Lam Nguyệt Chiến Thần - Chấp Niệm Thành Ma (FULL) - Chương 8 Không có tác dụng..."
- Trang Chủ
- Lam Nguyệt Chiến Thần - Chấp Niệm Thành Ma (FULL)
- Chương 8 Không có tác dụng..."
Lâm Dạ đột nhiên mở mắt ra, vươn tay nắm lấy mũi tên rồi bẻ gãy nó!
Trong bóng tối, chợt xuất hiện mấy luồng ánh sáng lạnh lẽo.
Một nhân vật mặc giáp bay qua không trung, hắn ta tung người nhảy lên Địa Long Thú.
“Lâm Dạ, chịu chết đi!”
Người nọ hét lên.
Lâm Dạ khẽ nheo hai mắt lại, nhìn về phía người đó.
Đối phương có một khuôn mặt quỷ màu đen, trên trán còn khắc một dòng chữ màu đỏ, trông vô cùng quỷ dị.
Huyền khí cuồn cuộn trào ra bao quanh người đó, ngay lập tức hắn ta xoay tay đánh ra một chưởng!
Ầm!
Kình khí nổ đùng đoàng!
Vương Hải Long bay tới chắn ngay trước mặt Lâm Dạ, hắn hất tay áo đẩy lùi người đàn ông mặt quỷ kia.
Sắc mặt hắn tái nhợt, hơi thở gấp gáp.
Trong trận chiến ở thành Vạn Dã, Vương Hải Long đã bị thương nặng, đến nay vẫn chưa bình phục.
“Quỷ Ảnh Diệp gia… chuyện phải đến cuối cùng cũng sẽ đến.”
Vương Hải Long trầm giọng nói.
Đôi mắt của Lâm Dạ hiện lên tia sợ hãi.
Quỷ Ảnh, sát thủ nổi tiếng nhất của Diệp gia!
…
Huyền khí bao quanh Quỷ Ảnh vẫn đang dâng trào mãnh liệt, uy thế vô cùng hung hãn!
Sau lưng hắn ta còn xuất hiện thêm mấy bóng đen mặc áo giáp, giống như hắn ta trên trán bọn họ cũng khắc dòng chữ màu đỏ như máu.
Bọn họ đều là cường giả Khí Hải Cảnh!
Vương Hải Long thấp giọng hét lên, rồi lao vào trong đám người kia.
Thấy thế mấy tên Quỷ Ảnh cũng lao tới vây đánh, trong chốc lát Vương Hải Long liền rơi vào thế bất lợi.
“Lâm Dạ, ngươi không trốn thoát được đâu!”
Một bóng người đột nhiên bay lên, trước mặt hắn ta ngưng tụ ra một trận bùa, sau đó liền hiện ra mấy ngọn giáo ánh sáng màu đỏ tím từ trong không trung xé gió phóng tới.
Vèo vèo vèo——
Ngọn giáo ánh sáng màu tím sắc bén bao trùm xuống!
“Đại Đế Khai Sơn!”
Lâm Dạ xoay tay lại, nắm chặt nắm đấm, vận chuyển Bất Hủ Lôi Đình Quyết, huyền khí điên cuồng gào thét phóng ra!
Ầm!
Ngọn giáo ánh sáng rung chuyển rồi vỡ tan ngay lập tức!
“Thực lực cỡ này… Khó trách ngươi có thể giết chết Diệp Vân Sinh!”
Người đang bước tới này cụt một tay, ánh mắt thì vô cùng hung hãn.
“Diệp Trấn Vũ?”
Lâm Dạ hơi nheo mắt lại.
“Kẻ địch tấn công——”
“Kẻ địch tấn công——”
Đúng lúc này, tiếng còi đột nhiên vang lên!
Một ngọn lửa lập loè lóe lên, Tiền Bảo Sơn phẫn nộ gầm lên: “Diệp gia, quả nhiên là các người!”
“Các người là đang muốn đối nghịch với Đa Bảo Thương Hội của ta sao!?”
Vừa nói, hắn vừa nhanh chóng lao về chỗ của Lâm Dạ.
“Tiền Bảo Sơn, là ngươi đang xen vào chuyện của người khác!”
Sát ý của Diệp Trấn Vũ vô cùng mãnh liệt, bùa trận đang lơ lửng quanh người hắn ta cũng vang ong ong lên cộng hưởng, huyền khí như những cơn sóng cuồn cuộn dâng lên!
“Giết!”
Thiết kỵ Quỷ Ảnh đồng loạt rút trường đao ra, bất ngờ lao tới chém giết.
Bốn người quấn lấy Tiền Bảo Sơn.
Tám người còn lại vây đánh hai tên người làm của Đa Bảo Thương Hội!
Tiền Bảo Sơn nhận ra ý định của họ và thầm kêu lên một tiếng không hay rồi.
Ba người họ là ba người mạnh nhất trong Đa Bảo Thương Hội chuyến này!
Quỷ Ảnh không có ý định chống trả, hắn ta chỉ muốn giữ chân ba người họ trong chốc lát, để hắn ta có thể rảnh tay giết chết Lâm Dạ!
“Lâm Dạ, lần này không ai có thể giúp ngươi được nữa!”
Diệp Trấn Vũ đánh ra một chưởng, huyền khí dâng trào, bùa trận bộc phát ra ánh sáng cực mạnh.
“Đại Đế Khai Sơn!”
Lâm Dạ cũng đánh ra một chưởng, nhưng từ cánh tay của hắn lập tức truyền tới một cảm giác đau nhói vô cùng.
Đúng là một bùa trận mạnh mà!
Giữa không trung, Lâm Dạ đột nhiên xoay người đáp xuống đất, rồi điên cuồng chạy trốn.
Diệp Trấn Vũ rất mạnh, nếu chiến đấu trực diện thì Lâm Dạ hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng, vì vậy hắn liền thay đổi chiến thuật – đó chính là chạy!
Chỉ cần đợi đến khi Vương Hải Long có thể thoát thân, thì hắn sẽ còn có cơ hội!
“Muốn chạy à?”
Diệp Trấn Vũ cười gằn lên một tiếng hung ác rồi cũng điên cuồng đuổi theo sau.
Ngay khi Lâm Dạ tiếp đất, thì một bóng người to lớn cũng đang lao về phía hắn.
“Lâm huynh, mau chạy đi!”
“Mục tiêu của đám người này là huynh! Diệp gia bọn họ không dám làm gì với Đa Bảo Thương Hội ta…”
Tiền Đa Kim nhét một bình thuốc vào trong tay của Lâm Dạ.
Vù ——
Hắn còn chưa nói xong, thì một ngọn giáo ánh sáng xuyên không lao tới!
Trong ánh mắt của Diệp Trấn Vũ lóe lên một tia lạnh lùng: “Hôm nay ai dám ngăn cản ta giết Lâm Dạ, thì kẻ đó sẽ chết trước!”
“Tiền huynh, hãy ra khỏi đây!”
Lâm Dạ hét lên.
Ngọn giáo ánh sáng giống như tia chớp khiến cho Tiền Đa Bảo không kịp né tránh, nhưng đột nhiên có một luồng ánh sáng màu vàng trào ra từ cơ thể hắn, sau đó bao trùm lấy người hắn như một cái lồng.
“Linh phù!”
Đôi mắt của Lâm Dạ lóe lên.
Linh phù, thông thường mà nói chỉ có những linh sư Khí Hải Cảnh trở lên mới có thể tạo ra được, nó vô cùng khó tạo và cực kỳ quý giá.
Đặc biệt là những linh phù có tính phòng ngự, lại càng vô giá hơn.
Tiền Đa Bảo không hổ là thiếu đương gia của Đa Bảo Thương Hội, gia tài đồ sộ, thậm chí còn có lá bài tẩy cỡ này.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên!
Mũi tên rơi trúng tấm chắn ánh sáng, làm nó nứt ra nhưng mũi tên cũng vỡ vụn hoàn toàn.
Tiền Đa Kim lùi lại vài bước, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng tràn ra máu.
Diệp Trấn Vũ là một linh sư Khí Hải Cảnh Tam Trọng, mặc dù hắn ta bị gãy mất một tay và thực lực không còn mạnh như trước, nhưng hắn ta vẫn dư sức giết chết hai người Lâm Dạ!
Trong mắt Tiền Đa Kim tràn đầy tức giận: “Ngươi dám động vào ta? Ngươi có biết ta là…”
Diệp Trấn Vũ tung người lên tấn công, phù trận lại nổi lên trong lòng bàn tay, những ngọn giáo ánh sáng lại tiếp tục đánh thẳng tới!
“Đừng nói nữa! Nhanh chạy thôi!”
Lâm Dạ tóm lấy Tiền Đa Kim, xoay người chạy đi như điên.
“Vì Phong Lôi Chi Dực, mà Diệp gia thành Thiên Dự cũng không ngần ngại trở mặt với Đa Bảo Thương Hội sao?”
“Không đúng, chuyện không đơn giản như vậy đâu!”
Lâm Dạ một đường bỏ chạy, kéo theo Tiền Đa Kim, nhưng trong đầu thì lại hiện lên khuôn mặt của cô gái bí kia.
“Truyền thừa của Diệp gia tuyệt đối không chỉ là một món quỷ khí cộng sinh đơn giản như vậy!”
“Cô gái họ Lộ kia nhất định đã lấy thứ đồ khác, cứ thế khiến cho Diệp gia lầm tưởng thứ đó đều nằm trong tay ta!”
Lâm Dạ bóp mở bình thuốc trong tay, ngẩng đầu đổ linh dược trong bình vào miệng, chữa lành vết thương, khôi phục huyền khí.
Tốc độ dưới chân hắn tăng lên thêm một chút.
Trong bóng đêm mịt mờ, cứ thế một người đuổi theo hai người, chạy không ngừng nghỉ về hướng Tây.
Phía trước là một khu rừng rậm rạp.
Giữa trời đen, mơ hồ có ánh máu lóe lên, trong đêm tối lộ ra một loại cảm giác kinh hãi khó tả.
Ù——
Ngay khi hai người đến gần bìa rừng, một luồng ánh sáng máu đột ngột bùng lên!
Ánh sáng đỏ kéo dài hàng ngàn dặm, tạo thành một màn ánh sáng bao trùm toàn bộ khu rừng, bên trong đó lơ lửng những phù văn cổ xưa.
Trận pháp!
“Trận pháp khổng lồ như vậy cứ thế được tạo theo thế của dãy núi…”
Lâm Dạ sửng sốt, mọi bước đi đều vô cùng khó khăn.
Trận pháp đang ngăn cản hắn tiến về phía trước!
“Lâm huynh!”
Khi Tiền Đa Kim nhìn thấy khu rừng này, hắn lập tức biến sắc.
“Chúng ta không thể tiến lên phía trước nữa! Đây là Huyết Uyên Lâm, một trong năm đại cấm địa của vương triều Quy Nguyệt!”
“Cho dù là cường giả Khí Hải Cảnh tiến vào, cũng là thập tử nhất sinh…”
“Huyết Uyên Lâm, ta đương nhiên biết!”
Lâm Dạ ánh mắt ngưng trọng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiền huynh! Lúc này, chúng ta chỉ có thể đi vào Huyết Uyên Lâm!”
Tiền Đa Kim cười khổ nói: “Cho dù chúng ta muốn vào nhưng cũng không vào được đâu!”
“Huyết Uyên Lâm đã bị phong ấn từ hàng nghìn năm trước, đại trận được tạo ra bởi liển thủ của hàng vạn linh sư.
Đừng nói là chúng ta, cho dù là cường giả Động Huyền Cảnh cũng không thể phá được. ”
“Tóm lại chúng ta cũng phải thử xem sao!”
Lâm Dạ hít một hơi thật sâu, huyền khí dâng trào, một quyền đánh ra!
Ầm!
Nắm đấm đập mạnh vào tấm màn ánh sáng.
Nhưng tấm màn sáng lại không hề có phản ứng gì, thậm chí nó còn không có một gợn sóng nào.
“Không có tác dụng…”
Tiền Đa Kim trầm giọng thở dài.
Trong đêm tối, mảng bùa đỏ tím lóe lên ở phía xa, cực kỳ chói mắt.
“Chạy đi! Tiếp tục chạy đi chứ!”
Diệp Trấn Vũ cười hung ác đuổi theo tới.
Lâm Dạ quay người lại, trong mắt ánh lên tia kiên quyết nói: “Tiền huynh, là do ta liên lụy tới, để ta ở lại ngăn cản hắn, huynh nhanh chóng chạy đi!”
“Bỏ rơi bạn bè là hành động hèn nhát, Tiền Đa Kim ta không phải loại người như vậy!”
Tiền Đa Kim lấy ra một tấm linh phù khác, cùng sát cánh chiến đấu cùng Lâm Dạ.
Trong lòng Lâm Dạ dâng lên một cảm giác ấm áp, trước mắt có chút mơ hồ.
Hắn dường như nhìn thấy khuôn mặt của nghĩa phụ, Vạn thúc, Vương thúc …