Lão Đại Hắc Đạo Đã Động Lòng - Chương 20 - Nguy hiểm [4]
Lục Thuần Trạch cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề liền quay lưng lại. Có
lẽ không ngờ tới hành động này của anh nên hắn hơi ngỡ ngàng, một vết
chém chéo thẳng từ vai xuống hông.
Cú chém làm cho anh đau đớn khôn nguôi, anh cắn môi chịu đựng đến mức bật
máu ra ngoài. Một đòn chém đáp trả lại giết chết tên đó. Sau đó anh ngã
nhào xuống đất, quằn quại đầy khống khổ, sau trận mưa không khí dường
như đã hạ xuống vài độ nhưng Lục Thuần Trạch lại toát mồ hôi hột khắp
người.
Diệp Băng hốt hoảng bò
lại, nhìn thấy vết chém sâu in hằn trên tấm lưng rắn chắc của anh máu
chảy như suối mà không khỏi khiếp sợ.
“Thuần Trạch, anh sao rồi? Thuần Trạch…”
Lay người anh vài cái mà chẳng thấy anh có phản ứng. Cô lồm cồm bò sang
phía bên kia, Lục Thuần Trạch mặt biến sắc, hai mắt nhắm nghiền lại, hơi thở yếu ớt. Diệp Băng sợ anh xảy ra chuyện không may, cố gắng gọi tên
anh trong vô thức “Lục Thuần Trạch… Lục Thuần Trạch… Thuần Trạch,
anh mau mở mắt ra cho tôi.”
Với sự cố gắng không ngừng nghỉ của Diệp Băng cuối cùng anh cũng chịu mở
mắt ra. Thấy anh từ từ mở mắt cô mừng đến độ không biết nên nói gì tiếp
theo.
Anh mệt mỏi, hàng mi run run chầm chậm nâng lên nhìn rõ khuôn mặt người con gái trước mắt, môi
mấp máy muốn nói gì đó cho cô nghe nhưng vết thương sau lưng làm cho anh đau nói không ra lời.
Chống
chọi một lúc lâu Lục Thuần Trạch mới có thể thốt nên thành lời, âm thanh nhẹ như tơ, từng câu nói đứt quãng “Phía…trước…phía trước…có
người sẽ giúp…”
Diệp Băng
thấy anh thì thào gì đó trong miệng nhưng nhỏ quá cô không thể nào nghe
rõ được. Cúi thấp đầu xuống, đưa tai lại gần để có thể nghe rõ hơn “Phía trước có…có bạn…của tôi…anh ta sẽ giúp chúng ta.”
Như bắt nhịp được một con đường sống Diệp Băng tất bật đứng dậy, dùng hết
sức lực vốn có của một người phụ nữ ra để đỡ anh đứng lên “Ráng một chút tôi sẽ đưa anh đến đó.”
Lục
Thuần Trạch biết được cô không thể nào thành công trong việc đưa anh đến nơi đó huống chi là con đường từ đây đến đó chông chênh vô cùng. Anh
nghĩ vậy nhưng vẫn tin cô sẽ làm được. Anh gồng bản thân lại ráng dùng
sức theo lực kéo của cô để đứng lên. Diệp Băng khoác tay của anh qua
vai, từng bước đi nặng trĩu dùng nhiều sức để kéo anh theo. Lục Thuần
Trạch tuy có đau, có mệt nhưng vẫn dùng sức lực yếu ớt còn lại nhích đi
từng bước, gồng bản thân để giảm bớt một chút trọng lượng cơ thể trên
vai của Diệp Băng.
Cắn răng,
khả năng sinh tồn của Diệp Băng trổi dậy một cách mạnh mẽ. Từng con
đường gai góc, khó khăn di chuyển nhất cô đều vượt qua được. Vừa mò mẫm
tìm đường trong bóng tối lâu lâu cô vừa cất tiếng nói chuyện với Lục
Thuần Trạch thông qua đó cô có thể biết được tình trạng của anh, cũng
như để anh không chìm vào trong giấc ngủ.
“Anh chết chưa vậy?” – Cô lại lên tiếng hỏi anh.
Anh thở hắt ra một hơi, chậm rãi trả lời “Chắc cũng sắp rồi.”
Suốt từ nãy đến giờ cô và anh cứ người hỏi câu này, người nói câu kia quanh
đi quẩn lại cũng chỉ có duy nhất hai câu nói đó nghe đến mức nhàm chán.
Chỉ là trong lòng cả hai đều không cảm thấy điều đó họ còn mong muốn đối phương lên tiếng trả lời.
May mắn không thật sự đến với
họ. Bầu trời huyền ảo lại được dịp vang lên tiếng sấm rền dữ dội, ngọn
gió hung bạo tạc qua những ngọn cỏ dại, một phen hết lần này đến lần
khác làm đảo lộn cuộc sống dễ thở của hai người họ trở nên khó khăn hơn.
Rất nhanh bầu trời tuông
xuống dưới trần gian một trận bão cấp một, cuốn mọi thứ đi về một không
gian vô định. Tiếng mưa rơi lộp đợp trên tán lá cây, dòng nước mưa che
khuất tầm nhìn phía trước, làm cho cô khó khăn trong việc định hướng
đường đi.
Con dốc phía trước
họ không thấy được mà bước chân vào. Không làm chủ được cô và anh đồng
loạt trượt xuống dưới một đoạn khá dài. Diệp Băng lộn nhào nhiều vòng
mới dừng lại. Đầu tóc rối bù, quần áo lắm lem bùn đất, mu bàn tay bị
trầy xước dính toàn là cát.
Cô còn chẳng bận tâm đến bản thân. Sau khi định thần lại cô tức tốc bật
người dậy, chạy tới xem tình hình của Lục Thuần Trạch. Anh đã ngất lịm
đi dù có ra sức kêu như thế nào vẫn không có động tĩnh. Diệp Băng muốn
nâng anh lên nhưng cú ngã vừa rồi đã khiến sức lực của cô cạn kiệt.
Trong lúc cô nghĩ bản thân sẽ cùng Lục Thuần Trạch bỏ mạng ở đây thì ánh sáng vàng lập lòe trong màn mưa từ đằng xa đánh thức tâm trí.
Không suy nghĩ nhiều Diệp Băng vừa nhìn thấy ánh sáng nhỏ nhoi đó ngay lập
tức gắng sức chạy tới đó. Tới nơi, Diệp Băng điên cuồng đập cửa, la lớn
cho người bên trong ngôi nhà nghe thấy “Có ai không? Làm ơn giúp chúng
tôi với.”
“Làm ơn đi, cứu chúng tôi với.”
Đêm mưa tầm tã, gió gào thét rít lên từng đợt như tiếng của quỷ dữ ở dưới địa ngục đang làm loạn.
Cảnh cửa đột nhiên mở tung ra, Diệp Băng nhìn thấy mũi giày bóng loáng ngầm đoán ra đây là một người đàn ông.
“Cô là ai?” – Thanh âm nhẹ nhàng len lỏi bên tai.
Hơi thở của Diệp Băng ngày càng khó lưu thông, mí mắt không hiểu làm sao
lại trở nên nặng nề, cô từ từ nâng mí mắt lên muốn nhìn thấy rõ người
đàn ông đó, muốn nói cho người này biết chỗ hiện giờ của Lục Thuần Trạch để tới cứu anh kịp thời.
“Làm ơn cứu Lục Thuần Trạch…”
Lời vừa dứt, cô còn chưa kịp nhìn thì rõ mặt của người ta thì mọi thứ trước mắt dần mờ mịt rồi tối hẳn đi.