Liệu Chúng Ta Còn Có Sau Này - Ngoan Nhất Nhà - Chương 68: Tôi Vốn Định Bỏ Qua Tội Lỗi Của Anh
- Trang Chủ
- Liệu Chúng Ta Còn Có Sau Này - Ngoan Nhất Nhà
- Chương 68: Tôi Vốn Định Bỏ Qua Tội Lỗi Của Anh
Dưới ánh đèn, thân hình hắn cao lớn, đầy áp lực, ánh mắt lại lạnh lẽo, tựa như ngọc lưu ly ngâm trong hồ băng, khiến người ta ớn lạnh.
“Sở Thành Hoàng.”
Cơ thể cô lập tức run rẩy, bước chân hoảng loạn lùi về sau.
“Em muốn đi đâu?” Giọng hắn vang lên đầy nặng nề.
“Tôi…”
“Tại sao em lại bỏ trốn? Anh không hiểu, chẳng phải em nói muốn quay về Thượng Hải sao?” Hắn nhìn cô một cách đầy kinh ngạc.
“Chuyến đi này thật sự sẽ trở về Thượng Hải ư?”
“Em nói thế là ý gì?” Ấn đường hắn nhíu lại.
Cô khẽ lắc đầu, giận dữ nói: “Ngay từ đầu anh đã lừa dối tôi.”
“Lừa dối em? Anh lừa dối em chuyện gì cơ chứ?” Đồng tử hắn chợt mở lớn, vẻ mặt quá đỗi bất ngờ.
Đến lúc này thì cô cũng không còn lý do gì mà không vạch trần hắn nữa:
“Anh từng nói với tôi rằng ở đây điện thoại không có tác dụng phải không? Nhưng mà tôi phát hiện ra lại không phải vậy! Sự thật là anh không muốn tôi liên lạc với người khác, hoặc là không muốn người khác biết tôi ở đây, tại sao anh lại làm như vậy?”
“Vì anh lo sợ đám người kia sẽ tìm đến gây nguy hiểm cho em, anh làm như thế là sai sao?” Hắn đột nhiên lớn giọng thanh minh.
Cô đau đớn nhìn hắn, ánh mắt có chút bi thương lẫn phẫn nộ: “Vậy thì vé máy bay đi Mỹ cùng hộ chiếu của tôi trong balo của anh là thế nào?”
Sau lời này bầu không khí liền im bặt, qua một khoảng thời gian hắn mới nuốt xuống một ngụm khí, lạnh lùng hỏi cô như một lời thừa nhận: “Em nhìn thấy rồi sao?”
“Anh giải thích đi! Tại sao anh lại chuẩn bị những thứ đó hả?” Bàn tay cô hơi nắm lại, mỗi một câu nói đều tận lực đè nén.
Hắn bất ngờ bày ra dáng vẻ như không hiểu chuyện, lại thản nhiên đáp: “Thì anh đã nói trước đó rồi, anh muốn cùng em đi Mỹ, nhưng chẳng phải bị em từ chối rồi sao? Hiểu Tinh em đừng đa nghi như vậy, chúng ta nhanh chóng lên phà đi được không?”
Ngay sau đó hắn vươn tay ra, bước lên một bước.
Cô lập tức thu mình, lùi lại một bước tránh né.
“Hiểu Tinh em làm sao vậy?”
“Chưa hết đâu! Còn chuyện chai nước thì thế nào?” Gương mặt của cô phảng phất nộ khí không nhỏ.
“Chai nước gì? Anh không hiểu?” Hắn vẫn tỏ ra kinh ngạc nhìn cô.
Đối với thái độ này của hắn mà nói, lại khiến cô có một loại cảm giác cực kỳ khinh bỉ.
“Anh đã chuẩn bị nó cho tôi cơ mà, lẽ ra anh phải hiểu hơn tôi chứ? Có phải bây giờ anh đang thắc mắc là tại sao sau khi uống chai nước đó, tôi vẫn tỉnh táo để đứng đây có phải không? Anh đừng quên là trước kia tôi từng mắc chứng bệnh rối loạn lưỡng cực lo âu, vì đã uống quá nhiều loại thuốc an thần và thuốc ngủ, cho nên cơ thể tôi cực kỳ nhạy cảm với chúng, chỉ cần một lượng nhỏ có trong nước tôi đều có thể dễ dàng nhận ra. Cho nên nhân lúc anh không để ý, tôi đã sớm nhổ đi rồi.”
“Hiểu Tinh em đang nói cái quái gì vậy? Chai nước đó chẳng có thứ gì hết, em đừng nhạy cảm như thế có được không?” Lúc này hắn dường như đang rất lo lắng, dáng vẻ cực kỳ khẩn trương.
Trái lại thái độ của cô bình tĩnh hơn bao giờ hết, kiên định chất vấn hắn:
“Thành Hoàng anh đừng giả vờ như không biết nữa, rõ ràng anh đã lên kế hoạch từ trước, anh không hề muốn đưa tôi trở về Thượng Hải, càng không hề muốn tôi gặp lại con gái, gặp lại Mạc Ngôn. Tôi đang tự hỏi tại sao một con người bản lĩnh, hiểu biết như anh lại trở nên ích kỷ, xấu xa như vậy?”
Lời này của cô đã trực tiếp bóp nát trái tim hắn, khiến hắn giận dữ hét lên:
“Tôi ích kỷ như thế thì sao? Xấu xa như thế thì làm sao? Đều không phải là vì tôi quá yêu em ư? Em nhìn xem, sáu năm trời tôi yêu em, đó là sáu năm không phải là một hai ngày mà em nói quên là quên được. Em thì có thể quên đấy còn tôi thì không. Tôi thà là để em căm ghét tôi còn hơn là để em rời bỏ tôi, nếu hôm nay không được thì tôi sẽ chờ đến ngày mai, ngày mai không được tôi sẽ chờ đến ngày kia…chờ cho đến khi nào em nhận ra tình yêu tôi dành cho em thì thôi.”
Hiểu Tinh chưa bao giờ thấy Sở Thành Hoàng có phản ứng mạnh mẽ như vậy, nhưng mà những lời này của hắn đều không nghe lọt tai cô, càng khiến cô thêm phần căm ghét hắn:
“Đó không phải là tình yêu, đó là thoả mãn chiếm hữu. Thành Hoàng vốn dĩ tôi đã định bỏ qua tội lỗi trước kia cho anh, nhưng mà sau chuyện này thì không được nữa rồi…”
“Em nói thế là ý gì?” Hắn thở gấp một hơi, đôi mắt hằn tơ máu đỏ nhìn cô.
Lúc này một cơn gió lớn thổi qua khiến dáng vẻ nhỏ nhắn của Hiểu Tinh trông thật yếu ớt, hai tay cô run rẩy nắm chặt lấy thân váy, môi mềm tái nhợt, ánh mắt lại như phủ một lớp sương mờ làm người ta đau lòng.
“Sáu năm trước… anh nói xem chúng ta quen nhau như thế nào?”
Hắn kinh ngạc tới mức toàn thân cứng lại, cảm giác ngay cả máu trong người cũng không thể lưu thông, bởi vì chuyện này chính là nỗi khiếp sợ của cô, tại sao ngay lúc này cô lại đột nhiên nhắc đến?
Hắn nhớ khi đó bản thân vừa qua Mỹ để nâng ngạch kiểm sát viên, buổi tối sau khi đi ăn cùng bạn trở về, hắn chợt nghe thấy trong hẻm nhỏ có người đang cầu cứu. Hắn liều mạng chạy vào, và phát hiện ra cô…
Nhưng mà bây giờ lời nói tiếp theo của cô, mới khiến hắn kinh ngạc hơn cả.
Giọng cô nhẹ nhàng như phím đàn, tuy nhiên âm phát ra lại giống như dao nhọn đâm vào ngực hắn.
“Tôi suýt nữa thì bị cưỡng bức, và anh là người đã cứu tôi, sau đó còn luôn bên cạnh an ủi, chăm sóc cho tôi. Quả thật khi đó tôi thật sự đã rất cảm kích tấm lòng của anh….”
Rồi cô bất ngờ nở một nụ cười, một nụ cười xinh đẹp, nhưng lại mang dáng vẻ thê lương, giống như là hoa lê trong tuyết.
“Nhưng anh biết gì không? Trước lúc tôi bị nhốt vào bệnh viện tâm thần thì xe của tôi đã xảy ra tai nạn, và người cố tình đâm vào tôi khi đó, lại chính là Khương Dụ thư ký riêng của mẹ tôi. Và hắn…cũng chính là kẻ định cưỡng bức tôi vào sáu năm trước!”
“Hiểu Tinh đừng nói nữa! Anh xin em…” Hắn lắc đầu một cách bất lực.
Nhưng mà lúc này không gì có thể ngăn được lửa giận trong lòng cô nữa rồi, cô phẫn uất gằn lên, nước mắt theo đó thành từng dòng chảy xuống.