Lão Đại Hắc Đạo Đã Động Lòng - Chương 25 - Gặp lại
Lục Thuần Trạch hớt hải lôi kéo cô băng qua từng con đường gồ ghề. Sức chịu đựng của phụ nữ có giới hạn, cứ mãi đâm đầu chạy về phía trước trong
khoảng thời gian dài làm cho cơ thể Diệp Băng không thể chịu đựng nổi.
Cô dùng sức giật tay của mình lại, lớn tiếng nói với anh “Dừng lại đi,
tôi mệt quá rồi.”
Dường như
những lời cô nói chẳng có một từ nào lọt vào tai anh. Sức cùng lực kiệt
cho đến khi cô thật sự không thể chịu đựng nổi tính cách cố chấp này của Lục Thuần Trạch, dồn hết sức lực vùng vẫy. Vô tình làm cho bản thân bị
thương.
Bị vụt mất tay anh mới
chịu dừng lại, quay đầu lại thì trông thấy Diệp Băng ngã ở dưới đất, cổ
tay bị trầy xước vài đường, chật vật đứng dậy.
“Cô không sao chứ?”
Lục Thuần Trạch cúi xuống, định cầm cổ tay của cô xem thì lại bị cô từ
chối. Quay đầu sang hướng khác, Diệp Băng cố gắng dùng sức để đứng lên
nhưng chỉ vừa mới dồn ít sức vào cổ chân đã cảm thấy đau nhói. Diệp Băng khẽ phát ra âm thanh đau đớn, chống hai tay xuống dưới đất dùng đủ mọi
cách để có thể thành công đứng lên. Lục Thuần Trạch tinh mắt nhìn bộ
dạng khổ sở kia liền biết cô đã bị trật chân.
Với ý tốt của mình anh đưa tay ra phía trước với ý định muốn giúp đỡ. Dù cô có muốn hay không thì trong tình trạng này cô cũng phải miễn cưỡng
xuống nước chấp thuận để người ta thương tình còn cứu mình thêm vài lần. Lục Thuần Trạch khoác tay Diệp Băng qua vai, từ từ dìu cô bước từng
bước tập tễnh về phía trước.
Đi chẳng được bao lâu họ đã tới một thung lũng sâu thăm thẳm, chính giữa
có một cây cầu bằng gỗ đã mục nát bắt ngang qua liên kết lấy hai bên bờ
vực đổ nát. Cây cầu này đã không biết có ở đây được bao lâu, nhìn thấy
nó lắc lư qua lại mỗi khi có gió nổi lên Diệp Băng từ một người không sợ độ cao khi nhìn thấy cũng phải dè chừng trước nó. Lục Thuần Trạch định
chầm chậm đưa cô qua bên kia nhưng thấy cô có vẻ như sợ sệt nên anh bèn
đưa ra yêu cầu “Hay là tôi bế cô qua bên đó có được không?”
Diệp Băng giật mình ngầm đoán được chắc chắn anh đã biết cô sợ cây cầu đó
nên mới hỏi cô như thế. Cô nhìn anh rồi lại đưa mắt nhìn cây cầu đang
lắc Lư nhẹ ở xa xa, lưỡng lự một lát mới đáp: “Nhờ anh dìu tôi là được
rồi.”
Anh ân cần, khi gió ngừng thổi, cây cầu đứng yên lặng thì anh mới dám đưa cô qua. Họ đi rất chậm
vì sợ rằng di chuyển nhanh quá cây cầu sẽ chuyển động theo nhịp đi của
bọn họ. Có thể nói tốc độ hiện tại của hai người chỉ hơn ốc sên có vài
giây. Từ lúc bắt đầu đặt chân lên ván cầu Diệp Băng đã bấu víu rất chặt
vào người Lục Thuần Trạch.
“Còn chút nữa là qua rồi.”
Lục Thuần Trạch khích lệ tinh thần cô. Cả hai đi tới giữa cầu thì gió lớn
nổi lên dữ dội. Dạo gần đây thời tiết mưa nắng thất thường không tránh
khỏi việc họ sẽ phải đón một cơn mưa bất chợt. Lục Thuần Trạch chỉ mới
vừa bình phục lại nên hiển nhiên sẽ chú ý đến sức khỏe của bản thân. Nếu anh lại phải chịu trận một đợt mưa nữa có khi sẽ thật sự phải bỏ mạng
tại cây cầu này. Con đường từ đây đến chỗ Hạ Tiêu Viễn đã trở nên quá xa xôi dù cho lúc ấy Diệp Băng liều mạng chạy về cũng không còn kịp nữa.
Anh nhấc bổng cô lên, theo nhịp cầu đu đưa liều mạng dồn hết tốc lực, ngắm
thẳng phía bờ vực còn lại chạy như điên. Một khoảng thời gian dài không
ai tu sửa nên cây cầu đã có biểu hiện hư hỏng nặng. Trong khi đó lại
phải chịu đựng sức gió cùng với tần suất đung đưa dữ dội khiến cho dây
cầu thô sơ mục nát bung ra.
Theo quán tính một nửa cây cầu đã bị đứt lao thẳng xuống vực thẳm nguy hiểm, kéo theo cả hai người cùng rơi xuống dưới đó. Lục Thuần Trạch từ lúc
rơi xuống vẫn luôn một tay ôm chặt Diệp Băng vào trong người, may mắn
nhanh tay hơn nắm được dây cầu còn lại.
Vài viên đá rơi trên đỉnh đầu cũng may họ ở trong một cái hỏm cầu nên không bị đá rơi trúng đầu. Diệp Băng khẽ liếc mắt nhìn xuống phía dưới sau đó bị hoa mắt nên chẳng dám nhìn nữa. Anh khổ sở nâng cơ thể cô lên để cô
nắm được dây cầu trước rồi tự mình leo lên trên đó trước. Sau khi đã lên được, anh mới ngước xuống dưới quan sát tình hình hiện giờ của cô.
“Cố lên.” – Lục Thuần Trạch la lớn.
Diệp Băng gồng hết sức lực vào cánh tay chậm rãi kéo cả cơ thể lên. Giá như
chân của cô không bị trật khớp thì có khi cô đã leo nhanh hơn được một
chút. Anh nằm sấp xuống dưới đất, thả tay xuống nhướng người với tới tay của cô.
Chưa bao giờ cô ở
trong tình cảnh khốn khổ như thế này. Mồ hôi lả chả xuất hiện, mệt mỏi
đến mức hai cánh tay dần tê liệt không còn cảm giác. Bây giờ cô chỉ có
thể cố gắng leo lên trên bằng ý chí, tự nhắc nhở bản thân dù có mệt đến
đứt hơi cũng không được buông tay.
“Diệp Băng, cô mau nắm lấy tay tôi.”
Ngước lên mới thấy được bàn tay to lớn của Lục Thuần Trạch đang ở trước mắt.
Cô lấy toàn bộ ý chí của mình nắm thật chặt tay anh. Anh vui mừng khi
chạm được tay cô, một tay chống xuống đất, một tay ra sức lôi cô lên.
Hai phút sau, trót lọt thoát khỏi vực thẳm chết chóc.
Hai thân thể nhỏ bé ngã quỵ nằm dưới đất thở hổn hển. Xem ra ông trời đã
quá đề cao khả năng sinh tồn của hai người bọn họ nên cứ hết lần này đến lần khác ban mấy cái thử thách khó nhằn ra. Nghỉ ngơi được một lát anh
ngồi dậy, đi sang đỡ Diệp Băng tiếp tục cuộc hành trình. Trong lúc rơi
xuống vô tình chân phải của Diệp Băng đã va chạm vào đâu đó nên hiện tại cổ chân đã trầm trọng hơn, một bên sưng tấy. Lục Thuần Trạch tình
nguyện cõng cô trên lưng suốt một buổi đi tới nơi tập hợp tuyển chọn
người sẽ trở thành thuộc hạ của Mộng Lao.
Lúc tới được chỗ đó thì mặt trời cũng đã đứng bóng. Cánh cửa sắt to lớn
đứng sừng sững giữa trời nóng nắng gắt, tỏa nhiệt độ áp bức da thịt của
người đứng trước nó. Lục Thuần Trạch giơ cao chiếc thẻ màu đỏ kì lạ, hai ba người đứng trên cao cách đó cỡ chừng ba bốn mét nhìn thấy thông qua
ống nhòm, rồi ra ám hiệu cho người khác, cánh cửa liền được hé ra một
khoảng vừa đủ cho anh đi qua.
Họ đã đi suốt mấy tiếng đồng hồ định là khi tới nơi sẽ vô trại tịnh dưỡng
cho phục hồi lại thể trạng. Ai dè vừa hay đang là lúc tập hợp mọi người
lại, Diệp Băng tuy không phải là người ở đây nhưng luật lệ nghiêm khắc
nhất quyết phải tuân theo. Bốn hàng ngang hai bên nghiêm chỉnh dưới cái
nắng như lửa thiêu, từng giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt nhưng nét
mặt của mỗi người vẫn giữ nguyên nét nghiêm túc. Dường như cái nắng
thiêu da cháy thịt này không nhầm nhò gì.
Cô đứng dựa vào người của Lục Thuần Trạch, hạ đầu để tránh ánh nắng, trong lòng thầm cầu mong cho cái nghi thức quái quỷ này trôi qua nhanh nhanh. Lát sau bên tai cô nghe được tiếng động cơ của một chiếc xe đang từ từ
chạy vào, lắng tai nghe lại cho rõ thì bất chợt chẳng còn nghe thấy nữa. Buổi trưa hơn 39 độ lượng nước trong cơ thể thoát ra bằng đường lỗ chân lông sau đó tích tụ chuyển thành mồ hôi rồi bóc hơi trong không khí.
Một người nào đó đứng chắn ngay dòng ánh sáng mặt trời làm cho Diệp Băng
cảm thấy dễ chịu được một chút. Cô nâng mặt lên, hai hàng mi run run
nhìn rõ khuôn mặt quen thuộc đã lâu ngày không gặp.
“Chào em, lâu rồi không gặp.” – Lãnh Hàn Tử nói, sau đó khẽ nở một nụ cười chứa nhiều hàm ý.