Lai Như Phong Vũ - Chương 24 - Hai vị tướng quân
Sáng hôm sau đoàn người đã quay về thành Bắc Liên. Tin tức Hắc Thủy Cát bị diệt sạch cũng đã nhanh chóng lan truyền rộng rãi.
Khắp nơi nổi lên nhiều chủ đề bàn tán, dù trong tiểu lâu hay quán trà nhỏ
bên đường, thậm chí là các nương tử đang giặc đồ bên sông, sạp bán thịt
của đồ tể đều bàn luận. Tỷ như:
”Tiểu khất cái… tiểu Nương…. Mạc cô nương…”
”Hậu duệ của hộ quốc tướng quân xuất hiện…”
”Hậu sinh khả úy…”
”Tiểu nhi nữ mười bốn tuổi của Mạc Bắc Ly một mình diệt sạch đám sát thủ…”
”Mạc tướng quân thứ hai…”
”Hắc Thủy Cát biến mất khỏi giang hồ…”
….
Quá trình trà trộn và diệt sạch đám ác nhân của Mạc Cố như thế nào đều được mấy vị đại nương, đại bá thao thao bất tuyệt ngồi trên đường kể cả ngày cũng không hết.
…
Giữa trưa Mạc Cố tỉnh dậy trong phủ thành Bắc Liên. Y phục đã được thay mới, vết thương cũng đã được băng bó sạch sẽ.
Nàng rục rịch ngồi dậy, thiếu niên tựa đầu ngủ bên giường cũng tỉnh giấc.
“Muội tỉnh rồi à, có thấy khó chịu chỗ nào không, ta đi gọi đại phu.”
“Phong ca, không cần đâu, ta thấy đỡ nhiều rồi.”
Mạc Phong ngồi xuống nhìn Mạc Cố thở dài, vẻ mặt cũng yểu xìu tự trách. Lần đầu tiên y thấy Mạc Cố bị thương nặng như vậy, một thân đều bị máu
nhuộm đỏ, nghiêm trọng đến mức mất đi ý thức. Lúc đó y còn mơ hồ cho
rằng có thể Mạc Cố sẽ chết, tim đập như muốn vọt lên khỏi cổ họng. Nỗi
sợ hãi từ đêm qua đến giờ tựa như vẫn chưa tiêu tán.
“A Cố, muội
cũng thật là…Nói là làm, không có ai cản được, muội biết lần này ta và đại tỷ lo lắng lắm không!? Nhỡ đâu muội xảy ra chuyện gì chúng ta làm
sao ăn nói với cha nương đây!”
“Huynh yên tâm, nhỡ ta thật sự xảy ra chuyện, xuống suối vàng gặp bọn họ ta sẽ nói giúp huynh và đại tỷ.”
“Muội còn đùa được à, bị thương nặng như vậy, suýt chút nữa là đi chầu diêm vương rồi.”
Mạc Phong cốc đầu Mạc Cố một cái trách mắng. Nàng lại vô cùng phối hợp dơ tay lên xoa đầu kêu đau rồi ngây ngốc cười.
Hai vị tướng quân cũng đã thay y phục chỉnh tề, không còn mặc giáp bào bước vào phòng.
“Tỉnh rồi sao?”
Mạc Cố: “Các vị là…”
“Ta là An Dĩ, hắn – Văn Tử Khương, năm xưa bọn ta chính là thuộc hạ dưới trướng của hộ quốc đại tướng quân.”
“Nhìn ngươi cũng thật giống ngài ấy, haiz…, không ngờ tướng quân vậy mà đã…”
An Dĩ nổi cáu lên đập bả vai Văn Tử Khương một cái, hận không thể bịt mồm
hắn lại: “Thôi đi cái lão già này, người ta vừa mới tỉnh, ngươi bớt nói
mấy chuyện không vui đi!”
Mạc Cố hơi ngập ngừng hỏi: “Hai vị…thân với cha ta lắm sao?”
Văn Tử Khương ồm ồm trả lời: “Đâu chỉ nói là thân, từ hồi niên thiếu chúng ta đã theo tướng quân đi đánh trận khắp nơi rồi.”
An tướng quân cũng mỉm cười, giọng nói mang theo tự hào: “Cũng đã cùng ngài ấy vào sinh ra tử hơn mười mấy năm trời.”
“Lần này nghe nói Mạc gia gặp nạn, tướng quân chỉ còn lại một mình ngươi là
hậu duệ, mà ngươi lại một mình xông lên Hắc Thủy Cát nên chúng ta đã xin bệ hạ chạy đến liều mạng với đám súc sinh đó cùng với ngươi đấy.”
“Đúng vậy, chỉ là không ngờ chưa kịp làm gì thì ngươi đã dọn sạch chỗ đó rồi. Điểm này ngươi quả thực giống tiên tướng quân như đúc.”
Mạc Cố: “Đâu có đâu có, nếu không nhờ các vị đến đây thì ta cũng không thành công giết hết bọn chúng được.”
Mạc Phong nghiêng đầu tới tò mò: “Nghe bọn họ nói muội biết ta sẽ đến sao?”
“Tính của huynh và đại tỷ như thế nào ta còn không rõ sao, hai người nhất
định sẽ không yên phận ở chỗ Lý thẩm mà để ta một mình đi báo thù, chỉ
là… không ngờ huynh lại có thể xin được cứu binh của cả Liên Chi và
Nhĩ Lê, bọn chúng tách ra đi đối phó với mọi người ta mới có cơ hội báo
thù nhanh như vậy.”
Đầu đuôi như thế nào, mọi người đều tò mò
muốn biết rõ. Mạc Bắc Ly năm xưa vang danh thiên hạ cũng chỉ giết được
hơn nửa, tức là hơn năm mươi tên rồi rút xuống núi vậy mà tiểu nha đầu
mới mười bốn tuổi như nàng lại có thể san bằng toàn bộ Hắc Thủy Cát.
Một phòng bốn người, hai già hai trẻ thao thao bất tuyệt cả ngày. Mạc Cố
mang vết thương chưa lành, vừa ăn bánh vừa vui vẻ kể rõ đầu đuôi.
Xông thẳng lên đấu với chúng đương nhiên là không thể đánh lại. Mạc Cố dù
lợi hại tới đâu cũng không thể tả đột hữu xông đánh lại toàn bộ sát thủ
trong Cát.
Có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng nên nàng chọn cách trà trộn vào Hắc Thủy Cát chờ đợi thời cơ.
Thời gian ở đó một tháng, thói quen sinh hoạt của bọn chúng Mạc Cố đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Toàn Cát chia ra mười cấp bậc sát thủ, mỗi cấp bậc tương ứng với mười hoặc
hơn vài người. Lại dựa theo cấp bậc mà chia ra từng khu tiểu viện ở
riêng.
Đến cả kĩ năng dùng độc, dùng như thế nào, loại độc gì trong lúc chúng luyện tập nàng đều ”công khai” chứng kiến.
Lúc bọn chúng đánh nhau rèn luyện võ công ở đấu trường, nàng cũng lau dọn ở đó, tiện thể ”học hỏi chút ít”.
Toàn Cát rộng lớn nhưng hai mươi hai hạ nhân không phải ít, bọn họ đều tận
sức làm việc. Bình thường giả mù sa mưa nhưng việc gì nên ”nhìn”, nên
”nghe” đều không bỏ sót.
La Du cùng Tư Mã Kỳ sống trong này từ
nhỏ đến lớn nên càng thông thuộc trong này hơn, lại biết được trong Cát
có thuốc nổ, còn định tìm cách trộm ra không ngờ Cát chủ có ý dùng thuốc nổ đối phó quân triều đình, tự đem dâng đến trước mặt cho Mạc Cố.
Địa hình ở đây hai người họ nhắm mắt cũng có thể vẽ ra, Mạc Cố nhìn qua,
thuận tiện chạy đông chạy tây âm thầm giết từng người một.
Trong
lúc nàng giết người gây động tĩnh lớn, đám sát thủ sẽ tập trung lại chỗ
đó, mọi người ở nơi khác sẽ có thời gian trao đổi tin tức. Đến tối về
phòng, đám người lại bắt đầu âm thầm lập kế hoạch….
Quả thật,
một mình nàng không thể hạ sạch bọn chúng. Công lao của mọi người không
có nhỏ. Một cây làm chẳng nên non, hai mươi hai cây chụm lại thì làm nên đại sự.
Cứ như vậy, từ lúc nàng bắt đầu ra tay chỉ mất vài ngày
toàn bộ Hắc Thủy Cát đều bị xáo trộn, chờ đợi cơ hội chúng tách ra rồi
diệt vong.