Liệu Cô Ấy Cũng Sẽ Thích Anh Chứ? - Ngân Bát - Chương 20: Giữ vững phong độ
Lúc này đã quá muộn, anh không thể để cô về nhà một mình. Anh bèn gọi một chiếc xe, đưa cô về.
Có lẽ đêm nay là giao thừa nên đường phố rạng sáng không quá tiêu điều, trên đường vẫn có vài ba người. Khi sang đường, con phố ấy đã hơi ồn ã, có vài tiếng hô hân hoan.
Lúc lên xe, Chu Lai không làm gì quá mức, cô vẫn đang tiêu hóa tất cả chuyện xảy ra tối nay.
Cô nghiêng đầu nhìn ra ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ để xua tan đi rạo rực đang cháy trong cô.
Chu Lai cảm thấy hơi rối rắm. Cô chưa từng có cảm xúc như vậy, đổ dồn mọi sự chú ý vào một người. Lòng nôn nóng muốn hòa vào làm một với Lâm Tư Dật.
Xe dừng đèn đỏ, Chu Lai quay sang nhìn Lâm Tư Dật.
Lâm Tư Dật vừa hay cũng đang nhìn về hướng Chu Lai. Cô mỉm cười nhìn anh, anh cũng cong khóe môi lên.
Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, thân mật cũng thân mật rồi.
Vậy quan hệ của hai người là thế nào? Mập mờ? Người yêu?
Không ai nhắc đến, cũng không ai ngỏ lời.
Chu Lai cứ ngẩn nga ngẩn ngơ, không khác Lâm Tư Dật là bao.
Từ đại học Z đến nhà Chu Lai không xa, ban đêm không bị kẹt xe nên chỉ mất khoảng mười mấy phút là đến nơi.
Lâm Tư Dật xuống xe, đưa Chu Lai lên lầu.
Tài xế vẫn ngồi đợi trên xe. Giữa hai người không có bất cứ hành động âu yếm nào nhưng ánh mắt của Chu Lai lại lấp lánh sáng ngời.
“Em lên nha.” Dứt lời, cô mím môi nhìn anh, hệt như cô bé trốn đi chơi nửa đêm.
Dáng người cao to của Lâm Tư Dật đứng trước mặt cô, muốn ôm cô vào lòng, giọng nói dịu dàng: “Em lên đi.”
“Anh về tới trường thì nhớ gửi tin nhắn cho em.”
“Ừ.”
Đợi đến khi Chu Lai vào rồi thì Lâm Tư Dật mới lên xe.Anh ngồi vào vị trí cô vừa ngồi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ như cô vừa nãy. Anh hạ cửa sổ xe xuống, để cơn gió lạnh thổi vào mặt anh.
Như một giấc mộng.
Lâm Tư Dật vô thức mím môi, anh vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của Chu Lai còn vương lại.
Anh nhắm mắt lại, nghĩ vẩn vơ gì đó mà đôi môi cong lên, gương mặt toát lên vẻ dịu dàng.
Tài xế có lẽ cảm thấy chặng đường này quá nhàm chán nên chợt mở miệng nói chuyện với Lâm Tư Dật. Trên gương mặt gã nở một nụ cười sâu xa, “Em trai, bạn gái cậu đẹp quá, cậu may mắn lắm đấy.”
Lâm Tư Dật nghe vậy thì mở mắt ra, sự dịu dàng đã thay bằng vẻ lạnh lùng. Nhìn gã tài xế bằng ánh mắt sắc như dao, trông rất khó chịu.
Theo thông thường, không thể trông mặt mà bắt hình dong. Nhưng khi gã mở miệng nói chuyện, lại thêm biểu cảm trên gương mặt, Lâm Tư Dật có thể đoán được phần nào tính tình của gã.
Gã tài xế này không phải là người tốt lành gì.
Lâm Tư Dật không trả lời, gã tự biên tự nói: “Nhưng kiểu bạn gái như cậu tôi gặp nhiều rồi. Hồng nhan họa thủy, cậu hiểu chứ?”
“Không hiểu.”
Lâm Tư Dật là người như vậy. Anh chỉ hiền với người quen, yêu hận rõ ràng.
Con đường học tập của anh không trải hoa hồng. Nếu như anh là một người yếu đuối, anh sẽ không thể tồn tại trong xã hội cá lớn nuốt cá bé này được.
Gã tài xế nhìn biểu cảm của Lâm Tư Dật qua gương chiếu hậu, liền cười cười giải thích: “Cậu đừng hiểu lầm, ý của tôi là bạn gái cậu chắc chắn có nhiều người theo đuổi, cậu phải giữ kỹ nhé.”
Gương mặt Lâm Tư Dật vô cảm, giọng nói lạnh nhạt: “Anh nghĩ nhiều rồi.”
Gã không nhịn được mà lải nhải: “Cậu đừng không tin, vợ của tôi cũng rất đẹp nhưng bỏ tôi theo tên khác rồi. Tôi thấy cậu còn trẻ nên mới nhắc nhở cậu một câu…”
Lâm Tư Dật nhíu mày, cắt ngang gã: “Không cần, anh cứ tập trung lái xe đi.”
Gã tài xế vốn còn muốn nói thêm gì đó nhưng thấy dáng vẻ anh khó chịu, gã bèn im lặng.
***
Về đến phòng, Lâm Tư Dật dựa vào cửa phòng, không khỏi nhớ đến nụ hôn ấy.
Anh đã vượt quá giới hạn rồi.
Lúc này, có người quay về. Lâm Tư Dật hình như nghe thấy âm thanh đóng cửa phòng bên cạnh. Không quá to nhưng lại đột ngột.
Anh một tay đóng cửa, đôi mắt sâu thẳm cứ nhìn chằm chằm Chu Lai. Hai người cách nhau một cách cửa.。
Sắp qua năm 2015, Chu Lai không biết mối quan hệ giữa cô và Lâm Tư Dật sẽ phát triển như thế nào. Thật ra, cô cũng chưa từng nghĩ kĩ.
Tối nay cô nghĩ gì làm nấy, không nghĩ đến hậu quả.
Chu Lai chưa từng nghĩ Lâm Tư Dật sẽ thể hiện như vậy. Ngang ngạnh, lạnh lùng.
Anh đem đến cho cô quá nhiều điều bất ngờ khiến cô không thoát được sức hút. Khiến người khác không kiềm được mong muốn chìm sâu. Không biết là cảm giác cấp bách sẽ như thế nào
Nhưng Lâm Tư Dật lại thẹn thùng, sau khi chạm vào môi cô, anh rất nhanh đã dời đi.
Hai người nhìn nhau, trong đôi mắt như có pháo hoa nổ tung trời.
Chu Lai bạo dạn nắm lấy cổ áo Lâm Tư Dật, kéo anh lại trước mặt mình.
Cô nói với anh: Tiếp tục.
Lâm Tư Dật điều chỉnh tâm trạng của mình, ôm má cô, nụ hôn càng thêm sâu. Như thể cô là món bảo vật của mình.
Một nụ hôn sâu kéo dài ngoài mong đợi.
Thậm chí Chu Lai còn hoài nghi đây có phải là nụ hôn đầu của Lâm Tư Dật không.。
Anh biết quá nhiều thứ, gần như cái gì cũng đều làm tốt.
Lâm Tư Dật thật sự đang ‘ăn’ cô.
Có hơi mạnh bạo nhưng lại rất dịu dàng. Đầu tiên là từng chút một mút lấy môi cô, sau đó dần dần khiến cô hoàn toàn không có cách nào chống cự, cam tâm tình nguyện đắm chìm trong đó. Có lẽ anh vừa chạy xuống nên nhịp thở của anh không ổn định, tiếng hít thở trầm lắng nhưng lại không ảnh hưởng đến việc anh đang làm.
Trong thế giới của học sinh giỏi, mọi thứ tựa như đều là tự học, ngay cả việc hôn.
Nhưng dần dà, hơi thở của cả hai ngày càng gấp gáp, chệch khỏi quỹ đạo.
Chu Lai ngày càng trở nên bị động, cô vẫn chưa thưởng thức hết vị táo xanh nhạt trong khoang miệng thì giây tiếp theo đã bị anh hôn lấy.
Một nụ hôn không theo một quy tắc nào nhưng lại khiến Chu Lai cảm thấy sướng rên, máu huyết sôi trào.
Lực hôn hơi mạnh, cô khẽ rên. Nghe như nũng nịu, như không hài lòng, ngón tay cô báu vào cổ áo anh.
Lâm Tư Dật lập tức lùi lại, giọng khàn khàn nói với cô: “Xin lỗi.”
Anh biết cách hôn của mình vụng về làm cô đau.
Có lẽ thời gian cần chậm lại.
Chu Lai cười khúc khích, hai tay vòng qua cổ anh, tiếp tục nụ hôn bị cắt ngang.
Đây là lần đầu cô chủ động dù cô cũng không giỏi hơn anh là bao.
Trong căn phòng yên tĩnh, âm thanh nhỏ nhẹ của nụ hôn như được khuếch âm.
Hệt như được nếm vị kẹo ngọt, tiếng mút kẹo, hương vị ngòn ngọt.
Chu Lai chưa từng biết được rằng hóa ra hôn sẽ phát ra âm thanh lớn như vậy.
Chu Lai vẫn là lần đầu tiên được nếm trải hương vị này. Cảm giác mới lạ khiến cho trái tim phấn khích. Quan trọng hơn là cô rất thích hôn Lâm Tư Dật.
Không biết thời gian đã trôi qua được bao lâu, hơi thở đang quấn quít của hai người dần tan ra. Lâm Tư Dật tì nhẹ lên trán cô, như một bé mèo con quấn người, ánh mắt dịu dàng.
Biểu cảm hiện giờ và lúc hôn nhau hoàn toàn khác nhau. Anh lại như cậu bé bị Chu Lai bắt nạt, vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Toàn thân Chu Lai mềm nhũn, hai tay ôm cổ anh, ôm anh cứng ngắc.
Chỉ là một nụ hôn thôi mà khiến toàn bộ tế bào của cô sôi sục.
Quá cuồng nhiệt.
Không biết tiếng nhạc du dương phát ra từ đâu.
Là tiếng chuông điện thoại di động của Lâm Tư Dật.
Chu Lai hơi bất ngờ vì nhạc chuông điện thoại của anh lại là bài cô thích.
好巧。
Trùng hợp thật.
Điện thoại đặt trên bàn, cách cửa vài bước chân. Hai người vẫn giữ nguyên tư thế âu yếm. Hai tay Chu Lai vẫn vòng qua cổ Lâm Tư Dật, ôm cứng ngắc, hệt như một cô yêu tinh.
Lâm Tư Dật dịu dàng nói với Chu Lai rằng anh phải nghe điện thoại. Một bể mật ngọt tràn dâng trong giọng nói của anh.
Ánh mắt Chu Lai hàm chứa ý cười, nũng nịu nói: “Anh nghe đi.”
Nhưng tay cô vẫn không buông ra.
Lâm Tư Dật không hối, thậm chí tay anh vẫn ôm lấy vòng eo mềm mại của cô. Ngón tay anh vô thức xoa nhẹ lớp vải mỏng.
Anh không nỡ rời xa cô.
Tiếng chuông điện thoại đã ngừng kêu.
Chu Lai không thấy phiền chút nào. Cuối cùng cũng buông Lâm Tư Dật ra. Được sự cho phép, anh mới quay sang nhận điện thoại.
Là Thương Chi Nghiêu.
Vẫn rủ Lâm Tư Dật đi chơi: “Tôi đang trên đường đến đón cậu, 20 phút nữa tới.”
Lâm Tư Dật từ chối.
Chàng thiếu gia Thương Chi Nghiêm hiếm khi mời đi mời lại một người, nghe kỹ thì thấy giọng Lâm Tư Dật có gì là lạ: “Sao thế?”
Lâm Tư Dật nói: “Không có gì.”
Thương Chi Nghiêu cười to: “Lâm Tư Dật, có chuyện rồi! Cậu giấu tôi à? Vậy cậu giấu cho kĩ đấy.”
Lâm Tư Dật quay sang nhìn Chu Lai đang đứng dựa tường, nói: “Cậu chơi đi, tôi cúp đây,”
Chu Lai phát hiện lúc nói chuyện với người khác, giọng nói của Lâm Tư Dật khác hẳn. Tự nhiên, thoải mái. Giống như buổi tối ở quán pub, anh lạnh lùng, khó gần.
Cúp điện thoại, Lâm Tư Dật chỉnh chuông điện thoại thành chế độ im lặng.
Lúc xoay người, Chu Lai đang đứng gần anh.
Chu Lai híp mắt lại, cô chắc chắn lúc anh đối diện với cô là sự căng thẳng.
Hoặc có lẽ không phải căng thẳng thì cũng có phòng bị.
Anh đang phòng bị cô.
Ô hay.
Cô ‘ăn’ anh à?
Rõ ràng là anh đang ‘ăn’ cô mà.
Chu Lai nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt giảo hoạt: “Lâm Tư Dật, em vẫn còn muốn hôn.”
Không đợi anh trả lời, cô đã đẩy anh ngồi xuống ghế, chủ động ngồi vào trong lòng anh.
Lưng Lâm Tư Dật dựa vào thành ghế, đôi chân dài hơi mở để chống chịu sức nặng của cô, hai tay vô thức ôm lấy cô.
Chu Lai nhẹ hơn trong suy nghĩ của anh rất rất nhiều. Ngồi gọn trong lòng như một đứa trẻ.
Nhưng hành động, lời nói của cô lại rất to gan.
Người nói hôn là cô, nhưng cô lại không vội. Cô ngồi trong lòng anh, vươn tay sờ lên yết hầu rồi lại dời lên khuôn mặt của anh.
Như một thú cưng nuôi trong nhà.
Lâm Tư Dật như nghe cô nói da của anh rất đẹp, lại nghe thấy cô vừa cười vừa nói da anh rất nóng.
Anh như thể không nghe thấy cô đang nói gì. Chỉ nhìn thấy đôi môi đang mở ra khép vào của cô. Hồng hào, căng mọng như một quả đào, thơm ngon mời anh nếm thử.
Nhưng chưa được cho phép, anh sẽ không hái trộm.
Lâm Tư Dật hình như lại nghe thấy câu hỏi của cô: “Anh có cơ bụng không?”
Dứt lời, không đợi anh trả lời, ngón tay ấm nóng của cô từ yết hầu lướt xuống.
Chu Lai rất tò mò.
Cô biết vóc dáng của anh không tồi, nhưng bây giờ đang mùa đông mặc đồ dày, có đẹp thì cũng bị quần áo che hết.
Lần đầu tiên gặp anh là trong quán pub, anh mặc áo sơ mi mỏng màu đen. Dù vẫn có thể thấy được khối cơ nhưng không cảm nhận được bằng xúc cảm.
Dù sao người đã trong tay cô, cô muốn làm gì thì làm.
Nhưng khi thực sự chạm vào từng khối cơ bụng qua lớp quần áo, cô mới thấy thật tuyệt vời.
Ngay chốc, Chu Lai sờ vào gì đó, kinh ngạc: “Đúng là có sáu múi thật!”
Lâm Tư Dật dung túng, cúi đầu hỏi: “Sao vậy?”
Được rồi. Chu Lai thừa nhận cô ít khi gặp nên thấy lạ.
Đương nhiên cô không muốn thừa nhận, cứng miệng: “Tốt lắmlắm, anh giữ vững phong độ. Lần sau em sẽ kiểm tra.”
Nói đoạn, Chu Lai muốn thò tay vào trong, áp lên da thịt của anh, cảm nhận được cảm giác chân thật của từng múi cơ.
Cô vẫn chưa ra tay thì Lâm Tư Dật như biết cô tính làm gì liền bắt lấy bàn tay cô.
Chu Lai hơi nhướng mắt, biểu cảm khiêu khích nhìn anh.
Yết hầu của Lâm Tư Dật khẽ lăn, chất giọng khàn đặc: “Em muốn là gì?”
Anh không chịu được.
Chu Lai hỏi ngược lại anh: “Anh nghĩ em có thể là gì?”
Đây là loại cảm giác mà Lâm Tư Dật không thể diễn tả bằng lời, chỉ biết là chưa từng xảy ta trước đây với anh.
Anh thích chạy bộ vì chạy bộ giúp ra mồ hôi khiến anh cảm thấy máu huyết trong người sục sôi. Anh thích đạp xe vì đạp xe có thể ngắm cảnh khiến anh được thoải mái. Anh hay đi chơi bóng rổ vì cảm giác tin tưởng khi các thành viên phối hợp với nhau trên sân.
Nhưng với cái ôm, nụ hôn của Chu Lai lại vượt quá tất cả các ý nghĩa sở thích của anh.
Tất cả cảm nhận của từng tế bào trên cơ thể anh đều tập trung vào Chu Lai. Vì cô, anh như có thể cảm nhận rõ được các loại giác quan như thính giác, xúc giác, thính giác.。
Tất cả đều trở nên nhạy cảm hơn.
Chu Lai khẽ cười, cô có thể cảm nhận được gì đó. Nhưng không vạch trần ra.
Lâm Tư Dật ngại, làn da trắng nõn đã nhuốm đỏ. Ra là một câu bé đơn thuần.
Chu Lai thôi trêu anh.
Không bao lâu nữa, tiếng chuông năm mới sẽ ngân vang.
Chu Lai lấy điện thoại ra xem thời gian để chuẩn bị lát nữa đếm ngược cùng Lâm Tư Dật.
Lâm Tư Dật chưa từng nghĩ rằng cảm giác đón năm mới lại khiến người ta chờ mong như vậy.
Năm 2015 sẽ là một năm như thế nào?
Sẽ đầy điều bất ngờ.
Anh không biết mình và Chu Lai sẽ phát triển như thế nào. Ngay ở khoảnh khắc này, anh không nghĩ đến cái gọi là kết quả.
Không chỉ hai người họ, tất cả mọi người đều đang đón năm mới sắp đến dù cho có chờ mong nó hay không.
Lúc sắp điểm 0 giờ, không biết âm thanh từ đâu vang tới, tiếng hét của tuổi trẻ vang khắp cả một tòa ký túc xá: “10, 9, 8,7, 6,…”
Lâm Tư Dật thầm đếm: “5,4,3,…”
Chu Lai cắt ngang, nhìn thẳng vào mắt anh: “Lâm Tư Dật, chúc mừng năm mới.”
Dứt lời, hai tay nâng mặt anh lên, hôn lên môi anh.
Mặc dù còn non kinh nghiệm nhưng con người có một bản năng bẩm sinh cho việc này.
Chu Lai chỉ quan tâm đến mình, hệt như một đứa trẻ đòi ăn, hôn loạn xạ lên mặt anh.
Vừa kết thúc năm 2014.
Bài hát nổi tiếng [Quả táo nhỏ] vẫn phát khắp con phố lớn nhỏ, máy bay MH370 vẫn bật âm vô tín. Ca sĩ Chu Lai thích nhất là Châu Kiệt Luân đã lấy vợ, [Vì sao đưa anh đến] trở thành bộ phim Hàn Quốc ăn khách nhất năm.
Cách đó không xa, pháo hoa nổ khắp bầu trời, chiếu sáng cả một khu, màn đêm cũng bị thắp sáng.
Sắc màu đỏ cam vàng xanh hiện qua ô cửa sổ mà phát sáng rõ khuôn mặt lẫn nhau.
Lâm Tư Dật hiểu rõ Chu Lai không phải là đóa pháo hoa rực rỡ thuộc về anh. Nhưng anh có thể ngắm nhìn từ xa là đủ mãn nguyện.
Anh thầm nói với cô: Chúc mừng năm mới, Chu Lai.
Đây là năm thứ 10.
***
Sau khi Lâm Tư Dật đến ký túc xá liền gửi tin nhắn đầu tiên cho Chu Lai: [Anh về đến rồi.]
Anh cầm điện thoại, nhìn ngọn đèn trắng ở hành lang đợi tin nhắn hồi âm nhưng Chu Lai vẫn chưa trả lời.
Sau khoảnh khắc đón năm mới, cả sân trường đã khôi phục lại trạng thái tĩnh lặng.
Nhưng mãi đến khi Lâm Tư Dật lên giường chuẩn bị đi ngủ thì Chu Lai vẫn chưa trả lời.
Anh nghĩ có lẽ cô quá mệt hoặc đã ngủ rồi, thế nên anh gửi tin nhắn chúc ngủ ngon.
Nhưng cả tin nhắn như chìm xuống đại dương. Nói đúng hơn là ba tin, vì lúc sáng 10 giờ Lâm Tư Dật gửi tin nhắn cho Chu Lai hỏi cô dậy chưa.
Mãi đến khi hết 3 ngày nghỉ mà Chu Lai vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Sập tối ngày thứ 4, sau khi Lâm Tư Dật chơi bóng rổ, anh ngồi trên ghế dài cầm khăn lau mồ hôi, vừa hay nhìn thấy thông báo người anh theo dõi trên Weibo.
Bàn tay đang lau mồ hôi của Lâm Tư Dật khựng lại. Một giọt mồ hôi từ thái dương lăn xuống xương quai xanh.
Chu Lai đăng một loạt ảnh chụp phong cảnh, có vẻ cô đi chơi với bạn bè, cười rất tươi.
Thông qua kiến trúc bối cảnh trên ảnh chụp, anh đoán cô đang ở thành phố S.
Lúc này, trên sân bóng rổ vang lên tiếng huýt còi, tiếng giày ma sát với nền nhà kêu két két, tiếng người cổ vũ ồn ào.
Trời sắp chuyển tối, người ở sân bóng lần lượt ra về.
Trần Tư Viễn – người ít chơi bóng rổ đứng ở sân hỏi Lâm Tư Dật: “Cậu chơi nữa không? Anh mệt quá, cậu có chuyện gì à?”
Trong đầu Lâm Tư Dật hiện giờ trống rỗng, ngay cả người khác gọi anh cũng không nghe thấy.
Nhưng một lát sau, anh nhấn nút like cho bài đăng Weibo của Chu Lai.
Trần Tư Viễn đập bóng đi qua, rồi cầm điện thoại lên. Không biết anh ấy nhìn gì mà cả khuôn mặt tràn ngập ý cười. Bỗng anh ấy đưa điện thoại đến trước mặt Lâm Tư Dật, khoe với anh: “Cậu xem, bà xã gửi ảnh cho anh nè.”
Lâm Tư Dật thoáng nhìn. Là một bức ảnh bầu trời xanh lam, không có gì đặc biệt.
Trần Tư Viễn nói: “Mới 6 giờ nhưng bên chỗ cô ấy vẫn còn sáng, chậm hơn ở đây 1 tiếng.”
Vợ chồng mỗi người một nơi, cách nhau vài tỉnh thành gần 2000km, thời gian mặt trời mọc và mặt trời lặn không giống nhau. Sự khác biệt tuy nhỏ nhưng lại khiến cho tình cảm vợ chồng gắn kết hơn.
Lâm Tư Dật gật đầu qua loa, đứng dậy: “Em đi đây.”
Trần Tư Viên đáp lại: “Được, anh cũng không chơi nữa, đi chung đi.”
Lâm Tư Dật cầm áo khoác ở kế bên khoác lên người, bước chân thong thả ra khỏi sân bóng, mày nhíu lại.
Anh hơi không được vui.
Lời của tác giả:
Ừ.