Lạnh Lùng Tổng Tài Phu Nhân - Dương Dương - Chương 39
“ Đau lắm không? Em xin lỗi”
Nhìn khuôn mặt ngây thơ vô số tội của cô, anh bất giác đặt nụ hôn lên đôi môi căng mọng của cô rồi cười nói “ Anh vẫn muốn đau như thế này nhiều lần nữa”.
Như hiểu được ý sâu xa trong câu nói của anh, cô ngại ngùng khuôn mặt bỗng chốc đỏ lên.
“ Tí nữa anh sẽ đưa em đi ăn rồi chúng ta trở về công ty”
Cô mỉm cười khẽ gật đầu, ăn sáng trong khách sạn xong thì Đại Hào cũng đã lái xe đến nơi, hai người lên xe rồi trở về công ty. Trên đường về, hai người không ngừng thả đường rót mật vào tai nhau nói về chuyện tương lai làm Đại Hào có chút bối rối vì sáng ngày ra đã cho anh ăn cơm chó. Cô nhìn anh, nghĩ lại chuyện tối qua trong miệng cô bất giác thốt lên câu “ Sau này, anh muốn con trai hay con gái”
Anh nhìn cô rồi nghĩ đến câu nói vừa rồi “ Trai hay gái anh đều thích hết miễn là con của hai chúng ta”
“ Em thích con gái bởi vì nếu một ngày nào đó em rời xa anh thì sẽ có người thay em chăm sóc anh”
“ Anh sẽ không bao giờ cho phép em rời xa anh”
Sau một chặng đường dài, cuối cùng hai người cũng đến công ty. Không có thời gian nghỉ ngơi họ bắt đầu lao đầu vào công việc.
Bên này, Tử Anh vẫn nhốt mình ở trong phòng, chưa hết tâm trạng buồn bã thì cô nhận được cuộc gọi, là trợ lý của đạo diễn Trần gọi đến “ Xin lỗi có phải cô Tujang không ạ? Tôi là trợ lý của đạo diễn Trần, do hôm đó chúng tôi có sự sai sót về kết quả nên muốn gặp riêng với cô để bàn thêm về hợp đồng cho vai nữ chính, tôi sẽ nhắn thời gian và địa điểm cho cô sau”.
Sau cuộc gọi đó tâm trạng của cô vui hẳn lên, cô vui vẻ khấn khởi bước ra khỏi phòng tuốt tát lại bản thân, Vy Vân nhìn thấy cô như vậy thì cũng vui mừng vì cuối cùng cô đã trở lại cô của trước đây. Sau khi trang điểm thay quần áo cô liền bắt taxi đi đến điểm hẹn. Càng đi cô lại càng thấy kì lạ, sao lại hẹn cô ở một nơi xa xôi như vậy. Cuối cùng cũng đến chỗ hẹn, ở đây cách rất xa trung tâm thành phố vả lại không có người qua lại, nó là một công xưởng bỏ hoang. Cô bước từng bước vào trong đi cầu thang bộ lên tầng năm sân thượng, không khí thật vắng lặng không có một bóng người. Cô nhấc máy gọi lại số cũ. Tiếng điện thoại reo lên, nghe rất gần, càng ngày tiếng điện thoại càng rõ. Trợ lý của đạo diễn Trần cũng xuất hiện, anh ta tắt tiếng điện thoại nhìn cô.
“ Đạo diễn Trần muốn chọn tôi vào vai nữ chính sao?”
Mặt hắn biến thái, trên mặt có vết thẹo dài bên má phải, nhìn hắn cô cõ chút cảm giác bất an sợ sệt, hắn ngày càng tiến lại gần cô hơn.
“ Đến bây giờ cô vẫn không biết đây là một cái bẫy sao”
Hắn ta càng tiến lại gần cô, hắn tiến lên một bước cô lùi lại một bước, cuối cùng cũng đến sát mép sân thượng, chỉ lùi một bước nữa thôi là cô sẽ rơi từ đây xuống tan xương nát thịt, cô sợ hãi run rẩy đẩy mạnh hắn ra rồi bỏ chạy nhưng bị hắn túm tóc kéo lại. Móc được chiếc điện thoại trong túi cô định bấm gọi cầu cứu nhưng bị hắn giật điện thoại ném thẳng từ tầng năm xuống. Cánh tay đang nắm tóc mình thấy vậy cô liền cắn mạnh vào tay hắn một phát làm hắn buông tay nhân cơ hội cô tháo chạy nhưng cửa sân thượng đã bị khoá, thấy khúc gỗ ở phía xa liền chạy tới đó lấy giơ lên chỉ về phía hắn.
“ Tránh xa ra, đừng lại gần đây, nếu không…”
Những lời cô nói như không lọt vào tai hắn nửa chữ, với hắn súng đạn còn không làm hắn run sợ huống chi là thanh gỗ. Hắn tiến lại lôi cô tới gần mép sân thượng dí đầu cô nhìn xuống “ Thấy chưa? Một lát nữa là cô sẽ được xuống đấy”. Cô run rẩy sợ hãi xin tha nhưng hắn nào có nghe, lấy thanh gỗ ở tay sau đánh mạnh vào gáy hắn làm hắn mất tập trung rồi cô nhanh tay đẩy hắn xuống từ trên sân thượng xuống. Hắn rơi từ trên sân thượng, cô run rẩy sợ hãi không dám nhìn xuống ôm mặt khóc, cô không tin mình là người hại chết hắn, cô không cố ý, đây là sự cố, cô chỉ muốn bảo vệ bản thân thôi. Run rẩy từng bước đứng dậy tìm cách đi xuống.
Trở về nhà mặt cô tái mét không có chút sắc khí nào, nhà lúc này không có ai nhà, cô đi thẳng lên phòng đóng trái cửa, cởi bỏ bộ đồ đang mặc bước vào nhà tắm. Một lúc sau, chuông cửa bỗng vang lên, cô mặc bộ quần áo ngủ đi ra đến cửa, nhìn qua mắt mèo cô thấy cô một đội cảnh sát đứng trước cửa nhà cô, run rẩy sợ hãi mặt cô biến sắc. Lúc này Vy Vân bước từ trong bếp ra mở cửa làm cô giật mình, thấy cảnh sát Vy Vân lên tiếng.
“ Chào các anh, các anh cần gì ạ”
“ Chào bà sáng nay có vụ tai nạn xảy ra gần nhà bà, chúng tôi muốn hỏi xem bà có chứng kiến vụ tai nạn đó không, chúng tôi cần thêm những manh mối cho vụ án”
Nghe đến đây Tử Anh mới thở phào, cô cứ tưởng cảnh sát đến đây để tìm cô trong lòng luôn có sự bất an, lo lắng không thể nói ra được.
“ Sáng giờ tôi đi chợ nhà cũng không có ai nhà, chúng tôi không thể giúp gì cho các anh”
“ Được rồi, cảm ơn bà đã phối hợp, xin lỗi đã làm phiền”
Sau khi cảnh sát bỏ đi, bà quay sang nhìn sắc mặt của Tử Anh, nhìn khuôn mặt cô tái mét, không có chút sắc khí nào.
“ Mẹ tưởng hôm nay con có chuyện ra ngoài, sao về sớm vậy”
Cô ấp úng không biết trả lời ra sao thì bà liền nói tiếp “ Sao trông mặt con tái mét hết vậy, con không khoẻ sao?”
“ Ờ… hôm nay con không được khoẻ nên xin về sớm… lúc về con không thấy mẹ nên mẹ không biết con về là đúng rồi”
“ Lúc đó mẹ đang đi chợ, không khoẻ thì về phòng nghỉ ngơi đi để mẹ xuống bếp nấu cho con ít cháo”
“ Vâng”