Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng - Vân Lãnh Nguyệt (Thích Vị) - Chương 21: Bằng hữu (3)
- Trang Chủ
- Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng - Vân Lãnh Nguyệt (Thích Vị)
- Chương 21: Bằng hữu (3)
“Nàng ấy là Công chúa, Du tiểu thư còn ngồi yên đó sao?” Lạc Trường An cười nhẹ. Nàng đứng lên cùng Triệu Nhàn Yên bước ra ngoài tiếp đón Ngũ Công chúa.
Du Thi Yến hừ một cái rồi cũng nhanh chóng theo sau.
Bên ngoài gian phòng, các nha hoàn, tiểu nhị đều đang cúi đầu hành lễ.
Ba người Lạc Trường An bước qua hàng người liền nhìn thấy một thiếu nữ trẻ tuổi mặc phục sức hoa lệ. Bên cạnh nàng là bảy, tám thị tỳ cùng hộ vệ cẩn thận che chắn.
Lạc Trường An nhìn trận thế phô trương này rồi cụp mắt, cùng hai vị tỷ muội của mình hành lễ.
“Thần nữ Lạc Trường An tham kiến Ngũ Công chúa.”
“Thần nữ Du Thi Yến tham kiến Ngũ Công chúa.”
“Gặp qua Công chúa.”
Âu Dương Oanh Ca đứng giữa đám người như hạc lập kê quần (1), vô cùng chói mắt. Nàng nhìn lướt qua ba thiếu nữ vừa hành lễ với mình rồi chăm chú vào Lạc Trường An.
Âu Dương Oanh Ca thở dài trong lòng. Song nàng nhanh chóng lấy lại tâm trạng nhấc chân bước vào gian phòng: “Đều là bằng hữu, không cần phải đa lễ. Mọi người đều vào đi.”
Du Thi Yến nghe ra giọng điệu cứng nhắc cùng với xưng hô kỳ lạ của Ngũ Công chúa. Nàng khẽ nhíu mày, bước theo sau.
Từ lúc Ngũ Công chúa bước vào phòng, khung cảnh bên ngoài trở về vẻ nhộn nhịp. Các nha hoàn yên vị tại chỗ, đôi lúc các nàng cảm thấy buồn chán thì cùng nhau trò chuyện. Còn các tiểu nhị cũng nhanh tay nhanh chân tiếp tục công việc của mình.
Ngược lại với bên ngoài trong phòng lại là quang cảnh yên tĩnh ngượng ngùng.
Lạc Trường An nhìn gương mặt diêm la của bốn thị vệ đang đứng chắn ngang cửa lại nhìn tới mấy thị nữ đứng yên như pho tượng phía sau Ngũ Công chúa, âm thầm tặc lưỡi.
Nhìn cứ như các nàng đang ở công đường chờ người ta xét xử vậy!
Quận chúa Triệu Nhàn Yên cũng cảm thấy không khí này thật là ngột ngạt khó chịu. Nếu biết như vậy hôm qua nàng sẽ không bao giờ lỡ lời nói chuyện gặp mặt với Ngũ Công chúa.
Nhìn xem, thành ra cảnh tượng gì rồi chứ?
Du Thi Yến thì không được tốt tính như Lạc Trường An và Triệu Nhàn Yên. Nàng cười nhạt mở miệng cảm thán: “Ngũ Công chúa đại giá quang lâm, đúng là vinh hạnh của chúng thần nữ.”
Âu Dương Oanh Ca xua tay, liền đáp: “Không cần phải nói như vậy! Từ nhỏ ta thường ở suốt trong cung, ngoài mấy huynh đệ tỷ muội và mấy nha hoàn thái giám ra thì cũng chẳng có được bao nhiêu bằng hữu. Hôm trước nghe Nhàn Yên Quận chúa nói về tình cảm của mọi người trong lòng ta liền cảm thấy hâm mộ. Vì thế nên hôm nay mới đường đột tới đây, mọi người không ngại chứ?”
Lạc Trường An nghe điểm danh liền cười niềm nở: “Không ngại, đương nhiên là không ngại rồi!”
Chẳng lẽ nếu ngại thật thì lại có thể nói ra à?
Du Thi Yến lại tiếp lời: “Được Công chúa để mắt tới thần nữ đương nhiên không dám ngại. Chỉ là…”
“Là chuyện gì?” Âu Dương Oanh Ca tò mò.
“Chúng thần nữ xem nhau như tri kỉ, thường cùng nhau để cho đám nha hoàn ở bên ngoài để cùng ở riêng nói chuyện tư mật.” Du Thi Yến ra dấu chỉ hết một vòng người: “Nhưng bây giờ trong phòng lại có nhiều người như vậy. Xem ra trong một ngày mà thần nữ lại có thêm thật nhiều bằng hữu rồi. Không biết là nên mừng hay nên lo đây?”
Lạc Trường An cười thầm, ngồi một bên xem Du Thi Yến trình diễn.
Chân mày Âu Dương Oanh Ca khẽ giật. Nàng mím môi, ra lệnh: “Bổn Công chúa và bằng hữu gặp mặt, các ngươi đứng ở đó choáng chỗ làm gì? Còn không mau ra ngoài!”
Triệu Nhàn Yên nhìn cảnh tượng này liền cảm thấy đồng cảm.
Mới có một chiêu thôi mà Công chúa đã không đỡ nổi rồi. Thật đáng thương!
Đợi đến khi đám thị tỳ hộ vệ nối đuôi nhau ra ngoài hết, Âu Dương Oanh Ca mở miệng, ngượng ngùng xin lỗi: “Mong các tỷ thứ lỗi. Đây là lần đầu ta ra ngoài gặp mặt bằng hữu nên không hiểu rõ phép tắc.”
Triệu Nhàn Yên ngạc nhiên: “Công chúa, người gọi bọn thần nữ là gì?”
Lạc Trường An: “…” Giọng điệu này là sao?
“Nếu tính tuổi tác thì mọi người đều lớn hơn ta, đương nhiên ta phải gọi một tiếng “tỷ” rồi! Còn nữa, sau này khi gặp nhau riêng các tỷ cũng đừng xưng là thần nữ với ta nữa, cứ xưng hô như bằng hữu là được rồi!”
Du Thi Yến nhướng mày: “Ta thường nghe nói Ngũ Công chúa vô cùng kiêu ngạo. Hôm nay được nói chuyện Công chúa xem ra tất cả đều là tin đồn thất thiệt rồi.”
Lạc Trường An tiếp lời: “Đúng vậy. Ta cùng Công chúa chỉ vừa nói chuyện với nhau mấy ngày trước. Nếu không phải cảm thấy hoang đường thì ta còn nghĩ người mấy ngày trước và Công chúa bây giờ là hai người khác nhau đấy!”
Mí mắt Âu Dương Oanh Ca giật giật vài cái. Nàng cố gắng hít thở thật điều độ.
Bình tĩnh, nhất định phải thật bình tĩnh! Thường ngày gặp riêng mấy người này đều không có gì. Sao bọn họ ở chung với nhau thì tính tình lại khó ưa đến như vậy chứ?
“Thôi mà! Biểu tỷ, Lạc tỷ tỷ, hai người đừng chọc Công chúa nữa…” Triệu Nhàn Yên thấy Ngũ Công chúa sắp không giữ nổi bình tình được nữa thì gấp gáp ngăn chặn hai vị tỷ tỷ của mình. Nàng cầm bình trà lên rót một chén cho Âu Dương Oanh Ca: “Công chúa, chúng ta nói chuyện cũng lâu rồi. Người uống chút trà nhé. Đây là trà Thanh Hiên nổi tiếng ở Thanh Hiên lâu, uống rất ngon!”
“Đa tạ!” Âu Dương Oanh Ca uống cạn chén trà trên bàn, hoàn toàn không có vẻ gì là e dè cả. Cũng phải thôi, nếu nàng không nhanh chóng uống hết trà thì làm sao nuốt được cục tức này cơ chứ.
Có điều Du Thi Yến cũng biết nàng không thể ép người quá đáng. Dù sao nàng ấy cũng là Công chúa đương triều, họ cũng phải chừa lại chút mặt mũi cho nàng ấy.
Nhưng quả thật bọn họ không thể tìm ra chủ đề gì để nói chuyện với vị Công chúa kỳ lạ này, cũng không có tâm trạng tiếp chuyện mua vui cho nàng ấy. Vì vậy trọng trách này được giao lại cho tiểu muội muội đáng thương – Quận chúa Triệu Nhàn Yên.
“Công chúa, người không ngại cho ta hỏi chút chuyện chứ?” Triệu Nhàn Yên cười vui vẻ.
Thấy Triệu Nhàn Yên luôn cư xử thân thiện, dễ nói chuyện cũng như giải vây cho nàng hết lần này đến lần khác, Âu Dương Oanh Ca cũng có ấn tượng rất tốt về nàng ấy: “Được thôi, ta đã nói chúng ta là bằng hữu nên không có chuyện gì là không thể hỏi.”
Du Thi Yến nhướng mày: Bằng hữu? Hình như là nói muội đó!
Lạc Trường An cười xòa: Không phải nói tỷ sao?
“Ồ!” Triệu Nhàn Yên chớp đôi mắt to tròn sau đó xáp lại gần làm vẻ bí ẩn: “Hôm qua nghe người nói trong cung có biến. Là chuyện gì thế?”
Nghe thế, không hiểu vì sao Lạc Trường An đột nhiên nghĩ đến dáng vẻ hoảng hốt của Bát Hoàng tử hôm nọ.
Lá gan Nhàn Yên quả thật không nhỏ. Chuyện của Hoàng gia mà muội ấy cũng dám hiên ngang dò hỏi như thế.
Âu Dương Oanh Ca nghe đến chuyện này liền khựng lại. Nàng ấy có vẻ không được tình nguyện cho lắm. Nụ cười khó khăn lắm mới chớm nở cũng dần đông cứng.
Đây là chuyện riêng của Hoàng gia, nàng không thể tùy tiện nói ra ngoài được.
Âu Dương Oanh Ca liếc một vòng người, nàng thấy được ánh mắt mong chờ của Triệu Nhàn Yên cùng gương mặt phảng phất nét cười của Lạc Trường An.
Không lẽ là đang thử nàng? Nếu nàng không nói tức là không xem bọn họ là bằng hữu rồi… Là ý này đúng không?
“Nếu Công chúa thấy không tiện thì không cần phải miễn cưỡng.” Du Thi Yến cảm thấy cảm thán. Sao lại có thể lãng phí thời gian một cách vô bổ như thế này mãi được nhỉ?
“Không phải… Ta chỉ chưa biết phải nói thế nào…” Âu Dương Oanh Ca hạ quyết tâm. Nàng dần buông lỏng hai vai căng cứng: “Các tỷ cũng biết chuyện Lưu Tần trong cung đang mang long thai đúng không?”
Triệu Nhàn Yên gật đầu.
Trực giác cho Lạc Trường An biết đây không phải là chuyện tốt lành gì. Nàng bắt đầu chăm chú vào lời nói của Âu Dương Oanh Ca.
Linh cảm của Lạc Trường An không hề sai. Câu tiếp theo của Ngũ công khiến các thiếu nữ ở đây không khỏi kinh ngạc.
“Lưu Tần sảy thai rồi.”
(1) Hạc lập kê quần: hạc giữa bầy gà.