Lam Nguyệt Chiến Thần - Chấp Niệm Thành Ma (FULL) - Chương 4 "Vương trưởng lão, không thể được!"
- Trang Chủ
- Lam Nguyệt Chiến Thần - Chấp Niệm Thành Ma (FULL)
- Chương 4 "Vương trưởng lão, không thể được!"
“Có người đến!”
Lâm Dạ lập tức cảnh giác rồi tránh đi!
Một đội thiết kỵ* lao nhanh tới. (Đội binh cưỡi ngựa mặc áo giáp sắt)
“Ngươi là kẻ nào… Lâm Dạ?!”
Người cầm đầu đội quân là Diệp Thừa Thiên.
Hắn ta vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra đây là người nhà họ Diệp đang truy nã!
Chỉ cần bắt hoặc giết được Lâm Dạ chắc chắn sẽ lập được công lớn!
Lâm Dạ không chút do dự, lách người biến mất trong rừng rậm.
Diệp Thừa Thiên cười lạnh một tiếng, mấy hộ vệ áo đen sau lưng lập tức xuống ngựa đuổi vào trong rừng.
Ầm ầm!
Một tia sét bất ngờ bắn xuyên cả khu rừng rậm rạp.
Hai tên hộ vệ áo đen bay thẳng ra ngoài, đỉnh đầu nứt vỡ, chết ngay tại chỗ!
Ngay sau đó lại có thêm hai ba cỗ thi thể nữa bay ra ngoài.
Chỉ trong chốc lát mà toàn bộ số hộ vệ áo đen đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
“Sao ngươi dám!”
“Lâm Dạ, ngươi cấu kết với đế quốc Tuyết Nguyệt, phạm tội phản quốc đáng chết ngàn lần!”
Huyền khí quanh thân Diệp Thừa Thiên mãnh liệt bốc lên, sau đó là xuất hiện trước mặt Lâm Dạ.
Khí Hải Cảnh!
Lâm Dạ lạnh lùng nói: “Kẻ phản quốc rõ ràng là nhà họ Diệp của các ngươi!”
Diệp Thừa Thiên cười gằn nói: “Toàn bộ Bắc Cảnh đều đã bị nhà họ Diệp bọn ta khống chế, nhà họ Diệp của ta chính là ‘trời’ ở đây!”
“Ta nói ngươi phản quốc thì ngươi chính là kẻ phản quốc!”
Ánh mắt Lâm Dạ hiện rõ nét lạnh lùng.
Trong cơ thể vang lên âm thanh sấm sét va chạm, huyền khí dâng trào như nước sông cuồn cuộn không ngừng.
“Chịu chết đi!”
Diệp Thừa Thiên giơ tay, từ lòng bàn tay của hắn ta bắn ra một dòng huyền khí khóa chặt lấy Lâm Dạ.
Trong mắt Lâm Dạ lóe lên sát ý, hắn mạnh mẽ tung ra một quyền.
“Đại Đế Khai Sơn!”
Quyền chưởng cùng va chạm, làm khơi dậy hàng ngàn gợn sóng năng lượng.
Răng rắc!
Sắc mặt Diệp Thừa Thiên tái nhợt, cổ tay gãy ngang, máu tươi chảy dọc theo đầu ngón tay rồi nhỏ xuống đất.
“Lâm Dạ, hôm nay, xem như ta thua!”
“Giờ ngươi hãy thả ta rời đi đi, ta sẽ chừa cho ngươi một con đường sống…”
“Nếu không thì……”
Diệp Thừa Thiên lảo đảo lui về phía sau, cố gắng tìm cách thoát chết.
Trong mắt Lâm Dạ tràn ngập sát ý, khí thế hung hãn.
“Nhà họ Diệp là trời sao?”
Ở phía xa xa, Diệp Vân Sinh cuối cùng cũng dẫn theo một đám hộ vệ đi đến.
“Tặc tử dừng tay, đừng làm tổn thương con trai ta!”
Lâm Dạ đột nhiên tung ra một quyền nữa!
“Ta… hôm nay sẽ cho ngươi nổ tung!”
Lôi Đình Tư Sinh!
Diệp Thừa Thiên hét thảm một tiếng rồi thân thể hắn ta lập tức vỡ vụn, đầu rời khỏi cổ, đôi mắt vẫn còn mở to.
Chết không nhắm mắt!
“Thiên Nhi!”
Diệp Vân Sinh sửng sờ, sau đó lập tức nổi giận gầm lên: “Mẹ kiếp! Ngươi đáng chết!”
Một cỗ uy áp ầm ầm ập xuống!
Thân thể Lâm Dạ run lên, trong lòng dâng lên một cỗ khí lạnh thấu xương.
Thực lực của Diệp Vân Sinh vượt xa Diệp Thừa Thiên!
Tuy rằng cả hai đều là Khí Hải Cảnh, nhưng khí tức của Diệp Vân Sinh lại mạnh mẽ hơn rất nhiều!
“Huyền Phong Đoạt Phách Phù!”
Diệp Vân Sinh mở tay ra, từng sợi kình khí màu xanh dần dâng lên.
Kế tiếp lại ngưng tụ thành hàng chục lá bùa màu xanh biếc phát sáng lập lòe, xé gió lao ra!
Phù chú là thứ do linh sư chế tạo ra.
Mà người muốn làm chức nghiệp linh sư này, trời sinh không có linh phách sẽ không tu luyện được, đồng thời còn có các yêu cầu khắt khe hơn nữa!
Linh phách là chìa khóa để tu luyện phù chú, trận pháp, nắm vững luyện dược, luyện khí.
Bất kỳ một gia tộc cường đại nào cũng phải dốc sức liều mạng bồi dưỡng linh sư.
Bởi vì giá trị của linh sư thật sự quá lớn!
Lâm Dạ hơi nheo mắt lại, nếu đã trốn không thoát thì chỉ có thể chính diện chiến đấu mà thôi!
“Thanh Mâu Bạch Hổ!”
Một bóng trắng lập tức nhảy ra, xoay quanh một vòng rồi giương cao hai cánh trắng như tuyết, mỗi một sợi lông vũ trên cánh nó đều đang tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Rầm rầm rầm…
Sấm sét liên tục nổ tung!
Phong Lôi Chi Dực tức khắc đánh tan đám phù chú màu xanh kia!
“Phong Lôi Chi Dực?!”
Diệp Vân Sinh giật mình, vừa kinh ngạc vừa tức giận gầm lên: “Nghiệt súc, ngươi đã động vào miếu thờ tổ của nhà họ Diệp?”
“Ngươi dám bất kính với tổ tiên nhà họ Diệp bọn ta sao, đáng chết!”
Lâm Dạ nghe xong cũng vô cùng tức giận.
Nếu vậy thì chuyện nhà họ Diệp đào mộ mẹ hắn là chuyện bình thường?
Còn hắn đi vào miếu thờ tổ của nhà họ Diệp mới là chuyện bất kính?
Diệp Vân Sinh phẫn nộ, kình khí màu xanh đậm quanh thân càng điên cuồng tuôn ra, lại có thêm mười đạo phù chú nữa đồng thời bắn ra!
Phù chú phá vỡ kết giới của Phong Lôi Chi Dực, đánh thẳng vào người Thanh Mâu Bạch Hổ tạo ra từng tiếng sấm nổ ầm ầm.
Thanh Mâu Bạch Hổ kêu lên một tiếng, sau đó lập tức bị đánh bật ra.
Võ hồn và chủ nhân cũng có mối liên kết với nhau, lúc này cổ họng của Lâm Dạ cũng đã dâng lên mùi tanh ngọt, sau đó liền phun ra một ngụm máu tươi.
Vù vù——
Lá phù đột nhiên dừng lại giữa không trung, đổi hướng đánh thẳng vào đầu Lâm Dạ!
Bùm!
Vào thời khắc mấu chốt, phù chú bỗng nhiên vỡ nát!
Một người đàn ông trung niên mặc áo choàng trắng bước tới hiện trường, huyền khí cuồn cuộn như cầu vồng bắt ngang qua trời.
Người này chính là Vương Hải Long của học phủ Ngân Nguyệt!
“Vương trưởng lão, tên này là tội phạm phản quốc, giết hại con trai ta, hơn nữa còn tự tiện đột nhập vào miếu thờ tổ của nhà họ Diệp, là một kẻ tội ác tày trời!”
“Tại sao ngài lại cứu hắn chứ?”
Tâm tình Diệp Vân Sinh đang cực kỳ kích động, trong lòng tràn đầy hận thù.
Ánh mắt Vương Hải Long hơi lạnh xuống, giọng nói cũng lạnh lùng hơn: “Diệp gia chủ, ngươi đang dạy ta cách làm việc sao?”
Diệp Vân Sinh cả kinh.
Học phủ Ngân Nguyệt là một trong năm học phủ lớn ở thành Thiên Dự, vương đô.
Quyền lực mạnh đến mức ngay cả nhà họ Diệp ở thành Thiên Dự cũng không dám tùy tiện đắc tội.
Vương Hải Long cẩn thận đánh giá Lâm Dạ một lượt, hỏi: “Lâm Dạ, ngươi chính là thiên tài của Vệ thành Thanh Huyền sao?”
Lâm Dạ gật đầu nói: “Lâm Dạ bái kiến Vương trưởng lão.”
Vương Hải Long bình tĩnh nói: “Ta đã từng nghe về ngươi, cho ta nhìn thử võ hồn của ngươi đi.”
Hai mắt Lâm Dạ sáng lên.
Trưởng lão của học phủ Ngân Nguyệt muốn nhìn thấy võ hồn của hắn?
Lâm Dạ lập tức nói: “Vương trưởng lão, mời ngài xem.”
Grào–
Thanh Mâu Bạch Hổ gầm lên một tiếng thật dài rồi bay vút lên lượn một vòng, cuối cùng mới gập cánh lại, hiên ngang đứng trước mặt Lâm Dạ.
“Chiến Tướng cấp tam phẩm, không tệ! Không tệ!”
Vương Hải Long vui vẻ gật đầu, không ngớt lời khen ngợi.
Cùng lúc đó còn có một cỗ khí tức cường đại nhàn nhạt tràn ra từ cơ thể Lâm Dạ.
Thần Hồn Đế Thiên!
“Khí tức này… còn mạnh hơn cả Thanh Mâu Bạch Hổ, thật sự rất có tiềm năng…”
Trong mắt Vương Hải Long tràn đầy kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Lâm Dạ, ngươi vẫn còn võ hồn khác sao?”
Lâm Dạ lắc đầu nói: “Ta cũng không rõ lắm, hình như là có… Nhưng nó vẫn chưa thức tỉnh.”
Chuyện Thần Hồn Đế Thiên tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.
“Nhất định là song võ hồn!”
Vương Hải Long càng mừng như điên.
Thiên phú song võ hồn cực kỳ hiếm có.
Mọi thiên tài song võ hồn đều có thời gian thức tỉnh võ hồn thứ hai khác với cái thứ nhất, chuyện này cũng không có gì là lạ.
Chỉ cần chăm chỉ luyện tập, võ hồn thứ hai chắc chắn có thể thức tỉnh.
Ánh mắt của ông ta sáng rực lên, nhìn thẳng vào Lâm Dạ.
“Lâm Dạ, ta muốn dùng thân phận trưởng lão của học phủ Ngân Nguyệt của mình mời ngươi gia nhập học phủ Ngân Nguyệt!”
“Ngươi có sẵn lòng cùng ta trở về học phủ không?”
Lâm Dạ hít một hơi thật sâu và nói: “Đa tạ Vương trưởng lão! Ta bằng lòng đến học phủ học tập!”
Sau khi đến học phủ Ngân Nguyệt chẳng những có thể thoát khỏi sự truy đuổi của nhà họ Diệp mà hắn còn có cơ hội trưởng thành và báo thù cho cha nuôi và những người khác!
Đây chính là chuyện mà hắn tha thiết mơ ước mà!
“Vương trưởng lão, không thể được!”
Diệp Vân Sinh điên cuồng, rốt cục cũng không đè nén lửa giận được nữa: “Tên nghiệt súc này đã giết chết nhi tử của ta, hôm nay ta nhất định phải giết chết hắn!”
Sắc mặt Vương Hải Long tối sầm xuống, lạnh lùng nói: “Diệp Vân Sinh! Ngươi cho rằng ta không nhìn ra chuyện con ngươi dùng cấm pháp để tăng cấp võ hồn sao?”
“Các ngươi dám sử dụng tà thuật đây chính là phạm tội liên đới*!”
“Nhà họ Diệp thành Vạn Diệp cũng thật to gan đó!”
Diệp Vân Sinh vừa nghe vậy trong lòng chợt ớn lạnh, đành phải ôm hận cúi đầu nói: “Vương trưởng lão, ngươi hiểu lầm rồi…”
Vương Hải Long hừ lạnh một tiếng rồi lớn tiếng nói: “Lâm Dạ là thiên tài! Hắn không chỉ thức tỉnh võ hồn cấp Chiến Tướng mà còn có song võ hồn!”
“Ta muốn mang hắn đi, ngươi còn định ngăn cản ta sao?”
Sắc mặt Diệp Vân Sinh không ngừng biến đổi, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng không dám phản bác.
Vương Hải Long quay đầu phất tay với Lâm Dạ: “Lâm Dạ, đi theo ta!”
Lâm Dạ thở phào nhẹ nhõm, lạnh lùng liếc nhìn Diệp Vân Sinh một cái rồi xoay người rời đi với Vương Hải Long.
“Vương Hải Long, ngươi có thể cứu hắn một lúc nhưng không thể cứu hắn cả đời!”
“Chờ ta báo tin tới thành Thiên Dự, các ngươi đều phải chết!”