Li hôn đi! Thật sự tưởng tôi là con cóc ghẻ à? - Sở Vũ Hiên - Hạ Trúc(FULL) - Chương 187: Ông ta vừa nói vừa cởi áo khoác
- Trang Chủ
- Li hôn đi! Thật sự tưởng tôi là con cóc ghẻ à? - Sở Vũ Hiên - Hạ Trúc(FULL)
- Chương 187: Ông ta vừa nói vừa cởi áo khoác
Sở Vũ Hiên thản nhiên nói: “Bắn chơi ấy mà, thật đã ghiần.” Khóe miệng Sở Trì Khanh giật giật, khựng lại một chút rồi chỉ vào lão Tam và nói: “Tên mập nhà cậu thù dai như vậy, hả? Chỉ một tháng tiền lương mà cậu nhớ tôi đến bây giờ sao?”
Lão Tam lẩm bẩm: “Còn có cả tiền thưởng nữa… Tổng cộng là hai chục ngàn tệ”
Sở Trì Khanh dở khóc dở cười: “Đại ca của cậu không cho cậu tiền tiêu à?”
“Đó là tiền tôi tự kiếm được…”
“Được được được!”
Sở Trì Khanh không tức giận nữa, ông ta nói với con trai của mình: “Lát nữa cho cậu ấy hai mươi ngàn, cứ coi như là cha nợ con! Khá lắm, suýt chút nữa thì đưa tôi đi bằng một nắm đấm rồi!”
Nói xong, Sở Vũ Hiên dùng chân dẫm lên gạch lát sàn vừa bị lão Tam đánh vỡ, tặc lưỡi nói: “Nhìn xem, nắm đấm này, dù là con lừa thì cũng sẽ bị cậu đánh chết!”
Lão Tam: “Chủ tịch, ông không phải là con lừa.” Sở Trì Khanh câm nín.
Ông ta hơi buồn bực, nghĩ bụng tại sao con trai của mình lại có thể nhẫn nhịn không bóp chết anh ta thế?
Được rồi, đi tắm một lát đi.” Sở Vũ Hiên nhìn cha của mình, dường như cảm thấy hơi buồn cười, anh mím môi nén cười, sau đó nói với Tiểu Thanh: “Tiểu ‘Thanh, tìm quần áo cho ông ấy thay đi.”
“Vâng, cậu chủ.”
Sở Trì Khanh hít sâu một hơi, chửi mắng: “Tên Vương Long làm huyết tương kiểu gì thế, nhớp nhúa, khó chịu quá… Nói đi cũng phải nói lại, con trai à, kỹ năng bắn súng của con giỏi lắm, bắn rất chính xác.”
Ông ta vừa nói vừa cởi áo khoác.
Nghe vậy, lão Tam nhìn túi huyết tương được trói trên người Sở Trì Khanh và cả một vài cơ quan kỳ lạ. Lúc này mới nhớ ra lúc mình đi đón Sở Trì Khanh ở sân bay, từng nhìn thấy bóng dáng của Vương Long ở bãi đỗ xe, thì ra là để đạo diễn lớn làm những đạo cụ dùng để quay phim này?
Lão Tam gãi đầu, không hiểu hỏi: “Đại ca, có phải vừa mới đầu anh đã nhận Hống Mai có vấn đề không? Chẳng lẽ cô ta không phải là người tình của Lưu Quân sao?”
Sở Vũ Hiên cười nói: “Ừ, rốt cuộc thân phận của cô ta là gì, lát nữa sẽ biết… Lão Tam, không nói cho các cậu biết là vì sợ các cậu không cẩn thận sẽ lộ tẩy.”
Lão Tam ồ một tiếng, càng thêm khó hiểu hỏi: “Vậy tại sao lại tốn công tốn sức diễn kịch cho cô ta xem? Thẳng thừng đánh cô ta một trận, khiến cô ta khai ra không phải là được sao?”
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Sở Vũ Hiên vẫn luôn rất kiên nhẫn với người anh em ngốc nghếch của mình, cười nói: “Cậu nghĩ mà xem, trong tình huống bình thường, cho dù tôi có lấy được manh mối hay không thì cũng không thể để cho tình nhân của Lưu Quân sống sót, chắc chắn sẽ giết cô ta để diệt khẩu, Hồng Mai giả vờ làm tình nhân của Lưu Quân sao lại không nghĩ đến điều này chứ? Vì vậy cô ta làm mọi việc cho những người đứng sau với trạng thái chắc chắn sẽ chết, cô ta đã hạ quyết tâm như vậy thì cho dù có bị đánh chết cô ta cũng sẽ không mở miệng.”
“Ban đầu tôi định diễn kịch đơn giản một chút, sau đó lạt mềm buộc chặt. Có điều sau đó tôi lại nghĩ rằng nếu không nghiêm túc diễn kịch, cô ta chắc chắn sẽ nghỉ ngờ rằng có phải tôi đã nhìn thấu cô ta không, đến lúc đó chắc chắn cô ta sẽ phòng bị, chi bằng tương kế tựu kế, đến khi mọi thứ như ý cô ta muốn, cô ta nhất định sẽ về tìm chủ nhân của mình sẽ báo cáo ngay lập tức.”
Lão Tam hiểu ra: “Vì vậy anh liền lợi dụng cô ta, tiêu diệt cả người đứng sau cô ta một thể?”
Sở Vũ Hiên nói: “Thông minh.”
Lão Tam đắc ý mỉm cười: “Tôi hiểu rồi! Đoạn ghi âm đó cũng là giả phải không? Tối qua lão Ngũ còn nói là thật, còn chưa từng trải qua hai lần xử lý, chậc chậc, tôi bị các anh lừa mà chẳng hề hay biết.”
Nụ cười của Sở Vũ Hiên nhạt dần, nói: “Đoạn ghi âm là thật.”
Lão Tam không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Dường như có hai người nhỏ bé trong đầu đang xoản xuýt.
Đúng lúc này, lão Ngũ đã đoán được Sở Vũ Hiên đang nghĩ gì từ lâu nhưng lại sợ nụ cười của mình làm lộ mọi chuyện nên trốn ở trên tầng hai, chậm rãi đi xuống lầu, cầm máy tính trong tay, mỉm cười ngồi xuống bến cạnh Sở Vũ Hiên, nói: “Có người đón cô ta rồi.”
Sở Vũ Hiên đứng dậy: “Chuẩn bị một chút, mười phút sau, chúng ta lên đường!”