Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng - Vân Lãnh Nguyệt (Thích Vị) - Chương 14: Buôn chuyện với mẫu thân
- Trang Chủ
- Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng - Vân Lãnh Nguyệt (Thích Vị)
- Chương 14: Buôn chuyện với mẫu thân
Thái Bình Quận chúa cảm thấy bất ngờ. Từ khi nào mà nữ nhi của bà lại quan tâm đến những chuyện này? Trước đây dù có chuyện gì Trường An đều để trong lòng không hỏi đến… chẳng lẽ lần này gặp được kỳ ngộ gì đó rồi sao?
“Mẫu thân, người không sợ mà là cố tình nhường nhịn. Trường An không tin không có lý do phía sau.”
Lạc Trường An nghiền ngẫm một lát, nàng lại tiếp lời: “Không chỉ có mẫu thân mà còn có Ngũ Công chúa cũng rất kỳ lạ. Ngày thường nàng ta gặp nữ nhi thì nửa chữ cũng lười nói. Nhưng mấy ngày qua không biết vô tình hay cố ý, Ngũ Công chúa luôn thường xuyên xuất hiện trước mặt Trường An. Con cũng đã thử qua vài lần, dù cho con có nói chuyện không nể mặt thế nào thì Ngũ Công chúa cũng không hề nổi giận mà còn cố tình thân cận. Mẫu thân, có phải người cũng cảm thấy chuyện ngày rất lạ đúng không?” Lạc Trường An cố tình kéo dài âm điệu.
Thái Bình Quận chúa ngẩn ra giây lát rồi bật cười: “Đúng là không thể qua mặt được nha đầu con.” Bà buông bàn tính, vươn tay cốc vào trán Lạc Trường An rồi ra lệnh: “Lâm ma ma, ngươi lấy giúp ta món đồ hôm trước vừa chuyển tới cho Trường An xem.”
Lâm ma ma đứng hầu bên cạnh vâng lệnh rồi đi tới một chiếc kệ ở góc phòng. Không lâu sau đó, bà đem theo một hộp gỗ được điêu khắc tinh xảo đến đặt lên án thư: “Đây thưa phu nhân.”
Lâm ma ma mở hộp gỗ ra, bên trên tấm vải nhung mềm mại là một chiếc vòng tay ngọc lục bảo vô cùng tinh tế.
“Đây là?” Lạc Trường An hiếu kỳ cầm chiếc vòng lên nghiên cứu, sao nàng có cảm giác đã từng thấy nó ở đâu đó rồi.
Không để Lạc Trường An phải suy đoán mệt mỏi, Thái Bình Quận chúa cầm vòng tay lên để nàng thấy được mặt trong của nó: “Đây là vòng tay ngọc lục bảo của Thuần Quý phi đưa cho ta. Thật ra mà nói cũng cũng không phải của nàng ta, nói đúng hơn là vật về chính chủ mà thôi.”
Theo động tác của Thái Bình Quận chúa, Lạc Trường An liền trông thấy một chữ “Đình” ở mặt trong của vòng tay.
“Thì ra đấy mới là nguyên nhân!” Lạc Trường An mỉm cười. Dường như nàng đã hiểu ra điều gì đó.
Đình trong Hạ Đình, là khuê danh của mẫu thân nàng.
“Năm xưa mẫu thân nợ nàng ta một ân tình nên lấy vật này làm tin. Lần này nữ nhi của nàng ta liên luỵ con, Chu Tuyết Vân sợ ta ghi hận nên mới dùng thứ này này để trao đổi.” Thái Bình Quận chúa mỉm cười thích thú: “Có điều mẫu thân nghĩ nàng ta cũng chỉ không muốn ta lưu lại ấn tượng xấu đối với Âu Dương Oanh Ca mà thôi.”
“Ấn tượng xấu? Mẫu thân, ý của người là trong tương lai Thuần Quý phi vẫn còn việc muốn nhờ vả sao? Chẳng trách Ngũ Công chúa lại đột nhiên nhiệt tình đến vậy.”
“Đúng vậy, triều đình hiện giờ nhìn vào sóng êm biển lặng nhưng thực chất chỉ là phút yên bình trước cơn giông bão.”
Thái Bình Quận chúa híp mắt. Lạc Trường An nhìn thấy sâu trong đó là sự thích thú. Không còn nghi ngờ gì nữa, nàng có thể khẳng định mẫu thân đang chờ được xem kịch vui.
Nhưng quả thật mẫu thân nói không sai. Tuy nhiều năm qua nàng ít ra ngoài xã giao nhưng tình hình chính trị trong triều vẫn luôn theo dõi nên cũng hiểu được ít nhiều về thế cuộc bấy giờ.
Nhìn bề ngoài Lương triều là do đương kim Hoàng đế làm chủ nhưng thật ra quyền lực đã được phân chia xuống các quyền thần thế gia từ rất lâu. Bọn họ theo hầu Quân chủ từ ngày người vừa kế vị đăng cơ, tích lũy hết bao nhiêu thực quyền cùng vinh hoa phú quý nhiều năm trời nên đã sớm hình thành thế chân vạc. Trong đó, những người nắm giữ quyền lực cao nhất chính là Tam Vương Nhị Hầu.
Tam Vương đứng đầu là Khánh Vương – thân đệ ruột thịt của Hoàng đế. Ngài là một mãnh tướng kỳ tài quanh năm chinh chiến biên cương lập được vô số chiến công. Nhị Vương còn lại Vĩnh Lạc Vương và Thành Vương đều là Thân vương khác họ có tước vị truyền thừa. Nhị Hầu thì bao gồm phụ thân nàng Bình Nguyên Hầu và Trung Nghĩa Hầu có nữ nhi làm Hậu. Năm người bọn họ đều giữ những vị trí quan trọng trong triều đồng thời rất được trọng vọng.
Trong đó, Khánh Vương và Trung Nghĩa Hầu là hai thân tín đắc lực bên cạnh Hoàng đế.
Hoàng đế đương triều là Thịnh Uy Đế tuy ở tuổi trung niên tráng kiện nhưng vì thời trẻ lao lực mà sức khoẻ không còn được tốt, đây cũng là lúc các vị Hoàng tử của người đã bắt đầu trưởng thành cũng chính là lúc thích hợp để lựa chọn trữ quân. Từ đó có thể dễ dàng thấy được không xa trước mắt chính là thời điểm các phe bắt đầu nổi lên tranh giành quyền lực cho tân quân.
Hiển nhiên thân là cửu ngũ chí tôn, Hoàng đế sẽ không khoanh tay đứng nhìn các phe xâu xé. Bởi lẽ trên đời này không có Đế vương nào chịu được cảnh các thần tử cùng nhi tử trù ẻo mình mau đi chết cả.
Mà Thuần Quý phi thân là sủng phi bậc nhất Lương triều, sau lưng lại là Vĩnh Lạc Vương phủ uy danh lẫm liệt. Con cờ chính trị như bà tuyệt đối không thể thoát khỏi liên quan.
“Mẫu thân, người cũng định nhúng tay vào vũng nước này sao?” Phân tích lợi hại bên trong, Lạc Trường An cuối cùng cũng hiểu được mục đích của Thuần Quý phi từ đó không thể không khâm phục sự tính toán lâu dài của bà. Thật không hổ là tài nữ nổi danh năm xưa.
Thái Bình Quận chúa mỉm cười tỏ vẻ tuỳ ý: “Chuyện này còn tùy thuộc vào thái độ của Chu Tuyết Vân. Dẫu sao hai tộc Lạc, Hạ chúng ta nhiều đời vẫn đứng ở thế trung lập. Chúng ta chỉ phò tá Hoàng đế, ai làm Hoàng đế thì người đó chính là chủ.”
“Được. Nữ nhi tôn trọng quyết định của người.” Lạc Trường An gật đầu, một vài hình ảnh vụt qua trước mắt khiến nàng nhớ lại một số chuyện không vui: “Mẫu thân người nói xem vì sao mỗi đời Hoàng đế lại có nhiều tranh đấu đến vậy? Vì sao chúng ta không thể bình ổn mà trôi qua? Quyền lực thật sự quan trọng vậy sao?”
Thái Bình Quận chúa ngẩn ra giây lát. Bà không ngờ nữ nhi lại đột nhiên hỏi ra một câu thâm sâu như vậy.
“Trường An, những chuyện thế này trong thế gia như chúng ta đều không thể tránh khỏi. Con đừng quên con cũng là một quý nữ thế gia. Quần áo con đang mặc, thức ăn con đang ăn, vinh quang con hưởng thụ tất cả đều là nhờ vào thân phận quyền lực mà có được. Tự cổ chí kim, nơi nào có con người thì nơi đó có tranh đấu, dù giàu hay nghèo dù sang hay bần đều không thoát khỏi. Nếu đã không tránh được thì càng phải nỗ lực bảo vệ bản thân. Thắng là vua thua làm giặc, chỉ có không ngừng đấu tranh thì mới có thể mong cầu tương lai như ý… Chỉ là mỗi người lại có một mục đích khác nhau, tham vọng càng cao thì cái giá bỏ ra sẽ càng lớn.”
Dừng giây lát, bà tiếp lời.
“Mẫu thân cũng không cầu mong gì nhiều, chỉ hy vọng có thể nỗ lực bảo vệ hạnh phúc lâu dài của chúng ta.”
Thái Bình Quận chúa thở dài, lòng mang chút tiếc nuối: “Con đó, vốn là một đứa trẻ thông minh nhưng lại cố tình giả ngốc giả khờ.” Thật đáng tiếc!
“Mẫu thân đặt tên cho nữ nhi là Trường An chẳng phải muốn con một đời an lạc vô ưu hay sao?” Lạc Trường An khẽ cười, đôi mắt ánh lên phần tinh nghịch.
Thái Bình Quận chúa không đáp. Bà nhìn thật kỹ gương mặt của nữ nhi với nụ cười nhẹ nhàng mang theo phần cố chấp. Nhiều năm trôi qua Thái Bình Quận chúa vẫn chưa thể hiểu được sự cố chấp này xuất phát từ đâu.
Thái Bình Quận chúa thở dài. Thuyền đến đầu cầu tất sẽ thẳng, nếu đã không nghĩ ra thì không cần nghĩ nữa: “Được rồi, con về nghỉ ngơi đi. Một lát đến giờ dùng cơm đến ăn cùng mẫu thân.”
“Vâng. Vậy nữ nhi cáo lui trước, mẫu thân cũng đừng quá sức!” Lạc Trường An đáp. Nàng chào Thái Bình Quận chúa rồi rời khỏi thư phòng.
Trên đường trở về Tây viện, Lạc Trường An miên man nghĩ về những lời mà mẫu thân vừa nói, trong lòng chợt trống rỗng.
Mẫu thân, nữ nhi vốn không thích hợp với những tranh đấu thế này. Nếu có thể con hy vọng cả đời này cũng không bao giờ phải gặp lại.