Lam Nguyệt Chiến Thần - Chấp Niệm Thành Ma (FULL) - Chương 14 Cha, còn cha thì sao?"
- Trang Chủ
- Lam Nguyệt Chiến Thần - Chấp Niệm Thành Ma (FULL)
- Chương 14 Cha, còn cha thì sao?"
Cô bé đột nhiên đứng dậy, rụt rè nhìn Lâm Dạ với ánh mắt hoảng sợ.
“Đây là đâu? Huynh, huynh là ai?”
Lâm Dạ giải thích: “Ngày đó muội ở Huyết Uyên Lâm cứu ta, ta liền mang muội đi ra ngoài.”
“Huyết Uyên Lâm?”
Cô bé trầm tư nhớ lại, sắc mặt dần dần trở nên dữ tợn: “Đầu đau quá, không nhớ nổi…”
“Vậy đừng nghĩ nữa.”
Lâm Dạ thở dài, tựa hồ đã đoán trước được điều này.
Mấy ngày trước, sức mạnh đáng sợ trong cơ thể cô bé này đột nhiên biến mất, khí tức cũng thay đổi theo.
Cô bé bây giờ yếu đuối đến mức ngay cả một võ giả bình thường cũng không bằng.
Lâm Dạ không biết nguyên nhân cụ thể là gì.
Nhưng hắn biết hơn phân nửa nguyên nhân là có liên quan đến thân thế của hắn!
Cô bé có làn da băng giá, khuôn mặt trắng như ngọc, xinh đẹp như tiên nhân, đôi mắt màu tím, đôi dái tai hơi rũ như được điêu khắc từ pha lê, rất đáng yêu.
Dung nhan này thế gian hiếm thấy, nhưng Lâm Dạ biết còn có một người khác——
Là mẹ của hắn!
Nghe một người chú ở thôn Lâm gia nói rằng mẹ hắn cũng có một đôi mắt màu tím như vậy!
Còn có…vết bớt!
Lâm Dạ nhìn vết bớt màu đỏ trên cổ tay cô bé, rất là gai mắt.
Đó cũng là một vết bớt hình lưỡi liềm, tròn trịa hơn vết bớt của Lâm Dạ, nó chỉ còn thiếu một góc.
“Huynh, huynh có biết ta không?”
Đôi mắt tím của cô bé vẫn còn rụt rè, cô ấy thấp giọng hỏi.
Lâm Dạ lấy lại tinh thần, lắc đầu.
Cô bé do dự nói: “Nhưng, ta cảm thấy hình như đã gặp huynh ở đâu rồi, thật kỳ lạ…”
Lâm Dạ chỉ vào vết bớt trên cổ tay cô bé, cười nói: “Sau lưng ta cũng có vết bớt như thế này, nói không chừng muội chính người thân thất lạc nhiều năm của ta đó.”
“Huynh có thể cho ta xem nó được không?”
Đôi mắt cô bé lóe lên, Lâm Dạ chậm rãi xoay người lại, để lộ vết bớt hình trăng lưỡi liềm sau lưng.
“Thật này! Nó giống hệt cái trên cổ tay ta!”
Một nụ cười trong trẻo nở trên khuôn mặt cô bé, khoảng cách giữa hai người cũng dần biến mất.
Lâm Dạ mỉm cười gật đầu, duỗi tay nói: “Ta tên là Lâm Dạ.”
Cô bé ngẩn người ra, rồi tuyệt vọng nói: “Ta không nhớ tên mình là gì…”
Lâm Dạ suy nghĩ một chút, nói: “Ta mang muội từ Huyết Uyên Lâm ra, muội trước tiên lấy họ của ta, ta gọi muội là Lâm Lâm thì thế nào?”
“Lâm Lâm…”
Nụ cười trên mặt cô bé càng lúc càng rạng rỡ, cô ấy đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào bàn tay to lớn của Lâm Dạ: “Muội thích lắm.”
…
“Tới thành Thiên Dự rồi!”
Tiền Đa Kim hét lớn về phía lưng của Địa Long Thú gần đó.
Lâm Dạ đứng dậy, nhìn về phía xa xa nơi trời và đất giao nhau kia.
Một tòa thành to lớn đang hiện ra trước mắt.
“Lâm Lâm, muội có ấn tượng gì với thành Thiên Dự không?”
Hắn chỉ về phía thành trì phía trước và quay lại nhìn cô bé bên cạnh.
Lâm Lâm cau mày, nhìn chằm chằm thành Thiên Dự một hồi lâu, rồi thất vọng lắc đầu.
“Không sao, cũng không phải là chuyện một sớm một chiều được, có lẽ muội cần phải nhìn thấy những thứ quen thuộc thì mới có thể nhớ ra được.”
Gần đến lưng của Địa Long Thú, hai cha con Tiền Bảo Sơn liền liếc nhìn sang.
“Cô bé này tỉnh rồi à?”
Tiền Đa Kim ngơ ngẩn nhìn Lâm Lâm, không khỏi khen ngợi: “Lâm huynh, cô bé huynh nhặt được thật xinh đẹp!”
“Muội muội, ta tên là Tiền Đa Kim, muội tên là gì?”
Lâm Lâm vẻ mặt sợ hãi, lặng lẽ trốn ở phía sau Lâm Dạ.
“Cô bé bị mất trí nhớ nên ta đặt tên cô ấy là Lâm Lâm.”
Lâm Dạ chuyển chủ đề: “Cảm ơn Tiền hội trưởng và Tiền huynh đã chăm sóc ta suốt chặng đường!”
Tiền Bảo Sơn cười nói: “Lâm tiểu hữu, ngươi không cần khách khí.”
Tiền Đa Kim nói: “Chúng ta là bạn cùng vào sinh ra tử, sao phải nói lời cảm ơn?”
Lâm Dạ khẽ mỉm cười.
Sau đêm đó ở Huyết Uyên Lâm, hắn đã coi Tiền Đa Kim như bạn bè.
Thành Thiên Dự không hổ danh là quốc đô của vương triều Quy Nguyệt, nó rất to lớn, lớn gấp mười lần vệ thành Thanh Huyền.
Con đường dài như một con rồng, tấp nập người qua lại, khí thế thịnh vượng xung quanh khiến người ta không khỏi thán phục.
Tốc độ của Địa Long Thú chậm lại hơn rất nhiều.
“Mấy ngày nữa Vương trưởng lão mới có thể trở lại, sắp xếp cho chúng ta tham gia kỳ thi đầu vào của học phủ Ngân Nguyệt.”
Tiền Đa Kim cười mời: “Lâm huynh, sao huynh không tới Đa Bảo Thương Hội của chúng ta ở lại vài ngày?”
Lâm Dạ còn chưa kịp mở miệng thì, phía trước đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn đầy vẻ hung hăng.
“Tránh ra! Đừng cản đường nhị thiếu gia Diệp gia chúng ta!”
Khi mọi người nghe thấy âm thanh, nhìn xung quanh liền thấy một con gấu chiến màu bạc đang bước về phía họ.
Mỗi bước chân nó hạ xuống làm chấn động cả mặt đất.
Trên lưng con gấu chiến bạc này là một chàng trai trẻ mặc áo choàng trắng với vẻ mặt kiêu ngạo.
“Đây là Ngân Giáp Lôi Hùng, vua của các loài thú!”
Tiền Đa Kim có vẻ sốc.
Lâm Dạ trong lòng sợ hãi: “Người của Diệp gia!”
Lâm Lâm tò mò nhìn con gấu chiến, thấp giọng hỏi: “Lâm Dạ ca ca, Diệp gia là ai? Huynh biết bọn họ sao?”
“Là kẻ địch!”
Lâm Dạ ánh mắt có chút lạnh lùng, trầm giọng nói: “Núp ở phía sau ta, đừng phát ra âm thanh gì nhé.”
Người đi đường lại càng ghen tị và bàn tán.
“Nghe nói một con Ngân Giáp Lôi Hùng trưởng thành tương đương với cường giả Khí Hải Cảnh Tam Trọng đó!”
“Không những cực kỳ khó bắt, mà muốn nuôi nó trưởng thành, chỉ mỗi thức ăn hàng ngà thôi thì kim bôi phải đổ ra như thác nước vậy!”
“Không hổ là Diệp gia, quả nhiên là giàu nứt vách!”
Con Ngân Giáp Lôi Hùng đột nhiên dừng lại, đứng chắn giữa đường.
Thương đội của Đa Bảo Thương Hội chỉ có thể bắt buộc phải dừng lại.
“Nhị thiếu gia Diệp gia! Diệp Thanh Vân! Hắn ta là đang muốn chặn đường sao? Hơn nữa, hắn còn đang là chặn đường của thương đội Đa Bảo Thương Hội đó!”
“Thế lực của Đa Bảo Thương Hội những năm gần đây không hề nhỏ, có khi còn trở thành một thế lực lớn khác ngoài sáu đại thế tộc đó! Chẳng lẽ là bị Diệp gia nhìn trúng rồi?”
“Có khả năng lắm……”
Trên lưng con Ngân Giáo Lôi Hùng, nhị thiếu gia Diệp gia từ xa nhìn lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Dạ.
“Ngươi là Lâm Dạ?”
Lâm Dạ bay lên và đứng trên đỉnh đầu của Địa Long Thú.
“Mũi của Diệp gia thính thật nha, ta vừa mới vào thành, thì ngươi đã ngửi thấy mùi của ta rồi sao?”
Sắc mặt Diệp Thanh Vân đột nhiên tối sầm, hắn ta hét lớn: “Lâm Dạ! Ngươi to gan lắm!”
“Tiêu diệt chi mạch của Diệp gia, trộm bảo bối của tổ tiên ta, còn dám sỉ nhục Diệp gia như thế này?”
Trong khi hắn ta nói, thì huyền khí quanh người hắn ta cũng đang cuồn cuộn dâng lên, uy áp cũng dâng cao theo.
“Khí Hải Cảnh Nhất Trọng Thiên?”
Lâm Dạ hơi nheo mắt, trong lòng thầm nghĩ: “Diệp gia ở thành Thiên Dự quả nhiên rất cường đại! Chỉ một người tùy ý thôi mà đã có thực lực như vậy…”
Huyền khí trên người hắn cũng dâng trào, không hề nhượng bộ chút nào.
Diệp Thanh Vân nhướng mày, cười nói: “Cũng có chút bản lĩnh, đáng tiếc ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta!”
Hắn ta từ trên lưng con Ngân Giáp Lôi Hùng nhảy lên, trong tay ánh sáng lóe lên, huyền khí cuồn cuộn tuôn ra!
Khí thế như núi, ầm ầm đè xuống!
Lâm Dạ trong mắt lóe lên tia lạnh lùng, Huyết Vân Sát Kiếm rơi vào trong tay hắn.
“Diệp Thanh Vân! Ta thấy ngươi mới thật to gan! Muốn động vào Đa Bảo Thương Hội của ta, ngươi còn chưa đủ tư cách đâu!”
Tiền Bảo Sơn tức giận hét lớn, lắc mình bay tới trước mặt Lâm Dạ!
Huyền khí dâng trào như thủy triều, phát ra âm thanh ầm ầm.
Diệp Thanh Vân bị buộc phải rút lui, sắc mặt lập tức tối sầm.
“Tiền Bảo Sơn, ngươi thật sự muốn vì tên tiểu súc sinh này mà đắc tội với Diệp gia của ta sao?”
“Đa Bảo Thương Hội quả thực có chút thực lực, nhưng nếu ngươi muốn chống lại Diệp gia của ta… Tiền Bảo Sơn, ngươi mới chưa đủ tư cách!”
Đội kỵ binh mặc giáp đen dàn ra phía sau hắn ta, bao vây hoàn toàn thương đội.
Sức mạnh của kỵ binh áo giáp đen cũng vô cùng cao, bọn họ đều là Huyền Nguyên Cảnh Đỉnh Phong.
“Đa Tiền, con đưa Lâm Dạ đi trước đi!”
Tiền Bảo Sơn sắc mặt đột nhiên thay đổi, quay người ra chỉ thị.
“Cha, còn cha thì sao?”
Trong mắt Tiền Đa Kim có chút hoảng hốt, vội vàng hỏi.