Lại Yêu - Tác giả: Lỳ - Chương 6
[ha ha ha thì ra không phải một mình ta sợ rơi cằm.]
[cười chết ta nhìn biểu cảm của ba người kia thật buồn cười chết.]
[còn không phải sao, ngay từ đầu nhìn Hắc Tỷ phi chết kia chỉ vịt mẹ ta đã liền sợ ngây người rồi.]
[ha hả hà ha ta cười mà mẹ ta sợ ta bị động kinh.]
[ta đang ở trên tàu cười một cái mà suýt chút nữa làm dung chấn đoàn tàu đây.]
[làm sao bằng ta. Ta cười mà chút nữa liền có thiên thạch rớt xuống trái đất.]
[các vị huynh đệ ta liền nói thật với các ngươi ra cười mà làm cho sao hoả có động đất.]
[Hắc tỷ uy vũ.]
……
“Rồi ở dây có ai biết nấu ăn.” Đợi ba người kia lấy lại tinh thần sau Hắc Hiểu Tinh lại đưa ra một vấn đề ném cho bọn họ.
Ba người kia nhìn nhau ai đấy trong mắt không nhiều thì ít có chút ngượng ngùng lên sau một lúc rồi lại chỉ có một mình Tần Nguyệt dơ lên cánh tay.
“Ta chỉ biết một chút có thể sao.” Tần Nguyệt lên tiếng mặt không quá nhiều cảm xúc nhưng hai vành tai lại đã từ sớm hồng thấu đi lên. Nàng không biết quá nhiều, chỉ có thể đủ kiến thức để phân biệt mắm muối.
Hắc Hiểu Tinh nhìn Tần Nguyệt một chút rồi cũng gật đầu. Sau đó cô liền ném một đám cá cùng một đầu vịt mẹ cho hai cái nam nhân duy nhất tại đây cho bọn họ xử lý. Làm xong cô lại giường như nhớ ra gì đó liền đi đến chỗ của nàng.
Tần Nguyệt thấy cô đi đến cạnh bên người có chút nghi hoặc ngay lập tức cô liền biết người này muốn làm gì. Chỉ thấy cô lấy ra từ trong túi áo một chỉ vịt con đưa đến trong tay nàng.
“Là con của đầu vịt kia, cầm lấy dưỡng đi mấy tháng liền có thể ăn.” Mặt con lạnh nhạt thế nhưng lại nói ra những lời khiến người nghẹn họng lại không biết nói gì thêm.
[mẹ nó ta còn tưởng là đính ước tín vật đâu.]
[chị em ra cũng tưởng như ngươi vậy.]
[Hắc tỷ sao ngươi có thể nói như vậy.]
[cũng thật quá ác độc đi.]
[là sao, là minh tinh không phải nên thiện lương sao sao có thể nói ra những câu như vậy.]
[lại đâu ra cái đám đạo đức giả này.]
[không xem liền lăn đừng có ở đây sủa bậy]
[ha đừng cố tỏ ra bản thân cao thượng, bớt thảo mai lại đi. Sao thường ngày không thấy các ngươi lúc ăn không đau lòng đi ở đấy làm anh hùng bàn phím đâu.]
[xem không xem liền lăn chúng ta đây đến giải trí không phải tốn thời gian với đám các ngươi.]
[xem không xem lăn đừng có ở đây báo.]
….
Tần Nguyệt nắm lấy cục bông vàng vàng trong tay mình ngẩn lên cái đầu nhỏ đối với cô lộ ra một nụ cười nhẹ.
“Sẽ không ta sẽ dưỡng cho đến nó chết đi.” Nụ cười dịu dàng của nàng như là một tia nắng nhẹ nhàng mà lóa mắt chiếu thẳng vào đáy mắt cô. Khiến cho thật lâu về sau mỗi khi nghĩ đến việc này đều làm trái tim cô như lần đầu tiên nhìn thấy, khẽ khàng rung động lên.
Đợi hai người kia xử lý xong cô cùng nàng liền mắt tay vào nấu nướng. Nói là nấu như cũng chẳng có gia vị gì chỉ có thể lấy ít trái cây có vị chua xung quanh đến ướp lên rồi lại đem đi nướng.
Đợi khi cả đám giải quyết xong bữa tối thì bầu trời cũng đã bị bóng đêm nuốt chửng. Cả đám ngồi quanh đống lửa nói chuyện với như một lúc rồi cũng không còn chuyện gì liền sớm một chút đi vào lều ngủ.
Bởi vì hôm qua đã là Vương Nhất cùng Minh Đới gác đêm cho nên đêm nay đến lượt các nàng luân phiên gác đêm.
Hai người các nàng bàn bạc một chút liền quyết định ra ai gác trước sai gác sau. Liền quyết định nửa đêm về trước là Tần Nguyệt gác nửa đêm về sau liền là đến phiên cô.
“Đợi một chút cho tôi mượn đồng hồ của chị. Cái của tôi hình như lúc đi săn không cẩn thận liền rơi mất ở đâu rồi.”
Tần Nguyệt nghe cô nói vậy liền không chút nghi ngờ liền tin lời cô nói. Nàng tháo ra trên tay đồng hồ trên cổ tay mình đưa đến cho cô.
Hắc Hiểu Tinh cầm lên chiếc đồng hồ của nàng liền đi vào bên trong lều của hai người ngủ.
Tần Nguyệt nhìn theo bóng dáng cô biến mất sau liền an an phận phận đi đến bên cạnh đống lửa ngồi xuống. Cũng nhờ thảo dược hôm nay hái về nên nàng không bị muỗi đốt mấy.
Tần Nguyệt nhìn đến máy quay phim cách bọn họ một đoạn tiền mới nhớ bọn họ còn đang phát sóng trực tiếp liền nở lên nụ cười nghề nghiệp hướng máy quay vẫy tay vài cái.
“Xin chào đại gia ta là Tần Nguyệt là một nữ diễn viên mong mọi người sẽ ủng hộ ta cùng chương trình.”
Chào hỏi với khán giả xong nàng cùng mọi người liêu đi lên. Câu được câu không mà cùng khán giả nói chuyện. Không biết lần thứ mấy cô cho thêm củi vào đống lửa liền nghe đến hướng lều phát ra tiếng động.
Tần Nguyệt theo âm thanh mà quay đầu lại liền thấy cô từ bên trong lều đi ra.
“Đã đến giờ rồi sao.” Tần Nguyệt thấy cô đi ra thì có chút bất ngờ không ngờ thời gian lại qua nhanh như vậy.
“Ừ, đến giờ rồi chị vào nghỉ đi.” Vừa nói cô vừa hướng đồng hồ về phía nàng cho nàng nhìn một chút thời gian.
Thế nhưng đã là 1 giờ sáng, bởi không có việt gì làm lại cũng không có cái gì để xem thời gian khiến cho nàng cảm thấy hẳn cũng khá lâu liền cũng chẳng nghi ngờ gì theo lời cô đi vào trong lều nghỉ ngơi.
[1 giờ không phải nhầm đi nhà ta đồng hồ mới có 12 giờ.]
[là nha, đồng hồ nhà ta cũng là mới 12 giờ.]
[không nhẽ đồng hồ bị sai.]
[ta cũng tưởng đồng hồ nhà mình sai đâu nhưng đầu thấy mọi người đồng hồ cũng giống nhà ta đều 12 giờ.]
[hẳn là nhà ta đồng hồ cũng mới 12 giờ]
….
Giờ này người còn thức cũng không ít mọi người thấy như vậy đều cùng nhau nhao nhao lên nói đồng hồ của chương trình bị sai.
Thế rồi nhưng mọi người lại thấy một màn khiến mọi người đều trừng mắt xem. Chỉ thấy cô lại lấy ra từ trong túi quần một cái khác đồng hồ nhìn thoáng qua rồi lại cất vào trong túi quần. Sau đó cầm lên đồng hồ của nàng chỉnh thời gian lại giống với cái đồng hồ vừa rồi.
[ngọa tào, thì ra chính Hắc tỷ tự mình đổi thời gian a.]
[ta liền biết các nàng là thật. Nàng hảo ái nàng a.]
[aaaaaa ngọt chết ta]
[dừng lại quá ngọt rồi, ta chịu không nổi mất aaa.]
[thần linh ơi cứu con hai người này cũng quá là ngọt đi.]
[mẹ ta vừa sông vào phòng đánh ta bởi vì nửa đêm ngào thét làm cả nhà tỉnh lại. Nhưng ta thật sự chịu không nổi a.]
[quá thể rồi ta chịu không nổi. Ta ngất]
….
Cũng vì hành động này của nàng mà khiến cho mọi người thảo luận lên đồng thời lại đẩy chương trình lên một tầm cao mới. Không chỉ thế ngay sau đó là hatang # vì nàng mà chỉnh giờ# nhanh chóng bị cư dân mạng cùng các võng hữu đỉnh lên hot search.