Lam Nguyệt Chiến Thần - Chấp Niệm Thành Ma (FULL) - Chương 6 "Xảy ra chuyện gì?"
“Im hết đi!”
Vương Hải Long đưa mắt lạnh lùng nhìn xung quanh: “Các người nói ra mấy lời này, học phủ Ngân Nguyệt còn mặt mũi đâu mà tồn tại nữa hả?!”
“Tất cả đi theo ta tới đầu tường ngăn cản trận pháp.”
“Lâm Dạ, ngươi phụ trách ngăn cản Diệp Vân Sinh!”
Vương Hải Long nhìn Lâm Dạ một cái thật sâu rồi nói: “Đừng làm ta thất vọng.”
Nói xong, Vương Hải Long lập tức dẫn theo nhóm người tiến thẳng về phía Đông thành.
Trên đài cao.
Diệp Vân Sinh chậm rãi rút trường đao ra, ánh mắt hung ác.
“Lâm Dạ! Ngươi mau giao những thứ mà ngươi đã trộm được từ miếu thờ tổ nhà họ Diệp ra, ta sẽ cho ngươi chết toàn thây!”
“Nếu không, ta sẽ rút hồn ngươi đem đi luyện phách, cho ngươi sống không bằng chết!”
Lâm Dạ lạnh lùng nói: “Nếu ngươi có bản lĩnh thì cứ tới đây!”
Ánh mắt Diệp Vân Sinh lạnh như băng, ông ta hét to một tiếng.
“Kim Viên Mãng!”
Sau khi kim quang lóe lên rồi hóa thành một ngọn lửa cháy hừng hực, bất ngờ có một con mãng xà khổng lồ dài mấy trượng hung hăng nhảy ra ngoài!
Võ hồn Huyền Binh cấp cửu phẩm— Kim Viên Mãng!
Diệp Vân Sinh vung trường đao, mấy lá phù màu xanh lục cũng bắt đầu xuất hiện!
“Thôn Hồn đao này có thể giúp ta tăng cường thêm ba phần thực lực, chuyện giết chết ngươi cũng dễ như giết một con sâu cái kiến mà thôi!”
Số lượng phù chú này rõ ràng nhiều hơn ngày hôm qua, đồng thời uy thế cũng mạnh mẽ hơn.
“Vậy sao?”
Lâm Dạ chế nhạo, thay vì lùi bước, hắn lại trực tiếp bước tới rồi tung ra một quyền!
Huyền khí ào ạt tuôn trào, uy lực mạnh mẽ xé gió lao đi!
Rẹt!
Kim Viên Mãng gào rú thảm thiết, cả cơ thể lập tức bị xé nát!
Trong mắt Diệp Vân Sinh tràn đầy kinh hãi: “Ngươi——”
Uy lực của cú đấm này vẫn chưa dừng lại ở đó, sau khi xé nát Kim Viên Mãng, nó lại xông thẳng về phía trước rồi xuyên thủng lồng ngực của ông ta!
Thân thể Diệp Vân Sinh bất lực ngã xuống đất, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu và hoảng sợ.
Mọi người có mặt nhìn thấy cảnh này đều sốc đến mức nói không nên lời!
Lâm Dạ chỉ dùng một đấm đã giết chết Diệp Vân Sinh?
Diệp Vân Sinh là người chủ trì của nhà họ Diệp ở thành Vạn Diệp mà!
Dù sao thì ông ta cũng là một cường giả Khí Hải Cảnh!
Đây chính là sức mạnh của Đại Phạn Cửu Chuyển Huyền Công!
Lâm Dạ nhìn chằm chằm vào thi thể của Diệp Vân Sinh, hận ý trong mắt vẫn chưa hề giảm bớt.
Chỉ giết bọn này thôi vẫn chưa đủ!
Kẻ thù kế tiếp hắn phải đối mặt chính là nhà họ Diệp ở thành Thiên Dự!
“Diệp Vân Sinh đã chết! Nhà họ Diệp hết hy vọng rồi!”
Thấy kết cục này, đám người quan sát dưới đài cao đồng loạt lâm vào hoảng sợ.
Ầm!
Có điều, ngay lúc này mặt đất bất chợt rung chuyển thật mạnh, cả tòa thành trì cũng đang lắc lư từng hồi!
“Diệp Trấn Vũ, ngươi điên rồi!”
Một cao thủ của học phủ Ngân Nguyệt kinh ngạc gầm lên.
Một cột sáng màu máu bất chợt bắn thẳng lên cao, làm xáo trộn cả mây trời.
Ù ù ù…
Những cột sáng đó còn xuất hiện cùng lúc ở ba địa điểm Nam thành, Tây thành và Bắc thành.
“Không tốt!”
Sắc mặt của Lâm Dạ chợt cứng đờ, lập tức bật người bay lên.
Tại Đông thành, một người đàn ông trung niên tóc dài mặc đồ đen, dưới chân đạp trên trận phù màu máu, tay cầm linh phách của hai gã linh sư nào đó, biểu cảm trên mặt hết sức điên cuồng.
Lúc này đứng bên cạnh Vương Hải Long chỉ còn lại hai người, những người còn lại sống chết không rõ.
“Diệp Trấn Vũ, ngươi không tiếc đem linh sư của nhà họ Diệp ra tế trận à!”
Vương Hải Long tức giận hét lên.
Ý lạnh trong mắt Diệp Trấn Vũ chợt lóe lên, giọng nói phát ra hết sức cứng rắn: “Hôm nay tên súc sinh Lâm Dạ kia nhất định phải chết!”
Trong mắt Vương Hải Long hiện lên sát ý, sau đó vung tay tung ra một đấm.
Uy lực của đấm tựa như long xà xé gió lao đi, kình khí không ngừng nổ vang!
Nắm đấm đó hung hăng nện lên trận pháp nhưng chỉ tạo ra một chút gợn sóng nho nhỏ.
“Vô dụng thôi!”
Diệp Trấn Vũ cười dữ tợn, nói: “Ta đã dùng linh phách con cháu nhà họ Diệp để kích hoạt Vạn Cực Sát Trận này đấy!”
“Nếu người bị nhắm tới không chết, trận pháp này cũng sẽ không bao giờ dừng lại!”
Ầm!
Bốn cột sáng màu máu từ từ kết nối lại, bao trùm toàn bộ thành Vạn Diệp.
Cũng vì vậy mà cả tòa thành lập tức chìm trong lớp ánh sáng màu đỏ tím, sau đó, trên tấm màn màu máu vừa hình thành dần hiện ra mấy khuôn mặt già nua.
Hơn nữa số lượng còn từ từ tăng lên đến hàng trăm cái!
Kế tiếp, từ những khuôn mặt già nua này lại phát ra uy thế kinh người.
“Tổ linh của nhà họ Diệp!”
Vương Hải Long hít một hơi khí lạnh.
Diệp Trấn Vũ bay vút lên trời, huyền khí tràn ra từ cơ thể hắn ta đang câu thông với các tổ linh.
Sắc mặt Vương Hải Long tối sầm xuống, sau đó ông ta hét lớn: “Không thể để hắn ta tiếp tục khởi động trận pháp này!”
Ông vừa dứt câu, cả ba người lập tức vận chuyển huyền khí trong cơ thể phóng hết lên trời, thúc dục võ hồn tung ra một kích toàn lực!
Trên không trung, quanh thân Vương Hải Long được bao phủ bởi một lớp ánh sáng huyền bí, trước người dần ngưng tụ thành hình một nắm đấm khổng lồ, đấm thẳng về phía Diệp Trấn Vũ.
Trận phù xung quanh Diệp Trấn Vũ không ngừng biến ảo, màu máu trên tấm màn cũng càng ngày càng sẫm hơn.
“Trấn!”
Màn mây từ từ tràn ra.
Một khuôn mặt già nua đột nhiên mở mắt ra, hai mắt ông ta sáng rực như ngọn lửa, trở tay đè xuống.
Lòng bàn tay màu đỏ tươi giống như một ngọn núi treo ngược, hung hăng nghiền ép những thứ nằm dưới nó.
Ầm!
Bàn tay vừa ập tới đã đánh tan nắm đấm của Vương Hải Long!
Vương Hải Long và hai người còn lại lập tức thổ huyết rồi rơi xuống như diều giấy đứt dây.
“Vương trưởng lão!”
Ánh mắt Lâm Dạ chợt lóe lên hàn ý.
Vương Hải Long cố chịu đựng lực cắn trả, hai tay tóm lấy hai người bên cạnh rồi đáp xuống tường thành.
“Lâm Dạ, ngươi lập tức rời thành, đến học phủ Ngân Nguyệt tố cáo nhà họ Diệp đại nghịch bất đạo*, tàn sát trưởng lão của học phủ!” (chỉ việc làm đi ngược lại với đạo lý hoặc ám chỉ những hành động gây hại đến người khác vì lý do cá nhân hoặc vì lợi ích riêng của mình.)
“Bọn ta sẽ ngăn cản thêm một đòn nữa, ngươi hãy tranh thủ thời gian đó xông ra ngoài!”
Vẻ mặt của Lâm Dạ bất ngờ căng cứng.
Rời đi?
Ngày hôm đó cha nuôi Dương Phi Long bị giết cũng là vì liều mạng tạo cơ hội cho hắn trốn đi!
“Rời đi? Không một tên nào có thể rời khỏi chỗ này đâu!”
Diệp Trấn Vũ đột nhiên trợn to hai mắt, để lộ một ánh nhìn hết sức dữ tợn.
“Là ai đã gọi bọn ta tỉnh dậy?”
Từ bên trong màn đỏ mờ mịt, mấy vị tổ linh khác của nhà họ Diệp cũng lần lượt mở mắt.
“Hậu bối Diệp Trấn Vũ!”
“Hôm nay mời tổ linh tỉnh dậy để diệt trừ cường địch, thu hồi bảo vật của tổ tiên!”
Màn mây trên trời cuồn cuộn lưu chuyển, tổ linh của nhà họ Diệp nhao nhao lộ ra vẻ mặt giận dữ, giọng nói vang vọng như sấm sét rền vang.
“Là kẻ nào dám lấy cướp đoạt bảo bối tổ truyền của nhà họ Diệp ta?”
“Giết!”
Ầm ầm!
Sấm sét vang dội, lại thêm mấy cột sáng màu máu nữa giáng từ trên trời xuống.
Vương Hải Long lập tức bị một cột sáng trong đó đè ngã xuống đất, không thể động đậy.
Ầm!
Một cột khác thì chiếu thẳng lên người Lâm Dạ.
Một sức nặng kinh người chợt đè lên vai làm hai chân Lâm Dạ lún sâu xuống đất.
Hắn nghiến răng, khó khăn ngẩng đầu nhìn lên màn mây.
Một khuôn mặt già nua đang nhìn chằm chằm vào hắn, vẻ mặt tràn đầy giận dữ.
“Tìm được một tên… không, còn có một tên khác nữa!”
Tổ linh nhà họ Diệp trợn tròn mắt.
Ở phía xa xa, một cột sang nữa giáng xuống rìa Tây Thành.
Loong coong——
Một tiếng kiếm va chạm vang lên, cột sáng vỡ tan, một bóng người nhanh nhẹn lách thân khỏi đòn công kích.
“Không ngờ nhà họ Diệp ở thành Vạn Diệp còn có năng lực lớn như vậy này!”
Trên đỉnh một tòa lầu các nơi có thanh trường kiếm màu xanh nhạt lơ lửng giữa không trung.
Thiếu nữ cười khẽ, diện mạo hệt như tiên nữ trong tranh.
“Lộ cô nương?”
Đôi mắt của Lâm Dạ hơi nheo lại.
“Giao bảo vật của nhà họ Diệp bọn ta ra!”
Các tổ linh nhà họ Diệp đồng loạt nhìn về phía thiếu nữ họ Lộ kia, vẻ mặt có hơi kiêng kị.
“Muốn lấy lại thì phải xem năng lực của ngươi như thế nào đã.”
Cô gái họ Lộ vung kiếm, sau đó lại bật người bay lên.
Bên trong màn mây, tổ linh nhà họ Diệp tỏ ra hơi do dự, dùng thần niệm trao đổi với nhau.
“Nàng ta là hậu nhân của nhà họ Lộ, nếu chúng ta động vào nàng ta, chỉ sợ sẽ xảy ra tai họa…”
“Dù thế nào chúng ta cũng phải giết nàng!”
“Trước tiên giết chết tên vô danh tiểu tốt kia trước đi, sau đó hãy xử lý nàng ta sau!”
Ngay giây tiếp theo, bên trong màn mây từ từ vươn ra mấy cánh tay khổng lồ, lòng bàn tay đè thẳng về phía Lâm Dạ.
“Không tốt!”
Dưới uy áp mạnh mẽ, Lâm Dạ bị ép đến mức da tróc thịt bong, máu tươi chảy ra giàn dụa.
Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, trong đầu của hắn chợt run lên.
Trong hồn phủ, Thần Hồn Đế Thiên mạnh mẽ mở to hai mắt phóng ra hai luồng ánh sáng màu vàng.
“Vô Thượng Đế Lệnh—“
Lâm Dạ bỗng nhiên ngẩng đầu!
Ánh sáng vàng từ mắt hắn bắn thẳng lên trời, nhắm ngay vào đám tổ linh của nhà họ Diệp.
Toàn bộ tổ linh nhà họ Diệp đồng loạt lắc lư kịch liệt.
“Cái này……”
Bản thân Lâm Dạ cũng sợ ngây người.
Hắn có cảm giác mình có thể điều khiển được toàn bộ tổ linh nhà họ Diệp!
Cô gái họ Lộ giật mình quay đầu nhìn lại: “Lâm Dạ?”
“Rốt cục hắn có lai lịch gì chứ, không ngờ hắn còn có thể khống chế đám tổ linh kia để điều khiển Vạn Cực Sát Trận!”
Thiên phú võ hồn của Thần Hồn Đế Thiên— Vô Thượng Đế Lệnh!
Không chỉ có thể khống chế chư thiên thần hồn mà còn có thể điều khiển được cả những hồn thể như tổ linh của nhà họ Diệp!
“Xảy ra chuyện gì?”
Diệp Trấn Vũ kinh hãi phát hiện trận pháp đã mất liên hệ với mình!
Lâm Dạ vận chuyển huyền khí kết nối với Thần Hồn Đế Thiên trong đầu.
“Đế Thiên!”
Hắn chợt đưa tay ra.
Sau đó liền có một luồng ánh sáng màu vàng ngưng tụ thành vòng trên cổ tay của hắn, vô số phù văn thần bí bắt đầu khởi động.
Kỹ năng thiên phú của võ hồn, Vô Thượng Đế Lệnh!