Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng - Vân Lãnh Nguyệt (Thích Vị) - Chương 13: Mã di nương bàn hôn sự
- Trang Chủ
- Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng - Vân Lãnh Nguyệt (Thích Vị)
- Chương 13: Mã di nương bàn hôn sự
Ngồi bên cạnh Thái Bình Quận chúa là Mã di nương Mã Thiển Thu. Mã di nương đang phụ trách ghi chép lại từng mục thu chi của tháng cũ và tháng mới. Trong bốn vị di nương Liễu, Thái, Mã, Trương thì Mã di nương là người gần gũi với chính thất phu nhân Thái Bình Quận chúa nhất.
Mã di nương xuất thân thư hương môn đệ đồng thời cũng là người có học thức cao nhất trong bốn vị di nương. Năm xưa nếu không vì gia cảnh sa sút thì bà đã sớm gả đi làm chính thê chứ không phải cam phận làm thiếp cho người ta. Nhưng dù làm thiếp thì Mã di nương vẫn ghi luôn nhớ tổ huấn tiên gia mà làm người ngay thẳng biết trước sau trên dưới, chưa bao giờ sinh sự hay gây khó dễ với ai.
Thái Bình Quận chúa cũng vì nhìn trúng sự thông minh hiểu chuyện này của Mã di nương mà trọng dụng bà.
Mã di nương gác bút. Bà cẩm quyển sổ trên tay xem xét rồi nói với Thái Bình Quận chúa: “Tháng trước phủ chúng ta nhận được nhiều thiếp mời nên cũng tham dự nhiều yến tiệc, số tiền chi ra vượt gấp đôi bình thường.”
“Nơi nào sử dụng nhiều nhất?”
Mã di nương hạ tầm mắt: “Là Thanh Hòa cư tại Nam viện. Trước giờ các yến tiệc mời phủ chúng ta đều cho người ở bên đó tiếp nhận.”
Thái Bình Quận chúa khẽ gật đầu xem như đã biết. Ngừng một lát, Mã di nương lại tiếp tục báo cáo: “Tháng này thời tiết bắt đầu vào đông nên các viện đều cần may thêm y phục. Sắp đến là lễ Tương Tư, tháng sau là sinh thần Tam tiểu thư, mấy ngày qua chúng ta cũng nhận được hơn sáu, bảy thiếp mời, khoản chi sắp tới cũng không hề nhỏ.”
“Nếu cần thiết thì cứ chi, người của phủ Hầu gia ra ngoài cũng không thể để mất mặt. Chúng ta cũng không thiếu chút ít tiền đó… Không phải tháng nào Đại nữ nhi cũng tham dự yến tiệc sao? Sao lần này lại chi ra nhiều vậy?”
“Không biết vì sao gần đây Đại tiểu thư tiêu xài nhiều hơn, yến tiệc đến mời cũng gấp đôi bình thường nên mới nhiều hơn một khoản…”
Thái Bình Quận chúa ngây người giây lát. Bà suy nghĩ rồi nói: “Chi thêm chút tiền cho An Lạc cư mua trang sức phấn son đi. Ngày mai muội cũng sai người đến bên Thiên Y các đến may thêm vài bộ y phục cho Trường An.”
Mã di nương cảm thấy hơi bất ngờ. Trước giờ phu nhân đều để An Lạc cư tự do, khi nào muốn mua đồ hay sắm sửa gì chỉ cần đến lãnh tiền chứ chưa từng kêu người đến: “Phu nhân, có phải là chuẩn bị cho Tam tiểu thư ra ngoài tham gia yến tiệc với Đại tiểu thư không?”
Thái Bình Quận chúa gật đầu: “Cũng đã mười sáu tuổi rồi, không thể suốt ngày ru rú trong phủ được.”
“Đúng rồi phu nhân, còn có chuyện này nữa. Từ lúc Đại tiểu thư làm lễ cập kê xong người các phủ đệ thường xuyên đến phủ chúng ta thăm dò hôn sự cho Đại tiểu thư. Không biết ý phu nhân thế nào?”
“Vị trí nào?” Dường như chủ đề này khiến Thái Bình Quận chúa cảm thấy hứng thú, bà phá lệ hỏi thêm về chuyện của Thanh Hòa cư.
“Chi thứ bên phủ Lại Thị lang hỏi cho Ngũ công tử, Tam phòng phủ Tiết đại nhân hỏi cho Thất công tử, phủ Trương Bình Bá thì hỏi thiếp cho Bá gia… Tất cả đều hỏi Đại tiểu thư về làm thiếp. Nếu có thể diện hơn thì có Trác gia hỏi chính thê cho thứ công tử.”
Thái Bình Quận chúa cũng đã dự liệu từ trước. Tuy người ở Thanh Hòa cư mang danh tài nữ nhưng tài nữ thế hệ này lại không giống thế hệ trước. Tài nữ thế hệ trước đều là đích xuất phủ đệ thế gia, còn thế hệ này tuy đến từ Hầu phủ nhưng danh vọng không bằng người trước. Yên lặng một lúc, bà hỏi: “Muội cảm thấy thế nào?”
“Theo muội thấy tốt nhất vẫn là mối ở phủ Trung Nghĩa Hầu. Tuy chỉ hỏi cho vị trí thiếp thất nhưng lại là thiếp của Trung Nghĩa Hầu Thế tử, sau này Thế tử kế thừa tước vị có thể trở thành thiếp của Hầu gia. Phủ Trung Nghĩa Hầu và phủ chúng ta cũng xem như ngang hàng, muội cảm thấy mối hôn sự này rất môn đăng hộ đối. Chúng ta có thể xem xét. Vả lại Thế tử cũng chưa có chính thất nên tương lai nếu Đại tiểu thư gả qua được lòng Hầu phủ thì hẳn là sẽ có cuộc sống hơn người. Phu nhân, tỷ thấy sao?”
“Chúng ta thấy tốt nhưng chưa chắc Thanh Hòa cư thấy tốt. Muội cứ đưa hết danh sách cho Liễu di nương để nàng tự cân nhắc. Chuyện hôn sự của Đại nữ nhi ta sẽ không nhúng tay vào. Nói với bên đó nếu chọn được nhà nào vừa ý thì đến báo với ta, ta sẽ sai người qua phủ bàn hôn sự rồi chuẩn bị hồi môn. Có điều muội giúp ta nói lại rằng ta đã cho bên đó tự quyết định thì tốt nhất cũng đừng khiến ta phải khó xử.” Thái Bình Quận chúa vừa nói vừa tiếp tục lật sách.
“Muội hiểu rồi.” Mã di nương đáp.
Thật ra bà cảm thấy phu nhân đối xử với Đại tiểu thư không tệ chút nào. Đại tiểu thư cần gì phu nhân cũng đều không hề khắt khe. Nói ra thì chưa chắc các chính thất thế gia khác có thể rộng lượng với tiểu thư thứ xuất như phu nhân.
Nói đến Mã di nương lại thấy chạnh lòng. Đáng tiếc đời này bà lại không có phúc phần con cái nếu không thì cũng có thể tính toán cho con của mình rồi. Bây giờ cũng chỉ có thể nghĩ giùm con cái của người khác mà thôi.
Mã di nương vừa sắp xếp sổ sách vừa cảm thán. Chưa được bao lâu thì nha hoàn bên ngoài vào báo Tam tiểu thư đã về. Nghe vậy, Thái Bình Quận chúa liền nở nụ cười hòa nhã sai người chuẩn bị thức ăn.
Mã di nương lại tiếp tục cảm thán, tuy phu nhân đối xử không tệ với Đại tiểu thư nhưng chỉ thật lòng yêu thương Tam tiểu thư mà thôi. Mà thật ra thì những người trong phủ có mấy ai được phu nhân thật lòng. Bà ở bên cạnh phu nhân nhiều năm cũng không biết thật ra tỷ ấy nghĩ gì về mình.
Nha hoàn vừa báo không lâu thì Lạc Trường An đến. Lạc Trường An bước qua bậc cửa thì thấy mẫu thân mình và Mã di nương vẫn đang cùng nhau xử lý công việc. Đây thật sự là một cảnh tượng quá quen thuộc. Những năm qua nàng đều thấy mẫu thân ở suốt trong thư phòng tính toán. Đôi lúc Lạc Trường An hoài nghi không biết nội vụ trong phủ có thật sự nhiều đến vậy không?
Lạc Trường An bước đến bên cạnh án thư (1) các nha hoàn lập tức đem ghế đến cho nàng. Nàng vừa đến thì thân thiết gọi Thái Bình Quận chúa, Mã di nương cũng chào hỏi Lạc Trường An đôi câu.
“Mẫu thân, nữ nhi nhớ người quá!” Đôi mắt Lạc Trường An long lanh tinh nghịch. Nàng dịu dàng làm nũng với Thái Bình Quận chúa.
Mã di nương ngồi đối diện mỉm cười nhìn mẫu tử hai người. Lòng thoáng bất ngờ.
“Trở về là tốt rồi. Con đấy, không bao giờ để cho ta được an tâm.” Thái Bình Quận chúa mắng. Bà không chớp mắt nhìn tiểu nữ ôm lấy tay mình thân thiết.
“Nữ nhi là con cái của người, người lo lắng cho con không phải là lẽ đương nhiên sao?”
Thái Bình Quận chúa cười: “Sao vậy? Bệnh một chút thì trở nên lanh lợi như vậy? Có phải ta nên cầu cho con bệnh thêm vài lần nữa không?”
Lạc Trường An cười xòa, kí ức hai đời trở nên hoàn hảo mới khiến nàng cảm thấy tình mẫu tử giữa nàng và mẫu thân là ân huệ to lớn mà trời cao ban tặng.
“Phu nhân lại trêu Tam tiểu thư rồi!” Mã di nương xen vào: “Mỗi lần Tam tiểu thư bệnh phu nhân đều lo lắng hết mấy ngày. Sao phu nhân lại thật lòng cầu Tam tiểu thư bệnh được.”
“Mã di nương nói rất đúng! Trường An biết mẫu thân rất thương Trường An. Mẫu thân, người nói có đúng không?”
Thái Bình Quận chúa cảm thấy bất đắc dĩ: “Con đấy, học được cách phản bác ta rồi đúng không?”
Nói chuyện qua lại thêm một lát, Mã di nương kín đáo đảo mắt. Bà đột nhiên đứng dậy nói với Thái Bình Quận chúa: “Phu nhân, thời gian cũng trễ rồi, muội không quấy rầy tỷ và Tam tiểu thư nữa. Muội xin phép trở về Đông viện trước.”
Thái Bình Quận chúa gật đầu đồng ý. Theo phép tắc, Lạc Trường An là đích nữ trong phủ không cần phải quá chú trọng phép tắc với một di nương. Nhưng theo tôn ti nàng vẫn cần tỏ rõ sự lễ phép: “Mã di nương đi thong thả.”
“Đa tạ Tam tiểu thư.” Mã di nương mỉm cười, bà cùng nha hoàn của mình nhanh chóng rời khỏi thư phòng.
Mã di nương vừa đi thì Lạc Trường An liền chớp mắt tỏ vẻ ngây thơ nhìn chăm chú vào Thái Bình Quận chúa. Thái Bình Quận chúa chịu đựng không quá thời gian một tách trà liền chịu thua: “Nói đi, con muốn hỏi cái gì. Con dùng ánh mắt đó nhìn ta khiến ta cảm thấy rất bất an đó.”
Lạc Trường An chỉ chờ đợi có nhiêu đó, nàng nhanh chóng ngồi lại gần Thái Bình Quận chúa mà buôn chuyện: “Chuyện ở cung Vĩnh Thọ mấy ngày trước mẫu thân người nhân nhượng với Thuần Quý phi thật không giống tác phong thường ngày của người chút nào. Có phải có ẩn tình gì không?”