Lão Đại Hắc Bang Điên Cuồng Truy Thê - Chương 6 - Chương 6
Khương Như Vân cũng không còn cách nào khác chỉ có thể bỏ tiền vừa nhận thưởng, cộng với ít tiền gom góp được mà trả thôi.
Dù sao những tên này nói đúng.
Bọn chúng có cả ngàn cách để hành hạ gia đình họ.
Cô còn được biết, bọn chúng có những đàn em sẵn sàng đi tù để lấy tiếng.
“Nhưng lấy gì làm tin rằng tôi thanh toán, các người sẽ xóa hết nợ, lỡ các người còn giấy nợ, ngày ngày chèn ép chúng tôi thì sao?”
Khương Như Vân là người làm việc rạch ròi, cô cũng không muốn để hậu họa cho mình.
“Cô em à, mấy anh đây làm việc bằng uy tín, nếu không thì em gái của cô em tới tìm anh sao?”
Vừa nói tên cầm đầu vừa cười, lôi từ trong áo ra một tờ giấy.
“Lúc đó em ký bao nhiêu tờ giấy nợ như kia hả?”
Khương Mộc Miên lúc này thất thần, im lặng như đang suy nghĩ, không hề nói gì.
“Em không… không nhớ…”
Nghe Khương Mộc Miên nói vậy, Khương Như Vân tức muốn nổ phổi.
Mà mặt mấy tên đàn em sau lưng tên đại ca xăm trổ kia lại càng cười lớn.
Bọn họ đều nhìn ra Khương Mộc Miên là cần tiền đến điên rồi, cho nên mới có chuyện ký giấy nợ mà không nhớ.
Này là không biết có ý định trả hay không cơ.
“Này cô em, không lẽ cô không định trả cho tụi này?”
Tên đại ca nhíu mày.
“Cô ta chỉ ký hai tờ vay này thôi, cô em cứ xem cho rõ.”
Vừa nói hắn vừa vảy vảy tờ giấy trước mặt Khương Như Vân, tỏ vẻ đám người như hắn không thèm làm mấy chuyện ruồi bu kia.
Người đời hay sợ bọn hắn, nghĩ rằng bọn hắn là kẻ không ra gì, lật lọng.
Nhưng bọn họ đang áp đặt suy nghĩ của họ lên người những kẻ gọi là xã hội đen, mafia hay là giang hồ gì đó.
Trong giới thế giới ngầm kia, người ta hay gọi là ‘làm đen’, thì những kẻ như bọn họ còn nghĩa khí hơn, uy tín hơn rất nhiều.
Chẳng phải sao?
Nợ thì phải trả!
Mọi người dùng chất xám kiếm tiền, dùng sức lực kiếm tiền.
Họ chính là bán mạng để kiếm tiền.
“Tôi.. sao tôi tin được.”
Khương Như Vân hơi chần chừ, bản thân cô trước giờ luôn bài xích những kẻ như thế này.
Nên bản thân vô cùng cẩn thận khi phải tiếp xúc với họ.
“Cô em à, đừng trách anh đây nói nhiều một chút. Chốn giang hồ bọn anh lăn lộn, máu thấm ướt người anh còn không sợ, nếu anh sợ còn đưa giấy ra cho cô em sao?”
“Nhìn đi! Em có xé, có đốt, anh còn có ngàn cách đòi nợ. Vậy em từng nghe qua ai trả nợ rồi còn bị bọn anh dí nợ không hả?”
Nói xong cả bọn đắt ý vênh mặt lên.
Họ không biết gì, nhưng cũng biết điều.
Nợ phải trả, lãi phải đủ, xong là xong!
“Được! Tôi trả…”
Giọng Khương Như Vân hơi ngập ngừng.
Cô hơi ngượng, dù sao cô cũng chỉ cẩn thận, tuy bài xích bọn họ, nhưng quả thực trước giờ cô chưa nghe qua chuyện đã trả tiền mà vẫn bị họ làm gì cả.
“Tốt! Quét QR vào đây.”
Tên đại ca rất chuyên nghiệp, nhanh chóng đưa ra mã QR cho Khương Như Vân.
Nhìn cách làm việc chuyên nghiệp của họ, Khương Như Vân có chút bất ngờ.
Dù lòng không nỡ đi nữa thì năm trăm triệu cũng phải chuyển đi.
Ting…!
“Xem như cô em có người chị tốt đấy.”
Tên đại ca nhìn Khương Mộc Miên rồi cười cười nói.
“Lần sau cô em cần tiền cứ tới tìm chúng tôi nhé.’
Nói rồi hắn cười cười quay đi.
Có tiền rồi, không cần tốn sức, dù sao phụ nữ vẫn dễ đe dọa hơn.
Khương Như Vân nhìn họ đi rồi mới thở phào.
Tiền bị rút đi khỏi tài khoản như rút đi sinh lực trong người.
“Con bé hư hỏng này! Em đang làm gì vậy? Hả?”
Vừa nói, cô đập túi xách vào người Khương Mộc Miên.
Cảm giác như bùng nổ.
Số tiền kia chính là tất cả công sức cô làm cật lực. Những tưởng số tiền thưởng kia sẽ giúp cô tích lũy đầu tư một ít.
Chí ít cũng giúp cô có cuộc sống đỡ mệt mỏi hơn.
Ai ngờ…
Tiền nhà của cô lại sắp tới hạn, làm sao chứ?
“Chị làm gì vậy? Chẳng phải chị cũng có tiền sao? Chị không nói sớm, em mượn chị thì có phải tốt không.”
Khương Mộc Miên không nhận sai.
Trong mắt cô ta, mọi người nên giành điều tốt nhất cho cô ta, chỉ cần cô ta lấy được một người chồng giàu, vậy cả nhà nhờ cô ta rồi.
“Được! Được lắm, đến nước này em còn nghĩ được như vậy hả? Ngu ngốc!”
Khương Như Vân tức tới mức muốn bổ đầu cô em gái này xem, bên trong là thứ gì.
Có thể nghĩ được như vậy.
“Chị tưởng chị giỏi lắm sao? Giỏi sao không giàu đi, suốt ngày tích góp ba đồng bạc lẻ.”
Khương Mộc Miên hùng hổ đứng dậy, cảm thấy bản thân chỉ là đen đủi, cũng không làm gì sai.
“Được lắm Mộc Miên, em đã nói vậy thì sau này đừng dựa vào chị. Em tự đi mà lo lấy thân.”
“Được! Tôi cần vài đồng của chị à. Còn không bằng chiếc túi mới của em.”
Nói xong cô ta đi vào trong phòng, cũng không thèm ra ngoài.
Khương Như Vân nhìn thấy em gái bất trị, cũng chỉ biết tức giận.
“Như Vân, em con còn trẻ người non dạ… con…”
Lam Hạ, mẹ Khương Như Vân nhẹ giọng nói.
“Nhẹ dạ? Vậy cứ thế nó lấy mất tất cả tiền của con là đúng hả mẹ?”
Khương Như Vân coi như nhìn rõ.
“Mẹ, nhà có việc như vậy, cha con đâu?”
Ông ấy thấy ồn ào đã chạy qua xóm bên kia kêu nhà chú con qua.
“Chú? Còn có Khương Nhất Vy? Họ thì giúp gì?”