Lam Nguyệt Chiến Thần - Chấp Niệm Thành Ma (FULL) - Chương 9 "Đừng ồn ào nữa!"
Diệp Trấn Vũ hung ác cười lớn, hắn ta nhảy vọt tới trước mặt hai người họ, vô số mũi giáo ánh sáng bao quanh người hắn ta.
Uy thế mạnh mẽ khiến cho hai người Lâm Dạ không khỏi cảm thấy run sợ trong lòng.
“Lâm huynh, một đòn này ít nhất cũng là Khí Hải Cảnh Tam Trọng, thậm chí còn là Tứ Trọng…”
“Linh phù của ta có thể không chống đỡ nổi!”
Nụ cười của Tiền Ða Kim càng ngày càng khó coi, ánh mắt hắn lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Lâm Dạ nhắm mắt lại để liên lạc với Thần Hồn Đế Thiên.
Trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, cho dù có phải liều cái mạng này thì cũng phải để Tiền Đa Kim sống sót!
Vù—-
Đột nhiên, màn sáng phía sau lưng hai người bọn họ chợt chấn động, toàn bộ khu rừng cũng đang chấn động theo!
Màn sáng biến mất!
“Đại trận đóng lại rồi!”
Tiền Đa Kim sửng sốt mãi không thôi.
“Phong ấn của Huyết Uyên Lâm sao lại có thể biến mất rồi!”
Diệp Trấn Vũ cũng kinh hãi, vội vàng lui về phía sau.
Lâm Dạ thấy thế liền vội vàng lôi Tiền Đa Kim lao thẳng về phía Huyết Uyên Lâm.
Vù—
Màn sáng chỉ biến mất trong nháy mắt, sau khi hai người tiến vào thì nó lập tức hiện lên lần nữa.
Trên mặt Diệp Trấn Vũ hiện lên vẻ hoảng sợ.
“Đồ chó chết!”
“Vật truyền thừa của Diệp gia ta cứ thế lại bị bọn họ mang đi mất!”
…
Huyết Uyên Lâm.
Hai người họ vừa bước vào đã đụng ngay một con yêu thú giống lợn rừng.
Xung quanh yêu thú được bao quanh bởi luồng khí màu đỏ như máu, trên mặt lộ những chiếc răng nanh sắc nhọn, yêu thú gầm gừ lao về phía bọn họ.
Lâm Dạ đánh ra một quyền, ầm!
Đầu của con lợn rừng màu đỏ nổ tung be bét!
“Nghe nói trong Huyết Uyên Lâm có những yêu ma thời thượng cổ vô cùng mạnh, chúng không ngừng phóng ra ma khí làm ô nhiễm vạn vật!”
“Cho dù là những dã thú bình thường chỉ cần bị nhiễm ma khí thì chúng sẽ mạnh lên rất nhiều!”
“Chúng ta phải tìm cách thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt.”
Tiền Ða Kim thở hổn hển nói.
Lâm Dạ khẽ cau mày, trầm giọng nói: “Phong ấn đột nhiên biến mất, nhưng sau khi chúng ta tiến vào, nó lại bị phong ấn lại…”
“Ðiều này thật bất thường, có lẽ nếu chúng ta tìm hiểu rõ chuyện này thì chúng ta có thể thoát ra được.”
Gầm! Gầm! Gầm!
Xa xa, những tiếng gầm rú không ngừng vang lên, từng đạo từng đạo bóng đen chạy loạn xạ trong rừng .
Yêu thú bạo loạn!
“Bên kia có động tĩnh!”
Huyền khí trong cơ thể của Lâm Dạ gào thét xông ra lao về phía phát ra âm thanh.
Hắn liên tục ra quyền, thân hình di chuyển nhanh như tia chớp, huyền khí liên tục bùng nổ.
Mỗi khi một cú đấm giáng xuống thì một đóa yêu hoa màu máu lại nở ra.
“Tiền huynh, theo ta!”
Tiền Đa Kim có chút do dự.
Mới chỉ là rìa ngoài của Huyết Uyên Lâm mà đã nguy hiểm như vậy.
Nếu như tiến sâu hơn nữa, chỉ e thực sự chỉ có một con đường chết.
Lâm Dạ không ngừng tiến về trước, một đường liều chết chém giết.
“Lâm huynh, để ta giúp huynh!”
Tiền Đa Kim nghiến răng, huyền khí dâng trào quanh thân, chạy sát theo sau Lâm Dạ.
Tính ra có hàng trăm yêu thú đang nhào về phía bọn họ, huyết khí lượn lờ, thực lực đều là Huyền Nguyên Cảnh Đỉnh Phong.
Một lúc sau, bọn họ cũng đã xông ra được khỏi đoàn yêu thú, rồi nhảy vọt lên một ngọn cây, ngóng nhìn về phía trước.
Ở trung tâm của đoàn yêu thú đang chạy tán loạn kia, có một số thiếu nam và thiếu nữ đang cố gắng chống cự.
Những người này thực lực không hề yếu, bọn họ đều là Khí Hải Cảnh trở lên.
“Quả nhiên có người!”
Tiền Đa Kim tỏ ra vui mừng khôn xiết, các cơ thịt trên mặt đều đang rung rinh theo.
Việc mở trận pháp phong ấn rất có thể có liên quan đến bọn họ!
Cứu bọn họ có lẽ sẽ có con đường sống.
Nhưng mà, yêu thú nhiều như vậy làm sao có thể cứu viện cho bọn họ được đây?
Lâm Dạ hít một hơi thật sâu, hắn liên hệ với Thần Hồn Đế Thiên .
Trong đầu hắn, Thần Hồn Đế Thiên đột nhiên mở mắt ra, sau lưng ánh sáng vàng xoay tròn, thần thanh vang lên.
“Lui–”
Lâm Dạ trong mắt tỏa ra kim quang, thanh âm tựa như đang ra lệnh.
Võ Hồn Thiên Phú – Vô Thượng Đế Lệnh!
Sóng âm màu vàng tạo thành sóng khí tỏa ra khắp bốn phía.
Bầy yêu thú này đều bị ma khí xâm nhiễm, nhưng Thần Hồn Đế Thiên trời sinh đối với chúng đã có lực áp chế!
Trong khoảnh khắc, tất cả quái thú đều run rẩy, nằm rạp xuống mặt đất.
“Khí tức này… chính là võ hồn!”
“Rốt cuộc là loại võ hồn gì mà có thể khiến ta cảm nhận được sự sợ hãi thế này!”
Tiền Đa Kim ngơ ngác nhìn Lâm Dạ, phải nói là hắn ta rất đỗi kinh hoàng.
“Tiền huynh, huynh đưa bọn họ đi trước đi!”
Nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lâm Dạ, Tiền Đa Kim vội vàng xoay người nhảy xuống.
“Đi theo ta!”
Tiền Đa Kim nghiến răng, hét lên với đám người kia.
“Đi mau, rời khỏi nơi này!”
Nhóm thiếu niên kia quay lại nhìn nhau, không chút do dự, lập tức đi theo Tiền Đa Kim.
…
“Cuối cùng cũng thoát ra được rồi.”
Tiền Đa Kim thở hổn hển hai tiếng, rồi quay người hỏi: “Các người không sao chứ…”
Soạt–
Một trường đao màu đen được đặt ngay trên cổ hắn ta.
Người thanh niên ra tay đó có thân hình cao lớn, vẻ mặt lạnh lùng.
“Ngươi là ai, đi theo chúng ta là có mục đích gì?”
Tiền Đa Kim sửng sốt một lát, sau đó tức giận nói: “Lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi hả? Ta cứu các ngươi, giờ các ngươi lại trở mặt kề đao vào cổ ta sao?”
Thanh niên vạm vỡ hừ lạnh một tiếng: “Huyết Uyên Lâm bí ẩn như vậy, nếu không có ‘chìa khóa’ thì căn bản không thể vào được.”
“Không đi theo chúng ta thì ngươi làm sao có thể đi vào được?”
Đột nhiên, huyền khí dâng trào, một cú đấm bất ngờ giáng xuống.
Huyền khí chấn động, lưỡi đao cũng khẽ ngân lên!
Lâm Dạ lao tới như tia chớp, chỉ bằng một cú đấm đã hất văng trường đao ra khỏi tay thanh niên vạm vỡ kia.
Thanh niên vạm vỡ kia kinh ngạc đến há hốc cả mồm.
“Ta đi theo con m* nhà ngươi!”
Tiền Đa Kim nhân cơ hội mà nổi cơn lôi đình, dùng chân đá thanh niên vạm vỡ kia ngã xuống đất, rồi đi tới nhặt trường đao lên kề vào cổ đối phương.
Cổ thanh niên vạm vỡ kia bị đao cứa chảy ra một vệt máu, ánh mắt hắn ta có chút sợ hãi, trong nháy mắt không dám hó hé lấy một tiếng nào.
Lâm Dạ lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh.
Ngoài thanh niên vạm vỡ này, còn có ba người khác.
Một thanh niên mảnh khảnh với nước da xanh xao ốm yếu và ánh mắt có phần sợ sệt.
“Cầu xin các người đừng làm hại ca ca của ta, ta xin lỗi các người.”
Hắn ta liên tục cúi đầu xin lỗi.
“Vô Trần, đừng xin lỗi hắn, xem ta làm thịt hai người bọn họ đây!”
Bên cạnh hắn ta là một thiếu niên da đen cường tráng, vẻ mặt đầy tức giận, cơ thể run lên một cái liền muốn ra tay.
Phía sau hai người là một cô gái vẫn luôn im lặng, cô ấy đứng trong bóng tối nên không nhìn rõ được khuôn mặt.
Lâm Dạ nhìn đi chỗ khác, trầm giọng hỏi: “Tiền huynh, chuyện gì vậy?”
“Tiểu tử này là đồ sói mắt trắng, hắn muốn cắn lại ta!”
Tiền Đa Kim tức tối nói rõ nguyên nhân sự việc.
“Đây là một sự hiểu lầm.”
Lâm Dạ cau mày giải thích: “Chúng ta cũng là trùng hợp đi vào Huyết Uyên Lâm, không liên quan gì đến các người.”
“Chúng ta lúc nãy dùng linh phù hù dọa đám yêu thú cứu các người, cũng không có mục đích gì khác, chính là muốn thoát ra khỏi đây.”
Linh phù?
Lâm Dạ nói chuyện dùng Võ Hồn lúc này đổi thành dùng linh phù sao?
Tiền Đa Kim hiểu ý liền hét lên: “Đúng vậy! Không ngờ các người lại lấy oán báo ân, đối xử với chúng ta như vậy!”
“Là do ca ca của ta bốc đồng quá rồi!”
Thanh niên ốm yếu càng cảm thấy hổ thẹn và liên tục xin lỗi.
“Chuyện này……”
Thiếu niên da ngăm đen im lặng, huyền khí cũng tiêu tán theo.
“Đừng ồn ào nữa!”
Từ trong bóng tối, người thiếu nữ kia từ từ bước ra.
Cô gái mặc áo giáp ánh bạc sáng ngời, lông mày sắc sảo, mái tóc dài màu trắng như tuyết bắt mắt được buộc thành đuôi ngựa, khiến cho cô ấy trông vô cùng hiên ngang, mạnh mẽ.
“Áo giáp bạc và mái tóc trắng…”
Tiền Đa Kim sửng sốt, kêu lên: “Ngươi chính là Tây Môn Ngọc?!”
Lâm Dạ nhìn cô gái với ánh mắt nghi ngờ.
Thiếu nữ này đã che giấu đi khí tức của mình, nên không nhìn ra được thực lực của cô ấy.
Tiền Đa Kim nhỏ giọng giải thích: “Thành Thiên Dự có sáu đại gia tộc, trong đó Tây Môn gia là bí ẩn nhất, cứ mười năm mới phái ra một lữ khách, đại diện toàn quyền cho gia tộc.”
“Tây Môn Ngọc chính là lữ khách của Tây Môn gia trong mười năm tới, cô ấy mới mười bảy tuổi thôi nhưng đã giữ chức quan thất phẩm của Giám Vũ Viện.”
Giám Vũ Viện, là bộ phận được vương triều Quy Nguyệt dùng để giám sát các võ giả!
Cao thủ ở trong viện nhiều như mây, nắm quyền sát sinh trong tay.