “Chú Triển, chú nói là trợ lý đi cùng Diệp Linh sao? Là cái người mà cô ta đi đâu cũng đem theo ấy?”
Triển Trình gật đầu. Những gì ông cần báo cáo đều đã báo cáo xong, thấy Ôn Chủy Vũ không có dặn dò gì khác bèn nói: “Đại tiểu thư, nếu không còn sắp xếp gì vậy thì tôi bận trước.”
Ôn Chủy Vũ đáp: “Trước hết, chuyện liên quan đến Diệp Linh nhờ chú đừng nói cho ông nội con biết, sau đó giúp con theo dõi động thái của cô ta.”
Triển Trình trả lời một tiếng “vâng” rồi lập tức rời đi.
Ôn Chủy Vũ cảm thấy thật kỳ quái, Diệp Linh xen vào chuyện này là có ý gì?
Tuy rằng nói cô và Diệp Linh là đối tác, nhưng vẫn chưa thân thiết tới nỗi quan tâm đến chuyện riêng của đối phương. Diệp Linh sai người đi điều tra, cô không tin đây là sự trùng hợp, nhưng không bằng không chứng, lỡ đâu là trùng hợp thật hoặc Diệp Linh nói thế thì phải làm sao? Lúc này vẫn chưa xác định được động cơ của nàng ta, hiện tại cô chỉ có thể quyết định xem sự việc chuyển biến thế nào rồi mới tính tiếp.
Ban đêm Ôn Chủy Vũ lại nằm mơ, cô mơ thấy bản thân biến thành tiểu yêu rơi xuống biển sâu, đang bay trên biển lớn mênh mông thì bất chợt cuồng phong nổi lên, cùng lúc đó tiếng chuông điện thoại reo đã kéo ý thức của cô từ trong mơ trở về. Ôn Chủy Vũ mở mắt, cầm lấy điện thoại, là Triển Trình gọi điện tới. Cô nhìn thời gian một chút, lập tức tỉnh táo. Bốn giờ sáng, Triển Trình gọi cho cô, nhất định là có việc gấp.
Ôn Chủy Vũ ngồi dậy, gọi một tiếng “chú Triển” liền hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Triển Trình nói: “Nhóm người mà chúng ta vừa điều tra hôm nay đều bị bắt hết rồi.”
Ôn Chủy Vũ sửng sốt hỏi: “Tình hình là thế nào?”
Triển Trình: “Bọn họ có nhận vài món cổ vật từ tay một nhóm trộm mộ, cảnh sát vây bắt được mấy kẻ đào mộ kia, lần theo manh mối thì tìm thấy đám người đó.”
Ôn Chủy Vũ: “Vừa mới bắt được sao?”
Triển Trình đáp: “Mới bị áp giải lên xe cảnh sát.”
Ôn Chủy Vũ truy hỏi: “Tất cả bọn chúng đều ở cạnh nhau sao? Toàn bộ đều bị bắt hết?”
Triển Trình trả lời cô: “Không ở chung với nhau, nhưng đều bị tóm cùng một lúc.”
Cô ngẩn người một hồi mới kịp hoàn hồn, lại hỏi: “Vậy còn tiệm đồ cổ bên kia thì sao?”
“Vẫn chưa có động tĩnh gì.”
“Được, vậy trước cứ tiếp tục để mắt tới cửa hàng bên đó, nếu có động tĩnh gì, chú có thể gọi điện cho con bất cứ lúc nào.”
“Vâng, tôi sẽ canh chừng nó.”
Ôn Chủy Vũ đáp lại một tiếng “hm” rồi cúp điện thoại của Triển Trình. Cô lại xem giờ thêm lần nữa, vừa qua bốn giờ rưỡi sáng. Giờ này, nhóm người kia lại bị bắt cùng một lúc dù ở nhiều nơi khác nhau, tổ chuyên án này làm việc cũng hiệu suất quá đó?
Bọn người kia bị bắt ngay lúc này cũng tốt lắm.
Ôn Chủy Vũ muốn gọi cho Diệp Linh hỏi một câu: “Có phải là do cô làm không?”
Điện thoại dễ gọi, lời cũng dễ nói, nhưng sau đó thì sao?
Liên quan đến việc phá án của cảnh sát, có rất nhiều chuyện không tiện nói ra.
Cho dù Diệp Linh có thừa nhận mình sai người đi thu thập manh mối rồi đến báo án đi chăng nữa, vậy thì Ôn Chủy Vũ cô có thể nói được gì? Cô thể nói Diệp Linh không đúng sao? Nói không chừng cảnh sát còn muốn phát cờ thi đua “công dân ưu tú” cho nàng ta nữa kìa.
Ôn Chủy Vũ chỉ có thể âm thầm cảm thán Diệp Linh thật nhanh tay.
Cô bỏ điện thoại lên tủ đầu giường, tiếp tục ngã lưng chìm vào giấc ngủ, nhưng vừa nhắm mắt thì lại nghĩ đến động cơ khiến Diệp Linh nhúng tay vào chuyện lần này, kết quả giống như những lần trước, cô vẫn không tài nào hiểu nổi Diệp Linh. Chung quy, cô không thể lấy lý do Diệp Linh có ý đặc biệt đối với mình để mang ra giải thích.
Lẽ nào xu hướng tính dục của Diệp Linh là đồng tính?
Suy nghĩ này làm Ôn Chủy Vũ sững sờ tại chỗ, có chút giật mình.
Xu hướng tính dục của Diệp Linh là gì không đáng sợ, đáng sợ ở chỗ lỡ như Diệp Linh thích cô thì phải làm sao?
Ban đầu lúc Diệp Linh đến mua nhà của cô, cái câu “tôi rất thích” kia thiếu chút nữa đã để lại ám ảnh trong lòng Ôn Chủy Vũ.
Ý nghĩ đó so với ác mộng còn khủng khiếp hơn, đã vậy còn có phần vô lý. Cô vội gạt nó ra khỏi đầu, sau đó mới chú ý tới bản thân đã bị ý tưởng này dọa cho sợ hãi, trái tim theo đó mà đập thùng thùng.
Bị Diệp Linh thích còn đáng sợ hơn khoản nợ bảy triệu tệ.
Ôn Chủy Vũ cảm thấy mình không phải là một kẻ nhát gan, nhưng lần này lại bị suy nghĩ của chính mình dọa cho phát khiếp, cơn buồn ngủ hoàn toàn tan biến, mất ngủ nữa rồi. Ủ?g hộ chí?h chủ vào ?ga? ﹛ T? ?m????ệ?.V? ﹜
Cô nằm trên giường, mở to mắt đến khi trời sáng.
Cô nghe thấy tiếng cánh cổng nặng nề bị đẩy ra, Tôn Uyển mua một ít rau củ mang đến đây để nấu bữa sáng, cô đành bơ phờ rời giường để đi đánh răng rửa mặt.
Ôn Chủy Vũ rửa mặt xong thì xuống lầu, ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, uể oải chống cằm, vô ý lại nghĩ tới chuyện đồ thần kinh Diệp Linh kia có thích mình hay không.
Nếu đổi lại là người khác thích cô, cô từ chối vài lần hoặc không quan tâm đến, tự nhiên sẽ khiến người ta biết khó mà lui.
Nhưng nếu gặp phải Diệp Linh, ba của cô đã bị Diệp Linh thu phục, ông nội bàn chuyện mua bán với nàng ta cũng không thương thảo được…
Ôn Chủy Vũ vừa mới nghĩ đến, đột nhiên bừng tỉnh. Việc thích hay không thích cùng với chuyện làm ăn mua bán đâu có liên quan gì nhau. Huống hồ Diệp Linh lại chưa từng nói thích cô, nhiều lắm cũng chỉ tỏ vẻ rất thích tranh của cô mà thôi. Mà cho dù Diệp Linh có thích cô thật đi chăng nữa, cô cũng chỉ có thể cự tuyệt.
Ôn Chũy Vũ nghĩ vậy, bối rối trong lòng đã vơi đi mấy phần, dần dần yên tĩnh trở lại.
Lại nhớ tới bản thân bị cái đồ thần kinh kia dọa đến mất ngủ, cô bèn đi tới trước gương soi một chút, quả nhiên trông thấy dưới mắt xuất hiện quầng thâm nhàn nhạt.
Ôn Chủy Vũ đành phải quay về phòng để trang điểm nhẹ, thoa một ít kem che khuyết điểm để lấp đi quầng thâm nơi hốc mắt.
Sau khi Tôn Uyển nấu bữa sáng xong, cô cùng bà ấy đi đến bệnh viện để ăn sáng với lão tiên sinh, tiếp đó lại phải đến phòng tranh làm việc.
Công việc mỗi ngày đều gần giống nhau, đầu tiên là mở cửa sổ thông khí, sau đó như thường lệ sẽ đi xung quanh kiểm tra các bộ phận.
Lúc cô dạo đến phòng trưng bày ở tầng trệt, nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng giày cao gót đặc trưng của Diệp Linh, vừa quay đầu lại nhìn thì trông thấy Diệp Linh bước vào, phía sau dẫn theo người trợ lý tên là Đổng Nguyên kia cùng hai bảo vệ và một người thư ký.
Ánh mắt của Diệp Linh lướt ngang gương mặt của cô, lập tức nặn ra một nụ cười: “Chủy Vũ, sớm.”
Cô đáp lại: “Sớm.”
Ôn Chủy Vũ thấy Diệp Linh cứ dán mắt nhìn mặt mình chằm chằm, giống như muốn nhìn thấy quầng thâm ẩn dưới lớp trang điểm trên mặt cô mới chịu thôi. Cô lười quan tâm Diệp Linh, bất lực cạn lời, đành quay đầu tiếp tục đi kiểm tra phòng trưng bày.
Bỗng điện thoại của cô reo lên, lấy di động ra thì thấy tên người gọi là Triển Trình. Cô “a lô” một tiếng, lập tức nghe Triển Trình ở đầu dây bên kia nói: “Đại tiểu thư, vừa nãy có cảnh sát đến tiệm đồ cổ, họ kiểm tra một lúc rồi mới rời đi.”
Ôn Chủy Vũ nói: “Con biết rồi, chú cứ tiếp tục theo dõi, con nghĩ một lát nữa thôi ông ta sẽ đi tìm ông nội của con.” Cô nói xong, chợt nhớ tới Diệp Linh vẫn còn đang ở bên cạnh thì bèn quay đầu lại nhìn về phía nàng ta.
Diệp Linh khẽ mỉm cười với cô, sau đó đi thẳng lên lầu giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ôn Chủy Vũ chăm chú dõi theo bóng lưng của Diệp Linh và Đổng Nguyên đang đi ở phía sau, cô thật muốn lật tẩy hai người bọn họ. Nhưng chuyện lần này, người ta giúp cô một tay, cô cũng nhận lấy ân tình của người, nợ nhân tình, thật khó nói ra.