Lấp Lánh - Sổ Dương Thuỵ Giác - Chương 7: Để cả thế giới đều biết anh là người của em
- Trang Chủ
- Lấp Lánh - Sổ Dương Thuỵ Giác
- Chương 7: Để cả thế giới đều biết anh là người của em
Chuyện này khiến cho mẹ của Trương Vạn Sâm vui mừng khôn xiết, đầu dây bên kia, mẹ của Trương Vạn Sâm đẩy mạnh ông Trương, nói với ông Trương: “Con trai của chúng ta cuối cùng có tiền đồ rồi.”
“Được rồi, con trai, trước năm mới bố mẹ nhất định sẽ về.”
“Vâng, được.” Trương Vạn Sâm trả lời điện thoại xong thì đứng đợi ở đó đợi Lâm Bắc Tinh.
Trong thời gian này có mấy người bạn gái đến tìm Trương Vạn Sâm để bắt chuyện, nhưng Trương Vạn Sâm đều không để ý đến họ gì cả, anh là người của Tinh Tinh rồi nhất định phải giữ gìn nam đức.
Một lúc sau, lại có hai cô gái đi đến bắt chuyện, “Anh đẹp trai ơi, em nhìn anh rất lâu rồi. Anh cho em số liên lạc đi.”
Trương Vạn Sâm vừa mới nghĩ ra cách từ chối thì nhìn thấy xa xa Lâm Bắc Tinh đi về phía anh, anh cũng không có nói gì cả.
Lâm Bắc Tinh bước đến, kéo cánh tay của anh, “Xin lỗi chị gái nhé, đây là chồng của tôi.” Nói rồi cô giơ tay lên cho họ thấy chiếc nhẫn trên tay của mình.
Hai cô gái ngượng ngùng không biết nói gì nữa liền vội vàng rời đi.
Nhìn hai người họ đã đi Lâm Bắc Tinh liền buông tay anh, tức giận nói: “Quả nhiên để anh một mình bên ngoài không an toàn gì cả.”
Trương Vạn Sâm cười ngốc nghếch, “Vậy thì sau này em ở bên cạnh mãi đi.”
“Đó là chuyện chắc chắn rồi, em muốn để cả thế giới đều biết anh là người của em.” Lâm Bắc Tinh kéo tay Trương Vạn Sâm, “Đi, về nhà thôi.”
Trương Vạn Sâm cứ để cho cô kéo anh, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Thời gian sắp tới sở thú sẽ tổ chức một lễ hội pháo hoa, em muốn đưa anh đi xem, anh có rảnh không?”
“Lúc nào anh cũng rảnh.”
Vài ngày trước có tuyết rơi, nên nhiệt độ Nam Xuyên khi đó rất thấp. Trương Vạn Sâm nắm tay Lâm Bắc Tinh đưa vào bên trong túi áo khoác của mình.
“Ngày mai chúng ta đi xem triển lãm tranh của Cao Ca đi!”
“Ừm, được.”
……
Ngày hôm sau, Lâm Bắc Tinh nhanh chóng đưa Trương Vạn Sâm đến triển lãm tranh của Cao Ca. Cô nhìn thấy bên trong có hai hình bóng quen thuộc, một người là Dương Siêu Dương, một người là Mạnh Tử.
“Đây không phải là bậc thầy tấu hài nổi tiếng sao? Cậu cũng đến đây giúp đỡ à?” Lâm Bắc Tinh mỉm cười, “Là vì tình yêu sao?”
Dương Siêu Dương đỏ mặt không thèm để ý đến cố.
Lâm Bắc Tinh lại nhìn Mạnh Tử, “Sao cậu cũng ở đây vậy?”
“Cao Ca cho hai người đến thì không cho tôi đến sao? Dù sao thì cô ấy cũng người con gái tôi từng thích, tôi qua giúp một chút thôi mà.” Mạnh Tử ngoảnh đầu nhìn Trương Vạn Sâm. “Cậu nhóc cậu được đó, hành động nhanh đấy.”
“Không phải trêu tôi.”
Trong khi đang nói chuyện, Cao Ca bước đến chỗ họ.
“Sao các cậu lại ở đây thế? Mau vào đi.” Cao Ca bảo mọi người đi vào.
Có rất nhiều bức tranh được bày trong buổi triển lãm tranh, người đến xem tranh rất đông. Cao Ca liền đi đến một trong những bức tranh, trên bức tranh đó là một cậu bé đang ngắm nhìn ngôi sao trên bầu trời, cậu bé muốn đi hái lấy một ngôi sao.
“Bức tranh này tớ đặt tên là những ngôi sao, thực ra bức tranh này tớ đã dựa trên câu chuyện của hai cậu, cậu bé này chính là Trương Vạn Sâm, đúng như tên gọi những ngôi sao này chính là cậu.” Nói rồi Cao Ca chỉ tay vào những ngôi sao trên bức tranh.
Lâm Bắc Tinh vô cùng ngạc nhiên, nhưng cũng vô cùng cảm ơn Cao Ca.
……
Sau khi kết thúc buổi triển lãm tranh, Trương Vạn Sâm và Lâm Bắc Tinh đang chuẩn bị rời đi thì Cao Ca ở phía sau lớn tiếng gọi họ, “Hai cậu đợi tớ một chút.”
Hai người quay đầu lại nhìn thấy trong tau Cao Ca đang cầm một bức tranh.
“Bức tranh này tớ tặng cho hai cậu, hy vọng các cậu có thể lâu dài.” Cao Ca nói rồi đưa bức tranh được gói cẩn thận trong tay cho họ.
“Trương Vạn Sâm nhận lấy bức tranh, Lâm Bắc Tinh đồng thời nói: “Cảm ơn cậu.”
Cao Ca nhìn hình ảnh hai người họ rời đi cô mỉm cười. Khi đó Dương Siêu Dương đột nhiên đi tới, “Cùng nhau đi ăn cơm nhé?”
Cao Ca nhìn vẻ mặt ngứa đòn của Dương Siêu Dương, “Để lần sau đi.”
“Lần sau là khi nào?”
“Lần sau là lần sau, cậu đừng có mà hỏi nhiều như thế.”
Cao Ca quay người rời đi, Dương Siêu Dương luôn theo sát phía sau.