Lão Đại Hắc Đạo Đã Động Lòng - Chương 67 - Bay sang Peru
Mấy ngày sau đó nghe nói đâu Lục Thuần Trạch bắt đầu hành động. Đầu tiên,
hắn cho người đánh bom vào Kinh Hoạ Lao nhưng đã thất bại thảm hại. Vì
những người nơi đó vốn dĩ là những người có kinh nghiệm chiến đấu trên
cả chục năm, với họ trò đánh bom cỏn con của Lục Thuần Trạch chỉ là trò
của bọn con nít hèn nhát. Lần thứ hai, hắn cả gan cùng bọn lính đánh
thuê đột nhập vào tất cả công ty đang hợp tác với Lãnh Hàn Tử trong một
dự án quy mô lớn, đánh cắp tài liệu quý giá, cho nổ tung các công ty đắc lực hỗ trợ Lãnh Hàn Tử lần hợp tác này.
Cách đây hai tiếng trước đám người bọn họ hay biết được hay tin trong vòng ngày hôm nay Lục
Thuần Trạch sẽ tới kết liễu Lãnh Hàn Tử. Thông tin này được truyền từ
miệng người này rồi tới người khác chẳng tìm ra được kẻ tung tin là ai.
Nhưng dù là thật hay chỉ là tin giả nhầm đánh lạc hướng thì bọn họ vẫn
phải bảo vệ Lãnh Hàn Tử 24/24, không được phép lơ là cảnh giác.
“Tôi phải đi tới đó.”
“Nhất quyết không được.” – Lý Duật Hành đập mạnh tay xuống bàn, quát lớn
chống cự quyết liệt ý định của Lãnh Hàn Tử “Chuyến này đi rất nguy hiểm, quá nhiều rủi ro. Lỡ chẳng may trong lúc đang diễn ra cuộc họp như
những lần trước hắn cho người đánh bom vào hội trường chỉ có nước cả đám các người chết hết. Peru tuy không quá xa nhưng nhỡ tình hình chuyển
biến xấu tôi làm sao qua đó kịp?”
“Vậy cậu chỉ cần đi theo cùng với chúng tôi là xong.” – Lãnh Hàn Tử thản nhiên nói.
Lý Duật Hành cứng họng không biết đáp trả như thế nào. Anh siết chặt hai
bàn tay, gục mặt xuống bàn. Lần đi này không hiểu làm sao Lý Duật Hành
có cảm giác rất bất an, anh chỉ lo đây là một cái bẫy Lục Thuần Trạch
giăng ra, chắc chắn kế hoạch đã đâu vào đó nên Lục Thuần Trạch mới dám
để thông tin rò rỉ ra bên ngoài, tay được tai bọn họ.
“Cứ quyết định vậy đi. Tối nay, chúng ta sẽ đi chuyến bay đầu tiên tới Peru.”
Lý Duật Hành định thử một lần nữa chống lại lời hắn nhưng Diệp Băng ngăn
anh lại “Peru quá rộng lớn, gia tộc Brian của anh chắc chắn sẽ không
ngồi yên nhìn Lãnh Hàn Tử chết đâu phải không?”
Lý Duật Hành
không trả lời. Đúng như Diệp Băng nói gia tộc của Lý Duật Hành đang ở
bên Peru nếu như thấy Lãnh Hàn Tử gặp nguy hiểm dĩ nhiên sẽ ra tay tương cứu nhưng anh vẫn không yên tâm.
Cứ thế mọi người giải tán trong tình hình căng thẳng. Diệp Băng trở về nhà thu xếp đồ đạc, Lý Duật Hành trở về bệnh viện tất bật cứu chữa cho bệnh nhân, còn Lãnh Hàn Tử cùng A Tuấn kiểm tra tình hình ở Peru, rồi lên kế hoạch phòng bị cho trường
hợp xấu nhất.
Cứ như vậy mỗi người đều bận bịu với công việc của
mình suốt một ngày, loay hoay thì thời gian khởi hành chuyến bay đầu
tiên cũng đã tới. Đúng bảy giờ tối cả bốn người đồng loạt xuất hiện ở
sân bay. Giấy tờ, hành lý đều một tay A Tuấn sắp xếp. Xong xuôi, máy bay cất cánh vào lúc bảy giờ rưỡi tối.
Chuyến bay tới Peru mất hết
một ngày một đêm mới tới nơi. Vừa đáp xuống sân bay người bên gia tộc
Brian đã ra tiếp đón, sau đó chở mọi người đến dinh thự cao cấp của ông
Brian Titus để bàn chuyện tác chuyến.
Ngoài mặc nói là dinh thự
nhưng khi tới nơi nhìn vào chẳng khác nào là một hoàng cung nguy nga
tráng lệ dành cho Vua Chúa. Bốn người trong số bọn họ thì Lý Duật Hành
là người được vệ sĩ cung kính nhất. Sau khi chào hỏi xong có một vệ sĩ
dáng người be bé, chiều cao không quá trổi nội từ xa đi tới chào đón.
“Rất hân hạnh được gặp mọi người. Tôi là Aiden, là người mới được ngài Brian Titus tuyển vào đây làm việc.”
“Thôi đi Aiden có cái trò cũ rích mà chơi tới chơi lui hoài vậy?” – Lý Duật
Hành ở phía sau chen lên phía trước, khoang hai tay, hống hách nhìn
chàng trai mềm yếu phía trước.
“Á, thiếu gia sao anh lại ở đây?”
“Sao hả? Bộ tôi không được phép ở đây hay gì?!”
Lý Duật Hành là khắc tinh của mấy trò lừa đảo danh tính của Aiden. Chỉ cần có anh xuất hiện là coi như Aiden chỉ muốn đội quần cho đỡ nhục nhã.
“Aiden, chuyện đang gấp không còn thời gian để đùa giỡn được nữa đâu!!” – Lý
Duật Hành vừa ban nãy còn nhây thì bây giờ đã nghiêm túc trở lại, nghiêm giọng nói với Aiden.
Sau đó, Aiden dẫn bọn họ tới thẳng phòng của ông Brian Titus để nói chuyện. Hai bên gặp nhau cũng chỉ xã giao cho có rồi nhanh chóng ngồi vào bàn tiếp chuyện ở hội đồng.
“Tôi đã kiểm tra qua hội trường và nhân viên ở đó có thể chắc chắn tên kia vẫn chưa
có bất kỳ hành động nào.” – Ông Titus chầm chậm nói.
“Cảm ơn ông
đã giúp chúng tôi kiểm tra qua đợt đầu. Theo tính toán hiện tại của tôi
chỉ khi nào tất cả cổ đông vào trong hội trường hắn mới cho người đánh
bom vào bên trong. Hòng một lần diệt tận gốc.”
Brian Titus gật đầu vài cái rồi ngồi suy ngẫm.
A Tuấn nhân cơ hội lấy trong cặp ra một bản sơ đồ cấu trúc của hội trường đặt lên bàn cho mọi người cùng xem “Tôi vừa phát hiện ra trong tất cả
lối ra vào chính và phụ của toà nhà Moon thì bên phía Tây, gần dãy cầu
thang thoát hiểm có một lối đi bí mật khác dẫn ra thẳng đường lớn.”
Theo lời A Tuấn nói mọi người bắt đầu đổ dồn ánh mắt vào bản cấu trúc trên bàn.
Ông Brian Titus tuổi đã cao nên không tránh khỏi việc mắt bị mờ. Ông chăm
chú nhìn kỹ vào điểm A Tuấn vừa chỉ ra rồi trả lời: “Thật kì lạ! Trong
lúc khám xét mọi nơi ngay tại dãy cầu thang thoát hiểm người bên phía
tôi không hề thấy gần chỗ đó có một cánh cửa nào.”
“Có thể nó là một mật đạo.” – Lãnh Hàn Tử từ tốn lên tiếng.