Lệ Quỷ Ở Ngay Bên Người - Tiểu Khả Liên - Chương 112 - Ngoại Truyện: Lần Đầu Tiên (2)
- Trang Chủ
- Lệ Quỷ Ở Ngay Bên Người - Tiểu Khả Liên
- Chương 112 - Ngoại Truyện: Lần Đầu Tiên (2)
Bởi vì dạo gần đây bởi vì mỗi ngày đều ăn no ngủ kĩ, sáu khối cơ bụng của y cũng đều đã dồn lại thành một từ lâu!
“Rất đáng yêu.” Nhìn xem vùng bụng bằng phẳng, trắng trắng mềm mềm của Miên Dương, An Vũ Hiên liền thành thật nói.
Đồng thời, bàn tay lạnh lẽo của hắn cũng chậm rãi di chuyển, chầm chậm vuốt ve vòng eo thon gầy trước mắt, cuối cùng, lại rơi vào trên hai điểm nhỏ đang ửng đỏ trên phần ngực bằng phẳng kia.
An Vũ Hiên cúi đầu, không cho Miên Dương cơ hội phản ứng, liền trực tiếp ngậm lấy một hạt đậu nhỏ trên ngực y. Tuy rằng không có kinh nghiệm, nhưng hắn vẫn chậm rãi liếm hút, dùng răng nanh nhẹ nhàng gặm cắn.
Lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác này, nơi mẫn cảm bị cắn hút như thế, Miên Dương chỉ cảm thấy vừa ngứa ngáy, lại vừa có gì đó rất tê dại, khiến y không thể không kháng nghị mà cựa quậy: “Hức… Phu quân, đừng…”
Bên ngực còn lại tưởng chừng đã bị lãng quên, thời khắc này, cũng đã được bàn tay to lớn của hắn chậm rãi bao khỏa, xoa nắn.
Giờ phút này, nghe thấy âm thanh kỳ quái mà mình phát ra, Miên Dương liền không khỏi xấu hổ mà cắn chặt môi dưới, bàn tay cũng chuyển từ đẩy nhẹ bả vai, đổi thành siết chặt cánh tay đang làm loạn trên người mình của đối phương.
Sau khi bị gặm cắn một hồi, điểm đỏ đáng thương trên ngực Miên Dương cũng đã có chút sưng lên, to thêm một vòng, tựa như một quả thù du đỏ mọng, khiến người ta không nhịn được mà muốn nhấm nháp.
Bàn tay đang cố gắng kháng cự của Miên Dương lúc này đã bị An Vũ Hiên áp lên đỉnh đầu, trong lúc y chưa kịp phản ứng, hắn cũng đã trực tiếp lột trần y…
Toàn thân hoàn toàn trần trụi, bại lộ trong không khí, Miên Dương cuối cùng cũng xác định, đối phương là muốn tới thật!
Bởi vì xấu hổ, lúc này, dưới ánh nến mờ ảo, da thịt y cũng đã có chút ửng hồng.
Bị đối phương hết gặm lại hôn, Miên Dương cũng đã sớm có phản ứng từ lâu. Nhưng sợ đối phương phát hiện, y cũng chỉ có thể cố gắng khép chặt chân của mình, nằm nghiêng sang một bên.
Chỉ là, hành động này của y, căn bản cũng chẳng thể mang đến bao nhiêu tác dụng. Đối phương rất dễ dàng liền tách chân y ra, trực tiếp dùng đầu gối chặn lại.
“Ta có thể chứ?”
“…”
Đến bây giờ hắn mới hỏi câu này có phải là quá trễ rồi không?
Tên đều đã lên dây, còn có thể không bắn được à?
“Nếu bây giờ ta nói không được, ngươi sẽ ngừng lại sao?”
Đứng trước câu hỏi này, An Vũ Hiên liền ngây ra một chút, tựa như là suy nghĩ, cuối cùng mới chầm chậm lắc đầu, cho ra câu trả lời rất hiển nhiên: “Sẽ không.”
“…” Thế nên hắn còn hỏi làm gì, làm theo đúng quy trình à?
Đây không chỉ là lần đầu tiên của Miên Dương, mà còn là lần đầu của An Vũ Hiên.
Trở thành lệ quỷ suốt bao nhiêu năm qua, đối với loại chuyện cá nước thân mật này, hắn cũng có thể xem như là dốt đặc cán mai, cũng chỉ có thể tìm tòi, nghiên cứu theo bản năng.
Tính khí yếu ớt bị bàn tay lạnh lẽo của đối phương vây lấy, Miên Dương liền không khỏi nhíu mày, cũng không nói rõ là thoải mái hay khó chịu.
Bởi vì bình thường rất ít khi tự an ủi, nên nơi đó của Miên Dương quả thật cũng rất mẫn cảm. Sau khi dần thích nghi với nhiệt độ trong lòng bàn tay của hắn, y rất nhanh cũng đã bị khoái cảm khác xa so với lúc bản thân tự giải quyết kia làm cho không kiềm được mà bật ra một tiếng rên rỉ.
Miên Dương cố gắng giãy giụa, muốn ngăn cản khoái cảm tựa như dòng điện, đang lan ra khắp toàn thân mình, nhưng bởi vì hai tay bị áp chặt trên đỉnh đầu, y cũng chỉ có thể vùng vẫy một cách bất lực.
Cuối cùng, không chịu nổi kích thích dường này, y cuối cùng cũng đã phóng thích vào trong tay của hắn.
Nhìn xem chất lỏng màu trắng dính trên tay mình, đợi khi An Vũ Hiên phản ứng lại, chỉ thấy, người dưới thân cũng đã sớm lệ rơi đầy mặt, hai má bởi vì động tình mà trở nên đỏ ửng, yên lặng cắn môi, nghiêng đầu nhìn sang nơi khác.
Nhất thời luống cuống, An Vũ Hiên liền có chút không biết làm sao: “Đừng khóc, Tiểu Bạch Dương… Ta xin lỗi, ta thả ngươi ra, có được không?”
“Hức…” Có một chuyện An Vũ Hiên đã hiểu lầm, thật ra, Miên Dương khóc cũng không phải là vì cảm thấy kháng cự trước hành động thân mật của hắn, mà chỉ đơn thuần là do cổ tay bị siết chặt, cả người giống như sắp bị khoái cảm nhấn chìm, khiến y cảm thấy sợ hãi mà thôi.
Hai tay vừa lấy lại được tự do, chưa để An Vũ Hiên bất an rời khỏi, Miên Dương cũng đã chủ động vòng tay qua, ôm lấy cổ hắn, tự cho bản thân một chút cảm giác an toàn…
“Không sao đâu, ngươi cứ tiếp tục đi… Chỉ là… Ta sợ lắm…”
Dịu dàng ôm lấy Miên Dương, chờ một lúc, cho đến khi cảm xúc của y đã bình ổn hơn, được y cho phép, An Vũ Hiên mới tiếp tục động tác của mình.
Nơi tư ẩn bị một ngón tay xâm nhập từng chút một, tuy không quá đau đớn, nhưng cảm giác căng trướng kỳ lạ này vẫn khiến Miên Dương vô thức nhíu mày, toàn thân đều không khỏi trở nên căng thẳng.
Hành lang chật hẹp bị cọ xát, khuếch trương, từ một ngón tay, lại chậm rãi tăng thêm một ngón. Hai ngón tay thon dài rất nhanh cũng đã từ trong mị thịt mềm mại, tìm đến điểm nhạy cảm đang ẩn giấu.
Rõ ràng không chạm vào, nhưng lúc này, dưới sự kích thích đến từ trong hậu huyệt, tính khí chỉ vừa mới phóng thích không lâu của y cũng đã lần nữa ngẩng đầu, khoái cảm không ngừng cuộn trào, khiến y không khống chế được mà bắt đầu giãy giụa, thấp giọng kháng nghị, mang theo một chút thở gấp: “Khoan đã… Đừng chạm vào nơi đó… Cảm giác rất kỳ quái… Ưm…”