Lão Đại Hắc Đạo Đã Động Lòng - Chương 21 - Anh không có tư cách nói Lục Thuần Trạch như vậy
- Trang Chủ
- Lão Đại Hắc Đạo Đã Động Lòng
- Chương 21 - Anh không có tư cách nói Lục Thuần Trạch như vậy
Cô chết rồi thì hãy đợi tôi, đừng đi đầu thai quá sớm.”
Lãnh Hàn Tử đứng trước mặt, nói xong, hắn không do dự liền bắn một phát súng vào ngay thẳng tim của Diệp Băng.
Cô bật người ra khỏi giường, tầng mồ hôi trên trán không ngừng tuôn ra mồ
hôi lạnh, hơi thở dồn dập. Nổi sợ lấn áp toàn bộ tâm trí bất giác cô đưa tay chạm vào ngực trái cho đến khi cảm nhận được nhịp tim chậm rãi
trong lòng ngực mới thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra vừa nãy chỉ là một cơn ác
mộng.
Suốt một ngày Diệp Băng
đã không uống giọt nước nào. Vừa mới tỉnh dậy không tránh khỏi việc cổ
họng khô khan như cát ngoài sa mạc. Không biết ai có lòng tốt để ly nước lọc ở trên đầu giường cô vừa nhìn thấy liền với tay tới, chưa đầy một
phút đã uống cạn khỗng xót giọt nào. Nhưng với một ly nước vẫn chưa thấm vào đâu đối với cô.
Chuẩn bị rời khỏi giường kiếm thêm nước uống thì một giọng nói nhẹ nhàng kể sát bên làm cho cô giật thốt tim “Cô tỉnh rồi sao?”
Người đàn ông lạ lẫm này cô chưa từng gặp bao giờ “Anh là?”
Anh mỉm cười, bày ra dáng vẻ hờ hững hai tay nhét vào túi quần, hỏi ngược lại cô “Cô thật sự là không nhớ ra tôi?”
Hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, hàng mi rủ xuống tập trung lục lọi ký ức
xem coi đã từng chạm mặt với người nào giống anh hay không. Nghĩ tới
nghĩ lui Diệp Băng chắc nịch một điều rằng khuôn mặt của anh chưa từng
một lần xuất hiện trong cuộc sống của cô. Gật đầu một cái cho rằng bản
thân đã suy nghĩ đúng, định ngước mặt lên trả lời thì vô tình mắt lướt
qua đôi giày của anh. .
Hình
ảnh, âm thanh của đêm mưa bão táp đó dần dần hiện rõ trong tâm trí. Lúc
này, cô bất ngờ ngước lên nhìn anh, ngập ngừng nói “Anh là…”
Hạ Tiêu Viễn nhếch mép, cười hài lòng. Tuy cả hai câu nói đều giống nhau
nhưng anh vẫn muốn chờ chính miệng cô nói ra. Chờ đợi một hồi lâu cuối
cùng Diệp Băng lại nhắc đến Lục Thuần Trạch thay vì phải anh “Lục Thuần
Trạch đâu? Anh ta bây giờ sao rồi?” Diệp Băng lo lắng hỏi tới tấp.
Nhìn thấy sự lo lắng của Diệp Băng dành cho Lục Thuần Trạch anh hơi có chút khó chịu.
“Nè, anh ta hiện tại đang ở đâu?”
Hạ Tiêu Viễn im lặng nãy giờ nhìn cô, nét mặt anh trông rất khó coi nên
làm cho cô tưởng rằng Lục Thuần Trạch đã không qua khỏi cửa tử.
“Hắn ta vẫn ổn.”
“Tôi muốn gặp anh ta.”
Anh không khỏi ngạc nhiên về cô. Dù bản thân cũng đang bị thương nhưng giờ
phút này cô vẫn còn tâm trí muốn đi thăm người khác? Xem ra cô quá cao
cả rồi.
“Vết rắn cắn ở chân
của cô đã ương mủ rồi e là đừng nên di chuyển nhiều.” – Anh vừa nhìn cổ
chân trái đã được băng bó kĩ càng của Diệp Băng vừa nhắc nhở.
“Không sao đâu. Tôi thấy vẫn ổn, chỉ là di chuyển có một chút để gặp anh ta
thôi mà, tôi thấy như vậy cũng không quá nghiêm trọng.”
Lần đầu tiên trong cuộc đời ở Mộng Lao của Hạ Tiêu Viễn có một người dám
phớt lờ đi sự quan tâm của anh. Lòng tự ái anh tức giận có đôi phần
không kiềm chế được mà hơi lớn tiếng “Hắn ta chưa chết mắc gì cô phải
nhọc lòng qua thăm hắn. Bản thân còn lo chưa xong chẳng lẽ đợi thêm vài
ngày cho bản thân bình phục thì hắn sẽ chết à?”
Lời nói của anh quả thực có đôi phần ác liệt, ý nhắc nhở cũng chẳng có mà
toàn những lời cay nghiệt chết chóc cho Lục Thuần Trạch.
Lục Thuần Trạch đồng ý ở lại chung sống bầu bạn với cô trong suốt một tháng trời, năm lần bảy lượt cứu sống cô, chưa kể nói tới việc anh ta xã thân bảo vệ cô trước đám người lưu manh kia. Diệp Băng muốn đi thăm anh ta
cũng vì đôi chút tình nghĩa suốt mấy tháng qua. Nhưng Diệp Băng không
biết người đàn ông trước mặt mình có quan hệ gì với Lục Thuần Trạch mà
lại có thể nói ra những lời vô tình đó.
Có lẽ vì quá tức khi có người nói về Lục Thuần Trạch như vậy hoặc vì cảm
thấy Hạ Tiêu Viễn đang bắt buộc mình phải nghe theo lời của anh. Diệp
Băng nghiến răng đáp trả gay gắt “Lục Thuần Trạch là người ơn của tôi
chẳng lẽ việc qua thăm anh ta tôi không thể làm sao? Không lẽ anh định
biến tôi thành kẻ không biết tình nghĩa vừa tỉnh dậy là liền bỏ mặc
người năm lần bảy lượt cứu mình. Với lại bản thân của anh là ai mà dám
dùng những từ ngữ độc ác như vậy với người ta?
“Hắn ta chỉ là kẻ mồ côi…”
Lời này của Hạ Tiêu Viễn chưa kịp nói hết thành lời đã bị Diệp Băng thẳng
thừng chen vào “Anh không có tư cách nói Lục Thuần Trạch như vậy!”
Cảm xúc phẫn nộ lên tới đỉnh điểm. Diệp Băng rời khỏi giường, quật cường
đứng trước mặt của Hạ Tiêu Viễn, trừng mắt, hằn giọng cảnh cáo “Tôi
không biết anh và Lục Thuần Trạch có mối quan hệ như thế nào nhưng anh
phải nhớ khi muốn nói gì về người khác anh cũng nên suy nghĩ đến cảm xúc của người đó.”
Diệp Băng không muốn tốn quá nhiều thời gian cho việc cãi vã với Hạ Tiêu Viễn. Nói
xong, cô quay xoay người đi ra khỏi phòng, kiếm phòng của Lục Thuần
Trạch.