Lai Như Phong Vũ - Chương 25 - Tạm biệt
Ngày hôm sau, ở cổng phủ thành Bắc Liên người chen đông nghẹt. Đám người Xung ca thì đã được mời vào trong phủ từ sớm để luận công ban thưởng.
Tam An vừa thấy Mạc Cố, hai mắt sáng rực kinh ngạc: “Ây dô! Không ngờ tiểu Nương của chúng ta lại là một tiểu mỹ nhân nha.”
Xung ca: “Vậy ra lúc trước là muội hóa trang lừa bọn chúng sao?”
Lý San nhìn đám nam nhân thô thiển, liếc mắt khinh bỉ: “Ơ hay, muội ấy
xinh đẹp như vậy không che đậy dung mạo của mình thì gặp rắc rối to còn
gì.”
Lưu đại nương: “Cũng nhờ có ngươi chúng ta mới quay về nhà được a.”
Lục bá: “Đúng vậy đúng vậy, cứ tưởng cái thân già này ở mục xương trong đó luôn.”
….
Ngô Hào hớn hở xách một bao lớn tới, nhìn Mạc Cố mà cảm kích: “Hôm nay
chúng ta đến là để cảm tạ muội đó, chút lòng thành của chúng ta muội
nhận đi.”
Bọn họ đem đến mấy giỏ trứng gà, rau củ, trái cây tươi
chất thành một núi nhỏ. Tiểu Anh cầm một túi giấy lớn chạy qua bên cạnh
Mạc Cố.
“Ân công tỷ tỷ, cái này cho tỷ, là của thúc thúc bán bánh bảo ta đem cho tỷ đó, không có lấy tiền.”
Mạc Cố bật cười cúi người vò đầu nó, tiểu đệ đệ này đến bây giờ vẫn còn đem bánh bao cho nàng.
Bích Long nhìn mọi người nháo nhào ầm ĩ ngoài cửa, ngoắc đầu gọi Mạc Cố:
“Người dân trong thành đều rất biết ơn muội đã trừ hại cho dân nên đều
đem đồ đến biếu đó, đứng đầy ngoài kia kìa.”
Mạc Cố đứng thẳng
lại, cơ mặt đều giãn ra niềm nở: “Được rồi, ta biết mọi người đều tốt
với ta, với lại…không phải mọi người lúc trước nghèo tới mức phải đi
bán thân sao, sao bây giờ lại đem đồ đến cho ta chứ?”
Nói xong Mạc Cố cúi người nhận lấy gói bánh bao, xoa đầu tiểu Anh một cái quay lại cười nói:
“Ta cũng không có thiếu gì, tấm lòng của mọi người ta đều rõ cả rồi, gói bánh bao này ta nhận, còn lại mọi người đem về đi ha.”
Xung ca hơi hùng hổ, có chút không hài lòng nói: “Muội nói vậy sao mà được, chúng ta…”
Mạc Cố: “Được rồi được rồi… huynh đó, nhìn xem ta bây giờ muốn ăn gì mặc
gì còn không có sao, vẫn là mọi người đem về đi, còn phải lo cho người
nhà nữa mà.”
“Tỷ tỷ, sau này chúng ta còn gặp lại không?”
Tiểu Anh giật giật cái váy của nàng, mềm mại hỏi.
“Không biết nữa, ta sắp phải đi rồi, đệ và tiểu Hồng ở đây nhớ phải ngoan đó.”
Nói rồi nàng quay sang nhìn xem tiểu Hồng đang bám váy nải nải của nó. Mạc
Cố cười bất đắc dĩ, đứa trẻ này vẫn còn hơi nhút nhát.
Tam An: “Ngươi phải đi sao, không phải đang bị thương à?”
“Ừm, ta sẽ đến kinh thành một chuyến, có việc gấp phải làm, không thể chậm trễ.”
Tam An mở miệng định nói gì đó, Mạc Phong đúng lúc ở ngoài cửa đi vào hướng Mạc Cố gọi lớn: “A Cố, xe ngựa chuẩn bị xong rồi, mau đi thôi.”
Mạc Cố gật đầu, quay lại hướng đám người chắp tay từ biệt.
“Các vị, hôm nay từ biệt tại đây nhé! Có duyên sẽ gặp lại.”
Nói rồi nàng hướng cổng chính, cầm theo Thiên Vũ kiếm ra ngoài. Dân chúng
bao vây ngoài cửa cuối cùng cũng thấy người ra liền ríu rít gọi.
“Mạc cô nương, hãy nhận tấm lòng thành của chúng ta.”
“Ngươi đừng chen, ta nữa, ta nữa…”
“Đúng đó, ngươi giúp chúng ta một việc lớn như vậy chúng ta rất biết ơn a.”
“Mạc tiểu tướng quân, đi đường bảo trọng, rảnh rỗi thì ghé đến thành Bắc Liên, chúng ta sẽ tiếp đãi người thật tốt.”
Mạc Cố đứng trên xe ngựa lấy hơi nói to: “Mọi người nghe ta nói, lần này
giúp ta tiêu diệt Hắc Thủy Cát còn có các vị ở bên trong giúp đỡ, sau
này, ở thành Bắc Liên nhờ mọi người thay ta chiếu cố bọn họ một chút
nhé.”
“Không thành vấn đề, chúng ta đều biết mà.”
Mạc Cố: “Tấm lòng của mọi người ta xin nhận, còn lương thực ta xin nhường lại cho các vị ở bên trong.”
Nói xong nàng vén rèm lên, hướng đám người Xung ca đang đứng ở cửa nhìn theo, vẫy tay cười tạm biệt.
Trên đường nàng ghé vào một tiệm cầm đồ, chuộc lại đồ vật lúc trước, mặc bộ bạch y cùng túi gấm và dây cột tóc màu đỏ.
Khôi phục lại dáng vẻ ngày trước. Mạc Cố vào xe ngựa, cầm lấy lọ thuốc ngọc bích Mạc Phong đang giữ vuốt ve.
“Huynh thấy tiểu Anh có giống tiểu An nhà chúng ta không?”
Mạc Phong hồi tưởng lại vóc dáng nam hài mới gặp tối qua. Khuôn mặt yếu ớt
nằm trên lưng người khác lim dim, giống hệt sức khoẻ yếu ớt của Mạc An
Hạ khi còn nhỏ.
“Ừm, trừ khuôn mặt ra thì hầu như đều giống.”
Mạc Cố lúc này mới cười lên dịu dàng trông thấy: “Đám người Hắc Thủy Cát cứ ngỡ đệ ấy và ta là tỷ muội ruột nên mới không nghi ngờ thân phận của
ta. Nếu có thể, ta thật muốn đem đệ ấy theo.”
Mạc Phong biết Mạc
Cố chắc chắn lại đang nhớ đệ đệ: “Đợi xong việc ở kinh thành chúng ta
liền đến nhà Lí thẩm thăm đại tỷ và tiểu An có được không?”
Mạc Cố hơi ngừng động tác, không trả lời mà hỏi lại:
“Đại tỷ và đệ ấy ở chỗ Lý thẩm có an toàn không?”
“An toàn, thành chủ Văn Triết có bố trí một số ám vệ ở đó, đợi mọi chuyện qua rồi bọn họ mới rời đi.”
“Vậy thì tốt.”
Mạc Phong bộ dạng muốn nói lại thôi, thấy Mạc Cố có ý né tránh, hắn cũng đành không nhắc đến nữa.
Đường đến kinh thành phải đi qua nhiều tòa thành lớn nhỏ. Vừa đi vừa nghỉ mất một tháng trời mới vào tới cổng thành.
Mạc Cố vốn đang mang trên mình nhiều vết thương, giữa đường có đôi khi phát sốt một chút rồi lại thỉnh thoảng gặp ác mộng. Mạc Phong luôn ở trong
xe ngựa với nàng không ra ngoài. Thiết nghĩ lần này đột nhiên xảy ra
nhiều chuyện, tâm tình Mạc Cố mới như vậy.
Đi chung với nàng và Mạc Phong đương nhiên là có hai vị tướng quân của Liên Chi quốc, La Du cùng một đoàn binh lính.
Chỉ là có thêm Tư Mã Kỳ và một đội binh mã Nhĩ Lê quốc, không hiểu sao hắn
vẫn bám đuôi chưa chịu về Nhĩ Lê quốc nhận tổ quy tông.