Lão Đại Hắc Đạo Đã Động Lòng - Chương 19 - Nguy hiểm [3]
Lục Thuần Trạch gấp gáp tháo gỡ một viên đá nhỏ dính ở trên vách đá, mật
đạo cứ thế dễ mở ra, sau khi anh vào trong mật đạo tự động đóng lại. Anh nhẹ nhàng đỡ Diệp Băng ngồi xuống, dựa lưng vào vách đá, ân cần xem kĩ
vết rắn cắn ngay cố chân.
Anh
cam đoan con rắn vừa nãy không hề có độc vì vốn dĩ mọi loài động vật quý hiếm ở trong cánh rừng này đã bị những tên như đám người kia săn bắt để kiếm tiền hết rồi. Do đó, anh cũng không quá lo lắng cho an nguy của
Diệp Băng, băng bó cổ chân cho cô xong anh mới yên tâm ngã người một lát nghỉ mệt.
Suốt buổi chỉ có
chạy trốn không thể tránh khỏi việc mệt mỏi quá mức mà thiếp đi lúc nào
không hay. Lục Thuần Trạch đang say giấc nhờ có tiếng súng săn bắt thú
rừng mới làm cho anh tỉnh dậy. Vừa thức giấc anh liền bật người dậy qua
chỗ Diệp Băng, cô đang mê man trong giấc ngủ dường như vẫn ổn.
Xem ra vết cắn không có ảnh hưởng gì đến có quá nhiều. Chỉ có điều cả hai
đã dầm mưa trong khoảng thời gian ngắn. Đàn ông trai tráng tí nước mưa
đó không có gì đáng lo ngại, nhưng dù sao cô cũng là đàn bà phụ nữ yếu
đuối hơn nhiều, nếu không làm ấm kịp thời có thể bị sốt lạnh.
Lục Thuần Trạch từ từ mở mật đạo, nhìn ngó xung quanh vài vòng mới đánh thức cô dậy.
“Nào, chúng ta phải đi thôi.”
Anh dìu cô đi ra ngoài. Sau trận mưa tầm tã cánh rừng cũng chẳng có lấy một chút sức sống nào, càng âm u hơn trước, không khí lạnh buốt hình thành
một mảng sương mù mỏng bao quanh khu rừng. Để không kinh động đến bọn
người kia cả hai di chuyển rất khẽ như những cái bóng lặng lẽ trong màn
đêm. Một phần cũng vì sợ vết thương của Diệp Băng.
Đổi với Mộng Lao muốn bình yên rời khỏi là một khái niệm không hề tồn tại.
Cả hai đã vượt qua được khu vực nguy hiểm anh cứ ngỡ sẽ bình tâm được một vài giờ không phải trốn chạy. Nhưng khi vượt qua được một nơi nguy hiểm không đồng nghĩa với việc những nơi khác sẽ an toàn. Đang đi bỗng nhiên đám người trước kia muốn giết anh thình lình xuất hiện.
“Xem ra mày trốn cũng rất kĩ!!”
Tên thủ lĩnh cầm trong tay món hàng nóng từ từ tiếp cận anh. Lục Thuần
Trạch chầm chậm lùi về phía sau, cảnh giác quan sát hắn rồi lại liếc mắt sang nhìn Diệp Băng.
Vốn dĩ
bây giờ Diệp Băng đã chẳng còn khả năng chạy trốn cùng với anh nữa. Bọn
người trước mặt lại quá nguy hiểm tuy chúng không có thù oán gì với cô
nhưng xui xẻo cho cô là đã dính dáng đến anh. Anh mà bỏ mặc cô tìm kiếm
một con đường thoát thân thì có khi bọn chúng lại giận cá chém thớt,
trút giận lên người cô.
“Chạy thôi…”
Diệp Băng khẽ lên tiếng, thanh âm vừa đủ cho một mình anh nghe.
Lục Thuần Trạch chỉ nhìn cô chứ không trả lời.
“Sao? Bọn mày không chạy nữa à?”
“Nè, mau chạy thôi, anh còn đợi gì nữa.” – Diệp Băng hối thúc.
Lúc này, tên thủ lĩnh đột nhiên vung vũ khí tới phía họ. Anh đẩy mạnh Diệp
Băng sang một bên rồi tự né đợt tấn công của hắn. Hắn ta tiếp tục dồn
dập tấn công tới phía anh, anh không né thì cũng chỉ cố gắng đỡ đòn,
hoàn toàn không có lấy cơ hội đánh bật lại.
Diệp Băng té ở một bên, trông thấy Lục Thuần Trạch đang thất thế liền lục lọi trong balo lấy ra một khẩu súng.
“Lục Thuần Trạch, chụp lấy.”
Cô quăng khẩu súng đen tới chỗ của anh, khoảng cách giữa anh và cô không
quá xa nên anh gọn gàng chụp được khẩu súng, chĩa nòng súng vào đầu hắn.
Tên đó vừa thấy hắn có cầm
súng liền không dám làm càn. Diệp Băng gắng gượng đứng dậy, chạy tới Lục Thuần Trạch. Hắn nhìn hai người họ, môi tự động nhếch lên “Quao quao.
Xem ra mày đem theo nó cũng không vô dụng nhỉ?”
“Cút.” – Lục Thuần Trạch lạnh giọng.
Hắn ta cười lớn trước câu nói của anh “Mày nghĩ một khẩu súng của mày sẽ giết hết được đàn em của tao?”
Trước sự khùng điên đó của hắn Lục Thuần Trạch không dám làm bừa. Lời hắn nói vốn dĩ không sai. Họ chỉ có hai người trong khi đó bọn chúng lại có hơn mười tên. Nhờ có khẩu súng này nên mới áp chế được bọn chúng nhưng được bao lâu? Kết cục vẫn là họ bị dồn vào chỗ chết.
Cô giật lấy khẩu súng trong tay Lục Thuần Trạch, hành động thuần thục lên
chốt, ngắm thẳng ngay giữa đầu tên có máu điên trước mặt mình. Loạt hành động này của Diệp Băng phút chốc làm cho Lục Thuần Trạch bất ngờ, cả
tên bị cô chĩa súng cũng không ngoại lệ.
“Diệp Băng, cái đó rất nguy hiểm.” – Anh có lòng nhắc nhở về thứ vũ khí đáng sợ đang nằm trong tay của cô.
Ánh mắt Diệp Băng sắc lẹm, anh chỉ vừa mới dứt lời cô đã đáp trả lại “Tôi từng giết người anh không cần phải lo.”
Tên trước mặt cô đầy thích thú người phụ nữ này “Vậy cô giết tôi đi.”
“Đừng thách thức tôi.”
“Sợ à?”
Hắn ta bắt đầu dùng lời lẽ để khiêu khích cô bắn hắn. Diệp Băng cố gắng
kiềm chế cảm xúc trong lòng ngực để hắn không phát hiện ra cô đang run
rẩy. Trong đầu suy tính những cách có thể thoát khỏi hẳn.
Hiện giờ, khẩu súng trong tay cô chỉ có duy nhất một viên đạn, cái này là cô vô tình nhặt được sau hôm bị tên kia đem ra uy hiếp. Tới bước đường này cô đủ tàn nhẫn như Lãnh Hàn Tử để giết người nhưng cô vẫn không phải
người vô tâm như hắn xem mạng người là cỏ rác.
Đợi chờ lâu quá hắn không thấy cô bóp cò liền biết ra bộ mặt thật của cô
chỉ là đang diễn cho mọi người coi. Hắn mạnh dạn đi tới định chợp lấy
cô. Lục Thuần Trạch nhanh hơn một bước nắm hai cánh tay cô kéo lại, luồn lách từng ngón tay nắm lấy khẩu súng, một phát giết chết tên thủ lĩnh.
Đàn em tên đó khi chứng kiến cảnh tượng Lục Thuần Trạch bắn chết thủ lĩnh
của bọn chúng liền tức giận đồng loạt xông tới. Anh đẩy Diệp Băng ra
phía sau rồi quay lại tiếp từng tên một. Người vô được Mộng Lao không
phải người tầm thường, Lục Thuần Trạch lại là người muốn trở thành thuộc hạ của Lãnh Hàn Tử nên nhất quyết càng không được làm kẻ không có năng
lực.
Mặc dù lúc đầu trong tay
không có vũ khí nhưng anh vẫn có thể cho bọn chúng biết mùi ngậm máu của chính mình. Anh chớp thời cơ vừa hạ được một tên, cầm lấy vũ khí của
tên đó tiếp tục chống trả.
Diệp Băng trốn ở đằng sau một cái cây, cầu mong cho anh bình an. Không
phòng bị một tên lặng lẽ không biết tới được chỗ cô lúc nào, hắn nhìn
thấy cô không do dự vung vũ khí lên chuẩn bị kết liễu. Thấy cái bóng mập mờ ở dưới đất Diệp Băng phản xạ xoay lưng lại.
Màu máu đỏ thẫm văng tung tóe khắp mặt mũi, tên đó ngã nhào xuống đất chết
tức tưởi. Cô kinh hãi hạ tầm mắt nhìn hắn rồi lại ngước lên nhìn Lục
Thuần Trạch, trái tim bất giác đập mạnh một nhịp.
Do Lục Thuần Trạch đang quay mặt về phía cô nên không để ý đến phía sau
lưng. Một tên khác dáng người cao to chạy tới định nhân lúc anh không
chú ý sẽ một nhát cho anh gặp tử thần.
“Coi chừng!!” – Diệp Băng hét lớn.