Lạnh Lùng Tổng Tài Phu Nhân - Dương Dương - Chương 35
Tử Yên và Thiệu Huy đang ngồi trong phòng làm việc xem lại tài liệu thì điện thoại gọi đến “ Hôm nay là giỗ ba con, tụi con nhớ về sớm đấy”
“ Con và Thiệu Huy cũng sắp về rồi mẹ cứ yên tâm”
Cô cúp máy rồi nhìn anh “ Là mẹ em gọi”
“ Vậy chúng ta nên về sớm, để anh xuống lấy xe trước, em xuống sau nha”
Cô nhìn anh rồi gật đầu, hai người cùng nhau trở về biệt thự của cô, thầy cúng cũng đã đến làm lễ cho ba cô. Tiễn thầy cúng về, cô cùng anh bước vào phòng thờ thắp cho ông nén nhang rồi cả nhà ngồi ăn cơm cùng nhau. Ăn cơm xong anh xin phép bà để anh đưa cô đi dạo. Trên bầu trời đầy sao, hai người nắm tay nhau đi trên con đường hướng ra biển, biệt thự nhà cô ở gần biển nên cũng tiện ra đây đi dạo. Đứng trước bãi biển rộng lớn anh bỗng quay sang nhìn cô “ Anh có bất ngờ muốn dành tặng em”. Anh lấy khăn bịt mắt cô lại rồi dẫn cô đi lên một đoạn, đến nơi anh tháo chiếc khăn bịt mắt xuống, một khung cảnh lãng mạn hiện ra trước mắt cô, cô vui mừng ôm chầm lấy anh, anh quỳ xuống lấy trong túi ra một chiếc nhẫn “ Anh thật sự rất may mắn khi gặp được em trong đời này, anh không hứa sẽ đi cùng em đến hết cuộc đời nhưng anh hứa mỗi ngày bên em sẽ là ngày hạnh phúc của hai chúng ta, anh sẽ chỉ yêu em mỗi ngày nhiều hơn một chút cho đến khi đôi ta cùng già đi, Tử Yên đồng ý làm vợ anh nhé”
Cô nhìn anh đầy xúc động, một cô gái lạnh lùng cộc cằn ghét đàn ông như cô không ngờ có một ngày lại thay đổi mình vì một người đàn ông, cô khẽ gật đầu đồng ý, anh đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út cho cô. Hãy để đất trời chứng giám cho tình yêu của họ, hãy để biển cả lắng nghe con tim họ, và hãy để chiếc nhẫn này minh chứng cho tình yêu của họ. Hai người cùng chung một cảm xúc, cùng chung một nhịp đập, cùng nhau tận hưởng hạnh phúc của tình yêu mang lại.
Trong một phòng của khách sạn, đôi nam nữ đang quấn quýt lấy nhau trên giường, từng tiếng thở dốc đan xen với tiếng rên la dữ dội. Xong trận người đàn ông nhặt lấy quần áo mặc vào người định rời đi thì Ý Linh quấn chăn chạy theo hắn nắm tay lại.
“ Đạo diễn Trần, chẳng phải sắp tới anh có buổi casting nữ diễn viên cho phim “ Hoá ra em là vị hôn thê của anh” sao?”
“ Cô muốn gì, vai thứ tôi có thể cho cô nhưng vai nữ chính thì…”
“ Em không muốn vai nào hết em chỉ muốn xin anh một yêu cầu thôi”
“ Cô muốn gì”
“ Yêu cầu này đến lúc đó em sẽ nói”
“ Cô…”
“ Nó sẽ không quá đáng hay quá đòi hỏi đâu?”
Đạo diễn Trần quay lưng rời đi trong sự im lặng coi như một lời đồng ý, bỏ lại sau Ý Linh đang đứng quấn chăn cô nở ra một nụ cười nham hiểm nhìn thẳng về phía cửa đóng dầm một cái.
Tại bãi biển, cô và anh ngồi ngắm sao đến đêm khuya thì trời đã muộn sợ Vy Vân lo lắng, anh nắm tay đưa cô về, về đến cổng cô vẫy tay chào anh ” Chúc ngủ ngon”.
Sau lời chúc thấy anh không có ý định rời đi mà vẫn đứng đó nhìn cô như muốn một điều gì đó, anh nhìn cô vẻ giận dỗi “ Chỉ vậy thôi sao?”
Cô ngơ ngác không hiểu gì, cô đã chúc ngủ ngon rồi mà, anh liền đưa tay chỉ lên đôi má của mình “ Ở đây thiếu một nụ hôn”. Hiểu ý cô liền chạy lại đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên má anh. Thấy cô hiểu chuyện như vậy anh nhìn cô cười mãn nguyện rồi vẫy tay chúc cô ngủ ngon tạm biệt ra về. Cô mang theo tâm trạng vui vẻ bước vào nhà, cả nhà đã ngủ hết cả rồi cô bước từng bước nhẹ nhàng lên lầu thì gặp ngay Vy Vân.
“ Mẹ chưa ngủ ạ”
“ Mẹ lo cho con nên thức đợi con về”
Bà lên để ý lên ngón tay áp út của cô có đeo một chiếc nhẫn, bà nhìn cô như muốn một lời xác nhận. Bà không giấu nổi niểm vui sướng trong lòng mỉm cười nhìn bà khẽ gật đầu. Bà nhìn cô vui mừng tiến đến nắm lấy bàn tay cô.
“ Thật sao, cuối cùng con cũng tìm được hạnh phúc cho riêng mình, mẹ thật sự rất mừng cho con”
Bà rơi những giọt nước mắt vui mừng ôm cô vào lòng, cô thủ thỉ bên tai bà “ Đêm nay cho con ngủ với mẹ nha”. Bà hôn nhẹ lên mái tóc bồng bềnh của cô rồi gật đầu. Đêm đó cô ôm chằm lấy bà, nằm vào trong lòng bà thủ thỉ cả đêm.
“ Con nghĩ khi con đi rồi ai sẽ là người chăm sóc mẹ”
“ Mẹ có thể tự chăm sóc mình, trai khôn dựng vợ gái lớn gả chồng đó là điều tất nhiên rồi huống chi con gái mẹ đã sắp thành bà cô già đến nơi rồi”
“ Mẹ… này, con còn trẻ lắm chứ bộ”
“ Mẹ chỉ mong các con của mẹ sẽ thật hạnh phúc sống một đời bình yên giản dị vậy là đủ rồi”
“ Con yêu mẹ nhiều”
“ Hôm nào mẹ sẽ gặp gia đình bên đấy để bàn về hôn sự của hai đứa”
“ Có sớm quá không mẹ”
“ Không sớm đâu”
“ Mẹ muốn đuổi con gái mẹ đi sớm vậy sao?”
“ Ngủ đi, mai con còn phải dậy sớm đi làm đấy”
Lâu lắm rồi cô mới được ngủ trong lòng mẹ như vậy, cảm giác ấy thật tuyệt vời làm sao. Một cảm giác thật bình yên và cảm thấy mọi muộn phiền gánh nặng của cuộc đời đều được xua tan đi hết. Chỉ ước có thể như này mãi mãi…