Làm Sao Để Cứu Vớt Ánh Trăng Sáng Học Tra - Mao Huyết Vượng Hảo Cật - Chương 9
Edit: Hạ Vy. (Wat.tpad HaVyon0602 đọc đúng địa chỉ tôn trọng editor.)
Giang Miên đắm chìm trong cảm xúc suốt một tuần, mãi đến một ngày, anh đột nhiên đến văn phòng Liêu lão đại, đứng ở vị trí mà Vu Ngôi từng đứng, hỏi, “Có phải kỳ thi tháng lần sau em chỉ cần lọt top 50, anh ấy* sẽ quay lại?”
(*Vì em bé đã bắt đầu nhớ về quá khứ nên đổi xưng hô thế nhe. Từ trước đến nay em bé toàn đứng ở góc độ một người 28 tuổi nhìn chồng ẻm thôi)
“Đúng vậy.”
“Thầy hứa đi!”
“Tôi hứa.”
Giang Miên đứng trong văn phòng nhìn Liêu lão đại, ý muốn phân biệt xem ông có đang nói dối hay không. Nhưng sự thật chứng minh, anh nhìn không ra, anh cũng chỉ còn cách tin tưởng Liêu lão đại.
Sau đó Giang Miên đã có mục tiêu mới, đó là tìm lại Vu Ngôi mà anh đã đánh mất. Anh vẫn còn cơ hội, còn có thể cứu hắn trước khi mọi chuyện xảy ra.
Trình độ của Giang Miên và top 50 kém bao nhiêu, có lẽ là khoảng cách của nguyên phương trình bậc hai, tích phân và vi phân. Mỗi tối Giang Miên đều sẽ ngồi giải đề đến rạng sáng, hôm sau 5 giờ đã thức dậy tiếp tục chinh chiến. Làm hết một lượt sách ôn tập mà Vu Ngôi mua cho anh.
Giang Miên cảm thấy anh rất thiếu ngủ, nhưng anh biết mình không thể ngủ, bởi nếu ngủ rồi thì sẽ không có mộng đẹp nữa.
Sau một vài thử thách nhỏ, trình độ của Giang Miên cuối cùng cũng ổn ổn.
Lúc anh sửa đề lại phát hiện mình không tìm thấy đáp án của đề ngữ văn lần trước, dù đã tham khảo rất nhiều nơi, nhưng vẫn không tìm được.
Vì là môn thi không theo thứ tự nên các phiếu trả lời luôn được lớp trưởng sắp xếp sau buổi thi, đương nhiên sẽ có hàng ngàn tờ đáp án bị thất lạc hoặc nhầm lẫn. Ngay cả giáo viên cũng không có cách tìm về.
Đơn giản là đáp án của đề đã được đăng lên mạng, có thể lên xem cũng không ảnh hưởng gì lớn.
Thật ra Giang Miên cũng không muốn đáp án lắm, anh chỉ là muốn nhìn câu cuối của đề ngữ văn mà thôi.
“Không thể làm lại không phải điều may mắn của cuộc đời, điều may mắn của cuộc đời đó là ta có cơ hội làm lại tất cả.”
Giáo viên văn đã từng nói với anh, hỏi tại sao anh lại viết như vậy, anh nói điều đó sẽ cổ vũ anh dù bất cứ hoàn cảnh nào cũng không được bỏ cuộc. Nhưng anh biết đó không phải ý của anh.
Đầu đông, thời tiết lạnh hơn, Giang Miên cuối cùng cũng chờ đến kỳ thi tháng.
Lần này anh không thể thất bại.
Giang Miên không biết trong vòng nửa tháng có thể thay đổi được gì, nhưng khi thi môn cuối cùng xong, sau khi viết xong từ đơn Tiếng Anh cuối cùng, anh cảm thấy mình có thể gặp lại Vu Ngôi rồi.
Vừa ra khỏi phòng thi anh đã gặp Chu Nguyên Nghênh.
“Cậu làm bài sao rồi?” Chủ Nguyên Nghênh hỏi anh.
Giang Miên gật đầu, “Cũng vậy thôi.”
Chu Nguyên Nghênh truy hỏi, “So với lần trước thì sao?”
“Tốt hơn một chút.”
Chu Nguyên Nghênh thở nhẹ ra, nói: “Cũng tốt Vu Ngôi không có ở đây.”
Giang Miên không biết vì sao Chu Nguyên Nghênh lại nói như, “Tôi làm kiểm tra liên quan gì đến Vu Ngôi?”
Chu Nguyên Nghênh như lẽ đương nhiên nói: “Còn không phải vì Vu Ngôi ảnh hưởng đến cậu cho nên thành tích của cậu mới có thể tụt dốc như vậy sao, cậu xem, cậu ta vừa đi cậu lập tức vào trạng thái.”
Giang Miên cảm thấy có chút buồn cười: “Sao cậu lại nghĩ như vậy?”
Chu Nguyên Nghênh gật đầu: “Mọi người đều nghĩ vậy mà.”
“Mọi người?”
“Người trong lớp á.”
Giang Miên biết, đánh cược giữa anh và Liêu lão đại chỉ có vài người trong lớp biết, phần lớn mọi người đều không hiểu rõ. Cho nên trong mắt bọn họ, chính là thành tích của Giang Miên tụt dốc không phanh, sau đó là chuyện Vu Ngôi nghỉ học, tiếp đó Giang Miên buộc phải học cho giỏi.
Nói tới nói lui, cái gì cũng liên quan tới Vu Ngôi.
Giang Miên có thể hiểu được Vu Ngôi và người trong lớp vốn dĩ không thân thiết, bởi vì Vu Ngôi từ ngoài chuyển vào, học sinh chuyển trường ở cấp ba vốn dĩ đã ít, hắn còn là loại người không thích giao lưu.
Vu Ngôi bị đặt cho tội ác tay trời này, đều do anh mà ra.
Giang Miên cảm thấy có chút châm chọc, nhưng anh không thể tức giận với Chu Nguyên Nghênh vì vậy chỉ nói một câu, “Đừng nói bậy, không phải như cậu nghĩ đâu.”
Sau đó rời đi. Anh gần đây ngày một trở nên quái gở, im lặng, rất giống với anh của kiếp trước.
Anh lấy điện thoại ra, muốn gọi cho Vu Ngôi, nói mình đã cố gắng hết sức.
Cuộc gọi này không nghe thấy giọng nữ máy móc báo đầu dây bên kia đã tắt máy như mấy chục cuộc gọi trước. Nó được kết nối một cách kỳ diệu.
Giang Miên hoảng loạn, có chút không phản ứng kịp, cuống quýt hỏi, “Là Vu Ngôi sao? Vu Ngôi!”
Đầu dây bên kia không nói gì, chỉ có tiếng hô hấp như có như không vang lên. Dòng điện phóng đại tiếng hít thở, như thể Vu Ngôi đang ở bên cạnh Giang Miên, ngay khoảnh khắc hơi thở của hắn có thể phả vào tai anh.
Giang Miên biết đầu kia chính là Vu Ngôi, mặc dù hắn không nói lời nào.
“Tôi nhớ anh rồi.”
Đối phương treo máy, Giang Miên chợt muốn khóc.
Rõ ràng anh muốn nói là, tôi đã cố gắng hết sức, tại sao lại thành, tôi nhớ anh rồi.
***
Một tuần sau mới công bố kết quả của kỳ thi tháng, chưa bao giờ Giang Miên chú ý đến thành tích của mình như bây giờ.
Vừa tan học đã đi đến văn phòng của Liêu lão đại, Liêu lão đại nhìn thấy anh cũng phiền luôn rồi.
Kết quả sẽ được công bố vào buổi chiều, Giang Miên vừa bước vào văn phòng đã cảm giác cảm xúc của Liêu lão đại hơi sai, không được ổn định cho lắm.
“Có kết quả rồi ạ?” Anh thậm chí còn quên chào thầy một tiếng.
Liêu lão đại gật đầu, hỏi anh: “Em cảm thấy mình đứng thứ mấy?”
Giang Miên lắc đầu.
Liêu lão đại đưa cho anh phiếu điểm, Giang Miên cầm trên tay. Anh có chút không dám nhìn.
Lúc nhìn phiếu điểm, Giang Miên liếc mắt đã nhìn thấy tên mình ở đầu, xếp hạng tư trong lớp. Anh nhìn qua thành tích của mình, ấy vậy mà đứng thứ 49.
Giang Miên nhìn lại một lần, sau khi xác nhận mình không nhìn nhầm bèn nói với Liêu lão đại, “Em nằm trong top 50.”
Trời cao vẫn chiếu cố anh, cho anh sống lại, cho anh gặp được Vu Ngôi, và còn cho anh lọt top 50.
“Thầy nói nếu em lọt top 50, thầy sẽ cho Vu Ngôi đi học lại.” Giang Miên nói.
Liêu lão đại không trả lời liền, chỉ nói chốc lát sẽ điện cho Vu Ngôi.
Giang Miên cũng không ở lại lâu, lúc anh trở về lớp thì phát hiện có người đã đi lấy phiếu điểm về. Anh lấy một miếng khăn ướt ra, nghiêm túc lau cái bàn không có ai ngồi suốt hai tháng ở bên cạnh.
Chu Nguyên Nghênh chạy tới, thấy anh lau bàn, hỏi, “Cậu lau bàn làm gì?”
“Vu Ngôi sắp về rồi.”
“Cậu ta về làm gì?” Giọng Chu Nguyên Nghênh rất lớn, làm nữ sinh bên cạnh giật mình tát một phát vào lưng cậu, âm thanh lớn đến mức thiếu chút át luôn tiếng của Chu Nguyên Nghênh.
Chu Nguyên Nghênh bất mãn quay đầu: “Cậu đánh mình làm gì?”
Bạn nữ đối diện là người nóng tính, trợn trắng mắt, “Còn chưa tới Tết? Cậu kêu như giết lợn làm gì?”
Chu Nguyên Nghênh vốn muốn tranh luận, nhưng cậu liếc qua Giang Miên cảm thấy vấn đề của Giang Miên quan trọng hơn. Vì thế quay đầu hạ giọng hỏi Giang Miên, “Cậu ta chỉ nghỉ học một tháng thôi hả?”
Giang Miên ngẩng đầu nhìn cậu, “Không thì sao?”
Bạn nữ bên cạnh vừa nghe thấy tiếng giết lợn đã chú ý đến bọn họ đang nói cái gì, sau đó đã nghe được tin Vu Ngôi sắp quay lại. Tin tức này rất nhanh đã truyền đi khắp lớp.
Giang Miên không để ý, người trong lớp này vốn không chào đón Vu Ngôi, anh đã sớm biết điều đó.
Tiết thể dục buổi chiều anh cố ý đi từ cổng chính ra sân thể dục. Anh muốn thử xem có thể gặp Vu Ngôi không.
Nhưng làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, anh hoàn toàn không thấy gì cả.
Tiết thể dục đối với học sinh cấp ba mà nói chỉ là lãng phí thời gian mà thôi. Lớp bọn họ ban đầu cũng ngao ngán tiết thể dục, mỗi khi tới tiết đều trốn trong lớp giải đề.
Sau đó Liêu lão đại đã dùng biện pháp mạnh yêu cầu mọi người phải học tiết thể dục, cho nên hiện tượng này cũng dần giảm bớt.
Nhưng tiết thể dục ở năm ba không thể vận động mạnh, cho nên giáo viên cho học sinh hoạt động tự do.
Giang Miên cũng không có hứng thú mấy bèn ra cửa chính đi tới đi lui. Bảo vệ ở cửa thấy anh đi qua đi lại, không nhịn được hỏi, “Bạn học này, cháu ở đây làm gì?”
“Đợi bạn ạ.” Giang Miên đối mặt với bảo vệ có chút xấu hổ, vì lần anh đứng ở chỗ này gọi Vu Ngôi, là bác bảo vệ này khuyên anh. Lúc anh đang chuẩn bị đi vào thì bảo vệ đột nhiên nói, “Là đợi người lần trước cháu gọi à? Cậu ta vừa mới làm thủ tục đăng ký, giờ này chắc là đã về lớp rồi, tên gì nhỉ, bác nhìn đã.” Bác bảo vệ lấy danh sách đăng ký ra vào, “Là Vu Chi* đúng không?”
(*Chỗ này bác bảo vệ bị lộn tên bạn công ý, bạn công tên là 于桅 – chữ 桅 nghĩa là cột buồm, bác ý nhầm chữ “wéi” trong tên bạn ý thành chữ 栀 “zhī” của cây dành dành. Ban đầu em còn lộn huống chi bác í)
Bác bảo vệ hình như không biết tên Vu Ngôi đọc thế nào, nên phát âm thành chi của hoa dành dành*.
(*栀子: sơn chi, cây dành dành.)
Người bảo vệ chưa kịp buông sổ đăng ký xuống đã nhìn thấy Giang Miên chạy tới khu dạy học.
Ông ôm bình giữ ấm, nhìn bóng dáng của Giang Miên nói, “Thằng nhóc này.”
Lần đầu Giang Miên chạy nhanh như vậy, tim anh còn đập nhanh hơn lần chạy 5000 mét trước, giống như muốn nhảy khỏi lồng ngực vậy. Còn mười mấy mét nữa tới phòng học anh bèn ngừng lại.
Anh có chút khẩn trương, dù sao cũng đã không gặp một tháng rồi.
Anh chậm rãi đi tới, bàn tay đẩy cửa lớp có chút run.
Ở dãy cuối cùng của lớp học, có một thiếu niên an tĩnh ngồi ở đó, hắn nghe thấy tiếng đẩy cửa bèn ngước mắt lên.
Giang Miên cảm giác hơi thở của mình như ngừng lại, nhưng anh không biết tại sao lại như thế.
Anh cảm thấy cổ họng như nghẹn đắng, phải cố gắng lắm mới nặn ra một câu, “Lâu rồi không gặp.”
Vu Ngôi không đáp, chỉ cúi đầu tiếp tục thu dọn sách vở. Giang Miên quay lại chỗ ngồi của mình, biết được Vu Ngôi đang ở bên cạnh làm anh cảm thấy thoải mái. Thần kinh căng chặt suốt một tháng cuối cùng cũng được thả lỏng, Giang Miên cảm thấy mình rất mệt.
Thức đêm học bài là lần đầu tiên anh làm, anh gục xuống làm nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc đã thở đều.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, anh nghe được một câu rất nhẹ, “Lâu rồi không gặp.”
Anh lại nằm mơ, Vu Ngôi trong mơ nói chuyện với anh thật tốt! Giang Miên nghĩ.
***
Khi Giang Miên tỉnh lại thì tiết thể dục đã hết, lớp học cũng dần náo nhiệt.
Rất nhiều người lúc đi vào thấy Vu Ngôi ở kia còn sửng sốt, nhưng vẫn giả vờ như không có chuyện gì trở về chỗ ngồi của mình. Còn một vài bạn nữ lớn gan hơn một chút thì đi lại chào hỏi Vu Ngôi.
Giang Miên mơ màng tỉnh dậy, theo bản năng vươn vai một cái, nào ngờ bị Vu Ngôi nắm tay lại.
Giang Miên quay đầu, tỉnh táo lại, Vu Ngôi thật sự đã quay về. Vừa rồi lúc vươn vai còn suýt đụng vào hắn.
“Tôi đứng hạng 49.” Giang Miên như một đứa trẻ đi khoe châu báu của mình, anh rút tay lại hưng phấn nói với Vu Ngôi.
Vu Ngôi không im lặng như thường lệ, “Trước kia cậu đều đứng nhất.”
Giang Miên sửng sốt một chút, sau đó ngại ngùng cười, “Anh nghĩ tôi sẽ đứng nhất hả?”
Vu Ngôi không đáp. Giang Miên cảm thấy đây chính là kỹ năng bị động của Vu Ngôi, mỗi khi có câu hỏi hắn không muốn trả lời, hắn đều im lặng, dù cho là ai cũng không thể moi đáp án từ trong miệng hắn ra được.
Giang Miên chuyển đề tài, “Nhưng hiện tại tôi không thể đạt hạng nhất nữa, tôi thật sự đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn có rất nhiều chỗ không hiểu. Anh ơi, anh dạy em chút nhé.” Giang Miên yếu thế, nhưng anh luôn biết Vu Ngôi ăn mềm không ăn cứng.
Động tác của Vu Ngôi dừng lại, sau đó nói, “Tôi không lợi hại như cậu nghĩ đâu.”
Giang Miên không nói nữa, vừa mới bắt đầu tiết toán, vì vậy anh tập trung lại bắt đầu nghe giảng.
Bởi vì năm ba cấp ba là giai đoạn tổng ôn tập, kiến thức vừa nhiều vừa phức tạp, tuy Giang Miên theo dõi nhưng vẫn không thể dễ dàng như lúc tự học trước đó. Có lẽ hôm nay có Vu Ngôi bên cạnh, anh hiếm khi mất tập trung, uể oải buồn ngủ.
Vu Ngôi chú ý trạng thái của anh không tốt lắm, vốn dĩ muốn chọc anh một chút, nhưng ngay khi đầu bút sắp chạm vào Giang Miên, hắn nghe thấy anh thở dài một tiếng, sau đó lấy bài thi của mình trên bàn Vu Ngôi qua, bắt đầu nghiêm túc làm bài.
____
Có lỗi type nhắc em với ạ.