Liệu Cô Ấy Cũng Sẽ Thích Anh Chứ? - Ngân Bát - Chương 14: “Cậu không giữ tớ lại sao.”
- Trang Chủ
- Liệu Cô Ấy Cũng Sẽ Thích Anh Chứ? - Ngân Bát
- Chương 14: “Cậu không giữ tớ lại sao.”
Trên đường về, Chu Lai ôm một bó hoa được tạo thành từ lá bạch quả. Cô rất thích rất thích bó hoa này, cứ vô tình cúi xuống ngắm nghía.
Chu Lai đi theo Lâm Tư Dật đến những quán ăn ngon. Anh cũng giới thiệu cho cô vài quán ăn. Chu Lai lại cứ nhìn mãi sạp khoai lang nướng, dáng vẻ thèm thuồng.
Lần trước, lúc Chu Lai đợi Lâm Tư Dật, cô đã ăn khoai lang nướng của sạp này. Khoai thơm, mềm, ngọt khiến cô cứ nhớ đến là thèm.
Khoai của sạp này rất ngon. Bây giờ vừa hay là giờ ăn trưa, học sinh đứng quanh sạp mua khoai.
Lâm Tư Dật nói với Chu Lai: “Cậu đợi tớ khoảng 2 phút được không?”
Chu Lai ngơ ngác, gật đầu.
Cô thấy Lâm Tư Dật đi về phía sạp bán khoai nướng.
Vai của anh rất rộng, dù lẫn trong đám đông cũng nổi bật.
Chu Lai cúi đầu ngửi bó hoa giả trong tay. Dù cô không biết hương hoa là mùi gì nhưng hình như cô vẫn ngửi thấy mùi hương ngọt ngào.
Lâm Tư Dật chẳng bao lâu quay lại chỗ cô. Chắc là chưa đến 1 phút.
Mối quan hệ trong trường của anh rất tốt. Lúc mua khoai nướng cũng gặp phải khóa dưới. Đàn em nhường phần của mình cho Lâm Tư Dật. Đây là lần đầu tiên anh không từ chối. Anh trả tiền cho đàn em rồi nhanh chóng quay lại chỗ Chu Lai.
Cậu bạn đó hiếu kì, nhìn theo hướng Lâm Tư Dật thì nhìn thấy Chu Lai. Cậu bạn không khỏi cảm thán: Bạn gái đàn anh Lâm đúng là đẹp xuất sắc.
Chu Lai đội mũi lưỡi chai, gương mặt của cô dưới lớp mũ trông vừa nhỏ vừa xinh. Sở dĩ hôm nay cô đến muộn là sắp đi thì lại trang điểm lại. Cô vốn đã trang điểm mắt kiểu to tròn nhưng khi nhìn vào gương thì lại thấy vừa xấu vừa giả trân. Thế nên lại đổi kiểu trang điểm.
Lúc này, kiểu trang điểm của cô rất nhạt. Phần mắt gần như không nhấn quá nhiều khiến cho đôi mắt rất trong veo.
Chu Lai bất giác xem cuộc hẹn với Lâm Tư Dật là chuyện quan trọng.
Hai người dọc theo con đường nhỏ của phố ăn vặt. Khi nhìn vào thì chỉ như đôi sinh viên đại học. Trong mắt người ngoài, họ như một đôi tình nhân.
Chu Lai cầm khoai nướng, dùng muỗng múc ăn.
Trên đường đi, có rất nhiều người đi ngang qua chào Lâm Tư Dật. Cứ hai bước là sẽ có người gọi Lâm Tư Dật một tiếng đàn anh. Sau đó thì không khỏi tránh được sự đánh giá của Chu Lai kế bên Lâm Tư Dật. Có vài cô bạn nhận ra cô là hotgirl mạng nổi tiếng Chu Lai, nên các cô ấy không dám đến gần chào hỏi.
Chu Lai phát hiện ra rằng sự yêu thích của mọi người đối với Lâm Tư Dật không phải là tốt một các bình thường.
“Cậu có thể truyền cho tớ ít bí quyết được không? Chu Lai hỏi một câu không đầu không đuôi.
Lâm Tư Dật không hiểu, dưới đáy mắt hiện lên sự nghi hoặc: “Bí quyết gì cơ?”
“Bí quyết cho sự yêu thích của mọi người.” Chu Lai nói: “Từ bé đến lớn tớ ít nhận được sự yêu thích của mọi người. Cậu biết không, lúc học cấp 3 á, đa số các bạn nữ trong lớp đều không thích tớ.”
Lâm Tư Dật cười: “Có thể là họ ghen tị với cậu.”
“Ghen tị với tớ cái gì?”
“Chắc là cậu xinh hơn họ.”
Chu Lai hài lòng mà gật đầu: “Tớ cũng đoán thế.”
Cô múc một thìa khoai nướng, hỏi Lâm Tư Dật: “Cậu muốn ăn không? Ngọt lắm đó.”
Lâm Tư Dật nhìn cái muỗng trong tay Chu Lai, “Cậu không ăn nữa hả?”
“Tớ ăn chứ. Nhưng tớ không thể ăn một mình được.”
Lâm Tư Dật lắc đầu nguầy nguậy.
Mối quan hệ của hai người không tốt đến mức dùng chung một cái thìa.
Chu Lai cũng không ép. Cô không đợi được mà nói: “Mau đưa tớ đi ăn ngon đi! Hôm nay tớ phải mở rộng bao tử để ăn!’
Ở đây chỉ có những quán ăn vặt bình thường, nhưng cô lại bày ra phong cách đi ăn nhà hàng năm sao.
Lâm Tư Dật biết Chu Lai không phải là người quá chú trọng hình thức.
Lúc nhỏ, gia đình của Chu Lai rất nghiêm khắc. Cái này không được ăn, cái kia không được ăn. Từ đó trở đi tính cách của cô có hơi phản nghịch. Đồng thời cô cũng mang theo sự tò mò, hiếu kỳ của một đứa bé.
Lúc học cấp 3, có một lần trước cổng trường có xe bán kem. Hồi ấy giá của một que kem rất rẻ, màu sắc lại đa dạng kích thích thị giác của người nhìn. Nhưng màu sắc của các que kem đều là phẩm màu, cũng không đạt được chất lượng an toàn thực phẩm. Do vậy rất dễ bị đau bụng. Chu Lai khi ấy làm gì mà quan tâm nhiều như vậy. Cô lén mua một que, nhân lúc người nhà vẫn chưa đón cô thì ăn hết sạch. Tối hôm đó bụng cô đau đến mức phải đi cấp cứu.
Mặc dù Chu Lai nói phải ăn hết mình nhưng dạ dày của cô bé xíu. Cô cao 1m68, nhưng nặng chỉ khoảng 40kg. Do vậy, khi nhìn vào thì trông cô rất gầy.
Lâm Tư Dật đưa cô đến quán bán mì lạnh nướng được đánh giá tốt nhất. Ngoài ra anh còn đưa cô mua đậu phụ thối, chân vịt nướng, bột khoai lang nướng, trà sữa nướng,… Những món này cũng đều là những món Chu Lai thích ăn
Chu Lai thử một miếng đậu hủ thối, rồi lại không chờ nhai hết thì cắn một miếng mì lạnh nướng.
“Ô ô ô, ngon quá trời quá đất.”
Sau đó thì Chu Lai chỉ ăn mỗi thứ hai miếng rồi thôi. Vì bụng cũng cô đã hết chỗ chứa mất rồi. Lâm Tư Dật đợi cô ăn cho no, còn mình thì không vội ăn.
Chu Lai rất chi là mãn nguyện, bất giác hỏi Lâm Tư Dật: “Sao cậu không ăn?”
Lâm Tư Dật nói mình không vội. Anh quan tâm hỏi Chu Lai: “Cậu còn muốn ăn gì nữa không?”
Chu Lai húp một ngụm trà sữa nướng, thở một hơi đầy mãn nguyện: “Không không, tớ no lắm rồi.”
Cô nhìn đồ ăn trên bàn, hơi ngại mà nhìn Lâm Tư Dật: “Không phải là tớ lãng phí đồ ăn, mà là cậu mua quá nhiều. Tớ thật sự không ăn nổi nữa.”
Gen của người Trung Quốc là không được sống lãng phí. Nhất là sinh viên khoa học nông nghiệp đang ở trước mặt đây.
Lâm Tư Dật hiểu ý cô: “Không sao.”
Anh ăn nốt phần còn lại.
Anh cúi thấp đầu ăn hết phần thừa của Chu Lai. Một người cao to, hay vận động như anh thì sức ăn đương nhiên cũng rất lớn. Nhưng cách ăn của anh lại không như vậy. Anh ăn không nhanh không chậm, khi nhìn anh ăn như vậy sẽ khiến người khác cảm thấy ngon miệng.
Chu Lai một mặt thì cảm khái Lâm Tư Dật có thể làm bloger ẩm thực. Mặt khác là chợt nhận ra anh đang ăn hết những thứ mà cô đã ăn.
Nếu vậy, họ có được xem là hôn gián tiếp không?
Anh vừa nãy cứ nói không ăn là đợi cô ăn trước sao?
Ai nói mấy anh đầu gỗ không biết thả thính? Trái tim Chu Lai tê dại, máu nóng sục sôi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, bữa tối ngày hôm nay đã làm tăng thêm thiện cảm của Chu Lai với Lâm Tư Dật. Thực ra cô đã rất lo lắng, cô không biết rằng sau bữa tối hôm nay cô có còn hứng thú với anh không.
Bây giờ thì những lo lắng đó của cô là dư thừa.
Lúc Chu Lai thất thần, Lâm Tư Dật nhắc cô: “Khóe miệng cậu còn dính đồ ăn kìa.”
Chu Lai hồi thần, hỏi: “Ở đâu cơ?”
Lâm Tư Dật chỉ vào khóe miệng mình cho cô xem: “Chỗ này.”
Bỗng, Chu Lai hứng chí, sáp lại gần trước mặt Lâm Tư Dật, “Tay tớ bẩn rồi, cậu lau giúp tớ đi.”
Lâm Tư Dật khựng lại, lúc này anh như nhận được một củ khoai nóng bỏng tay. Theo tiềm thức, anh muốn từ chối. Nhưng Chu Lai lại càng áp sát. Anh cắn răng cầm khăn giấy lên, cẩn thận giúp Chu Lai lau miếng sốt đậu ngọt dính ở khóe miệng của Chu Lai.
Lúc này, ánh mắt của Chu Lai nhìn thẳng vào Lâm Tư Dật. Trong mắt hàm chứa ý cười.
Đối với hai người thì chuyện này hết sức là mờ ám.
Mặc dù Lâm Tư Dật đang thể hiện ra là mình bình tĩnh, nhưng tất cả đều bị lòi đuôi.
Chu Lai nhỏ tiếng bông đùa: “Lâm Tư Dật, cậu đang ngại sao?”
Lâm Tư Dật không trả lời. Ngay cả ánh mắt của anh và cô giao nhau trong một khoảnh khắc thì anh vội vàng giấu đi.
Hình như anh nghe thấy tiếng trái tim mình đập. Thình thịch thình thịch. Còn cả cổ họng hơi khô, bất giác anh cầm ly trà sữa bên cạnh uống một hớp.
Ánh nhìn khó hiểu của Chu Lai khi thấy Lâm Tư Dật uống trà sữa, đợi anh uống gần hết thì cô nói nhỏ: “Lâm Tư Dật, cậu uống trà sữa của tớ rồi.”
“Tớ xin lỗi.” Lâm Tư Dật đứng dậy mua lại một ly mới cho cô.
Chu Lai ấn anh xuống. Cô nhìn anh, cầm ly trà sữa lên uống một ngụm, cười nói: “Cậu vô tình uống của tớ, tớ vô tình uống của cậu. Đủ thân thiết chưa?”
Tất cả máu trong cơ thể dồn hết lên trên não. Lúc này Lâm Tư Dật không biết phải làm sao.
Anh biết bây giờ mình có nói gì, làm gì thì cũng không hợp lẽ.
Chu Lai bật cười, cô tiến lại gần bên tai anh, “Lâm Tư Dật, cậu ngây thơ thật.”
Lỗ tai Lâm Tư Dật ửng đỏ.
***
Lúc ăn xong thì vẫn còn sớm, Chu Lai đề xuất đi dạo quanh đại học Z.
Mùa đông, trời cũng tối mau hơn. Bây giờ chưa đến 6 giờ mà sắc trời đã tối đi.
Lâm Tư Dật ở đại học Z được xem là “thổ địa”. Vì anh học đại học, thạc sĩ, tiến sĩ đều là ở trường này nên không chỗ nào là không biết. Chỗ mà anh hiểu rõ nhất là thư viện. Anh gần như đã mượn hết toàn bộ số sách của thư viện. Ngoài ra, thì hai nơi anh cũng rất quen thuộc là các tòa nhà dạy học và căng tin.
Có điều khá bất ngờ là cả hai người đều không cảm thấy xấu hổ khi ở cùng nhau. Người nói thường là Chu Lai, còn Lâm Tư Dật sẽ là mỉm cười đáp lại.
“Cậu biết không, lúc nãy tớ thật sự cho rằng cậu rất ghét tớ.” Chu Lai thể hiện sự tủi thân, “Nói thật đi, có phải cậu cảm thấy tớ dốt lắm không?”
Lâm Tư Dật thành thật trả lời: “Tớ không ghét cậu. Chẳng qua là điểm của cậu hơi thấp lắm.”
Chu Lai dừng bước, quăng cho Lâm Tư Dật một cái nhìn đầy giận dữ.
Mắt của cô rất đẹp. Mắt to hai mí, con ngươi đen trắng rõ ràng, bầu mắt hơi cụp xuống như cô đang nũng nịu.
Lâm Tư Dật sửa lại lời nói: “Nhưng điểm số không đại diện cho tất cả.”
Chu Lai mãn nguyện gật đầu: “Đúng vậy.”
Khóe miệng Lâm Tư Dật cong lên. Trên gương mặt hiện rõ niềm vui sướng.
Chu Lai không nhịn được cũng cười theo.
Sau bữa cơm tối, khoảng cách giữa hai người bỗng kéo lại gần hơn.
Vượt lên trên mối quan hệ bình thường.
Cảm giác này đối với cả hai người không phải là xấu. Thậm chí giữa họ còn tồn tại nhiều điều chưa biết. Như vậy sẽ mang đến cảm giác mong chờ khó mà diễn tả được.
Hai người đi ngang qua căng tin, Chu Lai quay ngoắt sang hỏi Lâm Tư Dật: “Lần sau tớ đến, cậu mời tớ ăn cơm căng tin nha? Tớ muốn biết cơm căng tin đại học Z thế nào.”
Lâm Tư Dật chưa từng có hy vọng xa vời rằng hai người sẽ có lần sau. Nhưng Chu Lai đã nói thế, anh cũng rất mong chờ ngày đó.
“Trong trường có 60 căng tin, mỗi món ở mỗi căng tin đều khác nhau.” Anh nhẫn nại giải thích, nói cho cô nghe lẩu ở căng tin kia ngon, căng tin nọ sinh viên có thể tự nấu đồ ăn.
Chu Lai hỏi: “Vậy cậu thường đi chỗ nào?”
“Khu Vạn Xuân khá gần chỗ tớ.”
“Vậy lần sau cậu dẫn tớ đi khu Vạn Xuân được không?”
“Được.”
“Vậy cậu thích ăn món gì nhất?”
“Tớ không kén ăn.”
“Ồ, tớ biết mà.”
Đi rồi dừng, nói rồi cười. Thời gian trôi qua rất nhanh.
“Đằng trước là ký túc xá của cậu đúng không?” Tối hôm qua Chu Lai đã đến một lần nên cô vẫn còn nhớ rõ.
Lâm Tư Dật gật đầu: “Ừ.”
“Ưm, thời gian cũng không còn sớm nữa. Tớ cũng nên về rồi.”
“Ừ.”
“Cậu không giữ tớ lại sao?”
Lâm Tư Dật đứng hình.
Chu Lai nhìn yết hầu của Lâm Tư Dật nhấp nhô, cười: “Lâm Tư Dật, cậu không mời tớ lên uống cốc nữa sao? Đây là cách tiếp khách của cậu à?”