Liệu Chúng Ta Còn Có Sau Này - Ngoan Nhất Nhà - Chương 66: Nỗi Nhớ Tê Tâm
Hiểu Tinh cũng bất ngờ với phản ứng này của hắn, nhưng mà cô thật sự không muốn cho hắn thêm cơ hội nào nữa, nên sau đó liền tiếp tục:
“Năm nhất đại học tôi đã quen yêu và Mạc Ngôn, sau đó thì mang thai, nhưng vì tai nạn bất ngờ xảy ra khiến tôi quên đi tất cả, nhân cơ hội khi đó mẹ tôi đã đưa tôi sang Mỹ. Mãi đến tận nửa tháng trước, tôi mới phát hiện ra mọi chuyện, cho nên đã chạy đến chất vấn bà ấy, và kết quả như anh thấy rồi đó.”
“Không sao! Chuyện quá khứ của em anh không để tâm đâu, hơn nữa anh cũng rất thích trẻ con, chỉ cần là con của em thì anh sẽ yêu thương và chăm sóc nó như con của mình vậy.” Sở Thành Hoàng có chút hoảng loạn, điên cuồng lắc đầu, rồi lại gật đầu nói.
“Thành Hoàng anh không hiểu ý của tôi sao? Tôi đã có con rồi!” Cô nhíu chặt mi tâm vẻ khó chịu.
“Điều đó quan trọng ư?”
“Rất quan trọng! Bởi nó là con của tôi và Mạc Ngôn.”
“Anh cũng có thể trở thành cha của nó!”
“Không thể nào!”
“Tại sao? Anh có thể giúp em giành quyền nuôi dưỡng đứa bé, cũng có thể giúp em chăm sóc nó mà.”
“Anh tỉnh táo lại đi! Tôi không cần anh làm những điều đó, tôi chỉ muốn cho anh biết rằng tôi đã có hạnh phúc riêng của mình, xin anh đừng cố chấp thêm nữa.” Đến lúc này cô đành thể hiện rõ thái độ cương quyết, mạnh mẽ đáp.
Sở Thành Hoàng đột ngột đứng dậy khỏi ghế, thân hình cao lớn toả ra sự lạnh lẽo, quai hàm nam tính còn lộ rõ cả những đường gân.
“Hiểu Tinh người tỉnh táo nên là em mới phải, cả cái Thượng Hải này đều biết An Mạc Ngôn là người như thế nào chẳng lẽ em lại không biết? Hắn ta là xã hội đen đấy! Là một kẻ nham hiểm thủ đoạn với đầy rẫy những tội lỗi bẩn thỉu, là người mà cảnh sát đang ngày đêm muốn bắt đấy em hiểu không?”
“Sở Thành Hoàng anh không được phép xúc phạm anh ấy!” Cô tức giận đến mức gọi cả họ tên của hắn, đôi mắt long lanh phóng ra nộ khí bức người.
Không gian bỗng chốc rơi vào sự yên lặng, ngột ngạt. Rất lâu sau hắn mới hạ thấp giọng nói: “Xin lỗi là do anh lo lắng cho em nên vừa rồi mới kích động như vậy.”
“Cảm ơn, chuyện của tôi, tôi sẽ tự mình giải quyết.” Ngữ âm của cô nghe ra có vẻ lạnh nhạt.
“Nhưng mà…”
“Thành Hoàng nếu như anh vẫn xem tôi là bạn thì chúng ta nên dừng ở đây thôi!”
Ngay sau đó ánh mắt của cô hướng ra bên ngoài cửa sổ, chăm chú nhìn đàn hải âu bay lượn trên biển, tâm trạng có một loại cảm xúc khó tả.
“Thật lòng tôi rất quý trọng anh, nhưng mà tình cảm thì không thể nào cưỡng ép. Suốt 7 năm qua khi mà tôi mất đi kí ức, tôi đã tự hỏi bản thân rất nhiều lần, là tại sao vẫn không thể rung động trước anh hay bất kỳ một người đàn ông nào khác, là tại sao tôi không thể cảm nhận được tình yêu là gì? Nhưng sự thật không phải tôi không thể cảm nhận được, mà là tôi không cần phải cảm nhận, bởi vì tôi đã có người mình yêu rồi. Tình yêu này lớn tới mức cho dù tôi không nhớ được, thì cũng không thể nào mất đi được, nó vĩnh viễn tồn tại trong trái tim của tôi.”
Đến đây cô mới nhìn lên Sở Thành Hoàng, câu nói tiếp theo như một lời khẳng định:
“Tôi thật sự cảm ơn ông trời đã cho tôi nhớ lại mọi thứ, vậy nên dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng tuyệt đối không từ bỏ Mạc Ngôn đâu.”
Khoé môi hắn co giật nhẹ, rồi sau đó nhếch lên tạo thành một nụ cười chua xót: “Ít phút trước anh cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng không ngờ khi nghe em nói những lời này, trái tim anh lại vẫn đau như vậy.”
Cô lảng tránh ánh mắt si tình của hắn, cúi đầu kéo tô cháo đến trước mặt: “Thành Hoàng anh sẽ tìm được cô gái tốt hơn tôi.”
Hắn vẫn nhìn cô say đắm, không nói thêm gì.
Hắn không cần cô gái tốt, hắn chỉ cần cô gái hắn yêu thôi.
…—————-…
Suốt ngày hôm đó Sở Thành Hoàng luôn bên cạnh chăm sóc cho cô, hắn thôi không nhắc đến chuyện của hai người nữa, mà thay vào đó là kể cho cô nghe những chuyện ở trên toà, chuyện chính trị, chuyện xã hội, và cả chuyện của cha cô.
Hiểu Tinh cho rằng Sở Thành Hoàng thật sự đã thông suốt, và đã trở lại thành một kiểm sát viên đầy nhiệt huyết như trước kia, nên cô cảm thấy rất an tâm, vui vẻ đón nhận hắn như một người bạn.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, bao trùm lấy mọi thứ, cùng với đó kéo theo nhiệt độ giảm xuống khiến không khí bên ngoài càng thêm lạnh lẽo.
Cô nằm cuộn tròn trong chăn, ánh mắt đăm chiêu nhìn đốm lửa đang tàn đi ở lò sưởi, Sở Thành Hoàng đã ngủ say, nhưng cô vì vết thương hành hạ chẳng thể nào ngủ được, hơn nữa vì không ngủ được nên cô càng nhớ đến hai cha con An Mạc Ngôn hơn.
Nhớ khi đó, lúc cô tỉnh lại sau vụ tai nạn xe, liền phát hiện ra mình đã bị trói chặt trên giường bệnh, kinh khủng hơn đó lại chính là một bệnh viện tâm thần.
Cũng vì vụ tai nạn này đã khiến cô nhớ lại mọi chuyện của bảy năm trước, cô hoảng loạn gào khóc, cầu xin bọn họ cho cô đi tìm con của mình.
Nhưng thay vào đó bọn họ không hề xem cô là người bình thường, cũng không hề nghe cô giải thích, trái lại còn giam giữ cô chặt chẽ hơn, sau đó thì đánh đập, tiêm thuốc an thần, và còn bỏ đói cô.
Những ngày sau cô chỉ có thể ngoan ngoãn yên lặng, không dám phản kháng để tìm cơ hội bỏ trốn, nhưng mà mỗi lần thất bại, cô sẽ càng bị tra tấn dã man hơn,
Ôn Bích sẽ ra lệnh cho chó tấn công cô, hoặc là dùng roi da đánh cô, nếu không hả giận thì sẽ đập đầu cô xuống sàn.
Mỗi đêm như vậy cô thường ôm chặt lấy chiếc gối cũ vào lòng, tưởng tượng ra đó là An Nguyệt, rồi trò chuyện, âu yếm, vuốt ve nó, có như vậy cô mới bớt đi được nỗi nhớ tê tâm đang cào xé trái tim cô.
Nếu như không vì hy vọng được gặp lại hai người họ, thì có lẽ cô đã không gắng gượng được cho đến bây giờ.
Cô nợ An Nguyệt, cô nợ An Mạc Ngôn, cuộc đời sau này cô nhất định phải bù đắp cho hai cha con họ.
Lúc này nước mắt đã ướt một mảng lớn dưới gối, nhưng cô chỉ có thể cắn chặt môi, không dám khóc thành tiếng, sợ lại làm phiền đến Sở Thành Hoàng.
Cho đến tận 4 giờ sáng cô mới vì mệt mà thiếp đi.