Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng - Vân Lãnh Nguyệt (Thích Vị) - Chương 12: Hồi phủ
Nhị vị quý nhân bận rộn đến chẳng nhìn nàng dù nửa ánh mắt, Lạc Trường An chủ động tiến lên hành lễ: “Tham kiến Ngũ Công chúa, Bát Hoàng tử.”
“Ta nói ngươi Âu Dương Ngung…” Âu Dương Oanh Ca đột nhiên ngơ ngác, ngón tay chỉ vào Âu Dương Ngung vẫn chưa kịp hạ xuống: “Ơ? Sao ngươi lại ra đây?”
Lạc Trường An bước xa dần khỏi cửa cung. Nàng vừa hướng đến Âu Dương Oanh Ca và Âu Dương Ngung nói: “Thần nữ đã tạm biệt Thái hậu xong, đương nhiên phải rời cung rồi.”
Nói rồi Lạc Trường An nhìn một lượt hai tỷ đệ.
Âu Dương Oanh Ca cảm thấy cổ họng nghẹn lại. Đây chính là lý do nàng ghét Lạc Trường An. Đúng là không thể nào nói chuyện với nàng ta quá ba câu được.
“Lạc tỷ tỷ, hôm nay đệ nghe Lưu nương nương nói tỷ sẽ xuất cung nên cố tình đến tiễn tỷ.” Đôi mắt Bát Hoàng tử long lanh như được tô điểm bởi trăm ngàn vì sao sáng. Đôi mắt rạng ngời như thế lại xuất hiện trên người một tiểu thiếu niên ốm yếu càng tạo nên sự tương phản khiến người ta không khỏi thương mến.
“Đa tạ Hoàng tử.” Lạc Trường An chân thành đáp. Không hiểu vì sao nàng luôn cảm thấy Bát Hoàng tử đặc biệt đối xử tốt với nàng.
Nhưng mà gần đây lại không chỉ có một mình Bát Hoàng tử…
Âu Dương Oanh Ca bĩu môi: “Không phải đệ đến tìm ta sao?”
Âu Dương Ngung ngượng ngùng vội giải thích: “Lạc tỷ tỷ đừng hiểu lầm, đệ thật sự muốn đến tiễn tỷ. Chỉ là… tình cờ cũng gặp Ngũ hoàng tỷ ở đây.”
Âu Dương Oanh Ca hừ nhẹ. Tình cờ thôi à?
Lạc Trường An đứng đối diện thu tất cả biểu tình của Âu Dương Oanh Ca vào mắt, nàng cười hỏi: “Công chúa người có gì bất mãn với thần nữ sao? Người làm ra vẻ mặt như thế khiến thần nữ cảm thấy rất bất an.”
“Ngươi… ngươi… ngươi dám bất kính với bổn Công chúa?” Âu Dương Oanh Ca trừng mắt, cánh tay run run chỉ thẳng vào Lạc Trường An.
“Công chúa, chỉ tay vào mặt người khác là một hành động rất thất lễ đấy!”
Khóe miệng Âu Dương Oanh Ca khẽ giật, cánh tay nàng từ từ hạ xuống. Hôm nay Lạc Trường An ăn trúng thứ gì rồi? Nói ra câu nào câu nấy cũng đều đáng ghét!
“Ngũ Công chúa, Bát Hoàng tử, nếu nhị vị đã đến tiễn Trường An, có ngại đi cùng thần nữ một đoạn đường không?”
Âu Dương Ngung gật đầu vui vẻ: “Được được! Đệ đến đây là để tiễn tỷ mà!”
Âu Dương Oanh Ca thì không nói gì, nhưng thái độ nàng cũng không tỏ ý phản đối. Cứ như hễ nàng đồng ý với Lạc Trường An điều gì cũng sẽ làm giảm đi sự tôn quý của mình.
“Phiền ngươi dẫn đường.” Lạc Trường An hướng đến cung nữ dẫn đường mà Thái hậu phái đến gật đầu.
Trên con đường lát đá dọc theo các hành lang gấp khúc được bao phủ bởi hai vách tường đỏ, Lạc Trường An thong thả rời cung. Bên cạnh nàng là Âu Dương Oanh Ca ngẩng cao đầu như con khổng tước đầy kiêu ngạo.
Cả hai bước đi từng bước không nhanh cũng không chậm, dường như tách biệt khỏi những người xung quanh. Suốt đường đi hai người họ không nói một lời nào, nhưng chính sự im lặng ấy lại khiến người khác cảm thấy như có muôn ngàn câu chữ đang oanh tạc. Lạc Trường An và Âu Dương Oanh Ca như đang dùng sự im lặng để phân định cao thấp với đối phương.
Bát Hoàng tử cũng cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ của hai tỷ tỷ bên cạnh. Xoắn xuýt một lúc, hắn quyết định cứ im lặng mà đi. Hắn sợ mình nói nhiều lại sai nhiều, không may lại chọc giận Ngũ hoàng tỷ nữa thì toi. Hắn cũng không muốn mình bị Ngũ Hoàng tỷ mắng trước mặt Lạc tỷ tỷ.
Sự im lặng kéo dài một lúc lâu. Đến khi cả ba bước gần đến Hoa Vũ môn thì xảy ra chuyện.
Lúc này, một tiểu cung nữ chừng mười hai, mười ba tuổi chạy đến. Gương mặt nàng ấy vẫn còn vương sự sợ hãi, nàng vừa thở dốc, vừa nắm lấy tay áo Âu Dương Ngung báo: “Hoàng tử, Bát Hoàng tử… Xảy ra chuyện rồi! Cung… cung Tuy Hòa xảy ra chuyện rồi!”
Gương mặt Âu Dương Ngung lập tức biến sắc. Hắn nhíu mày cắn răng rồi nhanh chóng hướng đến Lạc Trường An thủ lễ: “Lạc tỷ tỷ, thứ lỗi đệ không thể tiễn tỷ được nữa…”
Lạc Trường An gật đầu, nàng lờ mờ đoán được chuyện này có lẽ rất nghiêm trọng qua sắc mặt của tiểu cung nữ: “Hoàng tử cứ giải quyết chuyện của mình trước, đã có Công chúa đi cùng thần nữ rồi.”
“Đa tạ tỷ. Lạc tỷ tỷ, Ngũ hoàng tỷ, đệ đi trước!” Âu Dương Ngung vừa nói xong xoay người chạy đi ngay, dáng vẻ hắn gấp gáp khẩn trương không hề giống phong phạm của một Hoàng tử.
Âu Dương Oanh Ca nhìn thấy liền kín đáo bĩu môi.
“Công chúa, người đang nghĩ gì thế?”
Âu Dương Oanh Ca giật mình, gương mặt kinh hãi: “Ngươi… ngươi làm gì mà đứng sát bổn Công chúa như vậy?”
Lạc Trường An bật cười thành tiếng. Với đạo hạnh này mà cũng muốn đấu với nàng?
Âu Dương Oanh Ca nghe thấy tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông ngân liền đỏ mặt. Ánh nắng xuyên qua tán cây soi sáng gương mặt ngượng ngùng của tiểu Công chúa khiến nàng trở nên vô cùng đáng yêu.
“Thần nữ hỏi người đang nghĩ đến chuyện gì… Đúng rồi, Công chúa có biết vì sao Bát Hoàng tử lại lo lắng như vậy không?”
“Hừ, còn vì sao nữa. Không phải là vì vị mẫu phi phiền phức kia của hắn sao?”
“Mẫu phi của Bát Hoàng tử? Là Chu Tần nương nương sao?” Lạc Trường An cố nhớ lại chút thông tin gì đó nhưng nàng nghĩ mãi cũng chẳng ra. Dường như nàng không có nhiều ấn tượng về vị phi tần này.
“Phải, một phi tần thất sủng mà thôi.”
“Ồ!”
“…”
“Công chúa, hình như người không thích Bát Hoàng tử?”
“Hắn phiền như vậy, tại sao ta phải thích hắn?”
“Nhưng dù sao Bát Hoàng tử cũng là đệ đệ của người?”
“Ngươi đừng có nói bậy. Mẫu phi chỉ sinh ra một mình ta, hắn làm gì là đệ đệ của ta?”
“Nhưng Hoàng tử vẫn gọi Công chúa bằng hoàng tỷ đấy thôi.”
“Đệ ấy cũng gọi ngươi là Lạc tỷ tỷ, chẳng lẽ ngươi cũng là tỷ tỷ của đệ ấy à?”
…
Một canh giờ sau.
Chiếc xe ngựa lững thững dừng lại trước cửa phủ đệ cao lớn.
“Tiểu thư, cuối cùng người cũng về rồi! Thanh Lan nhớ người lắm đó!”
Lạc Trường An vừa bước xuống xe ngựa liền bắt gặp gương mặt vui mừng của Thanh Lan. Nụ cười trên môi nàng trở nên dịu dàng.
Quả thật nàng cũng rất nhớ đến nha đầu này.
“Ngươi đấy! Những ngày này không ở bên cạnh ta có gây ra rắc rối trong phủ không?”
Thanh Lan hệch mũi tỏ vẻ đáng thương, nhỏ giọng trách: “Sao tiểu thư lại nghĩ nô tỳ là người như vậy chứ? Nô tỳ là nhất đẳng nha hoàn, là trợ thủ đắc lực, là thân tín thân cận nhất của người. Sao có thể là loại chuyên gây rắc rối được!”
Lạc Trường An cốc vào trán Thanh Lan: “Ngươi đấy lúc nào cũng nhanh miệng như vậy. Mẫu thân thật sự sáng suốt khi không cho ngươi theo ta nhập cung.”
Thanh Lan ấm ức xoa lấy trán của mình.
Thật là oan ức mà!
Lạc Trường An và Thanh Lan cùng nhau bước vào cửa. Nô tài gác cổng trông thấy Tam tiểu thư trở về đều lễ phép chào hỏi.
Có thể nói, phủ Bình Nguyên Hầu là một trong những phủ đệ dạy dỗ người hầu nghiêm khắc nhất. Từ gia đinh nô bộc đến các nha hoàn trong phủ đều hết sức quy củ. Tất cả những điều này đều là công lao của Thái Bình Quận chúa. Tôn chỉ của Quận chúa chính là: Người hầu của mình còn không quản được thì có tư cách quản được ai?
Tuy nhiên việc gì cũng sẽ có trường hợp ngoại lệ. Ví như nha đầu Thanh Lan bên cạnh Tam tiểu thư chẳng hạn.
“Được rồi không nói chuyện của ngươi nữa. Gần đây trong phủ có xảy ra chuyện gì không?”
Thanh Lan không tiếp tục diễn trò, nàng nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp: “Chuyện gì thì không có. Tiểu thư cũng biết phủ chúng ta vắng vẻ, làm gì có nhiều chuyện xảy ra như vậy. Nếu là chuyện đặc biệt thì… Đúng rồi! Tiểu thư, người có biết phu nhân rất nhớ người không? Phu nhân biết hôm nay tiểu thư về nên sai phòng bếp chuẩn bị rất nhiều món ăn mà tiểu thư thích… Như vậy có được xem là chuyện gì không nhỉ?”
Nghe Thanh Lan luyên thuyên một hồi, Lạc Trường An đành phải ngắt lời: “Chúng ta đến Nguyên Đình viện thỉnh an mẫu thân đi.”