Lai Như Phong Vũ - Chương 23 - Hắc Thủy Cát sụp đổ
Nhóm hai, ba, bốn lúc trước bị Mạc Cố đã giết vài tên, hiện tại còn hơn
hai mươi người. Cả bọn sát thủ đều lũ lượt chạy vào sân lớn trước đại
điện.
Xung quanh xác chết nằm la liệt, đảo mắt một hồi cũng không còn bóng dáng người sống nào.
Mà Cát chủ một thân hồng y nổi bật nhất lại đang nằm bất động dưới nền.
Xung quanh y máu nhuộm đỏ một mảng lớn, trên người bị đâm thủng nhiều
chỗ máu thịt lẫn lộn.
“Cát chủ…”
“Là ai…ai, mau cút ra đây!!!”
“Dám giết huynh đệ của chúng ta, ta sẽ xé xác ngươi ra, mau cút ra đây!!”
“Là ta…”
Giọng nói hơi nhỏ, nhưng thính lực của bọn chúng thì lớn. Cả bọn đứng đó không khỏi giật mình quay đầu lại.
“Nhưng mà…các ngươi nói sai rồi…là ta xé xác các ngươi mới đúng.”
Mạc Cố từ lúc nào đã theo đuôi, đứng cách họ một khoảng ở phía sau.
Đám người kinh ngạc, ý thức được việc khủng khiếp gì xảy ra ở đây, vài tên mặt nổi gân xanh rút kiếm đi tới.
Mạc Cố đã cầm trên tay một ống mồi lửa nhỏ, nhanh hơn một bước, đốt ngón
tay khẽ động bật nắp đưa lên miệng thổi, ánh mắt như nhìn vật chết mà
vung tay ném về phía bọn họ.
Tên đi đầu đang xông tới, mắt thấy
dị vật liền theo bản năng vung kiếm ra. Trong đám người phía sau vang
lên tiếng kinh hô “Đừng…!!”.
Chỉ là đã quá muộn. Mồi lửa bị hất văng xuống, trên mặt đất thoang thoảng mùi kim loại, nháy mắt bắt được ánh lửa.
Bùm!!
Mặt đất rung lên, thùng thuốc nổ được chôn giữa sân, ngay dưới chân bọn
chúng chính thức nổ tung, đất đá bị bắn lên mịt mù, cả bọn sát thủ bị nổ ra xa không chừa một ai, kẻ không bị nổ banh xác thì cũng bị văng chết.
Mạc Cố đứng cách một khoảng xa nhưng cũng bị lực nổ hất tung ra xa một
đoạn. Mảnh đá vụt qua đuôi mắt cứa rớt vài giọt máu. Đám người nấp trong phòng cũng lũ lượt chạy cả ra ngoài.
La Du hốt hoảng chạy lại: “Ngươi không sao chứ!”
Tư Mã Kỳ chạy đến đỡ Mạc Cố dậy, vừa nắm cánh tay đã bị nàng yếu ớt hất
ra. La Du kéo tay hắn lại, lắc đầu ra hiệu đừng chạm vào.
Hít một hơi lấy sức, Mạc Cố run người đưa tay đè vết thương ở vai lại.
“Không sao…ta tự đi được.”
“Cho nổ hết số thuốc nổ còn lại đi…nơi dơ bẩn này…không cần giữ lại…”
Mạc Cố có vẻ gấp rút, hơi thở đứt đoạn, trong giọng nói cũng không giấu nổi thanh âm bị run run ở cổ.
Đỗ Nhị thẩm và Kha thẩm cõng hai đứa cháu trên vai theo cùng đám người đi từng bước từng bước, men theo đường ra khỏi Cát.
Cảm xúc mọi người không khỏi chua xót. Cũng không biết ai ở phía sau đang
lén thút thít. Quãng thời gian này đúng là kì diệu, không phải ai cũng
nếm qua mùi vị này.
Có khổ cực, có cay đắng, có căm hận, uất ức, phẫn nộ… Chỉ hơn một tháng nhưng lại giống như đã trải qua một đời,
một kiếp nạn. Có đủ xui xẻo nhưng cũng có may mắn trong khốn cùng.
Cửa lớn của Hắc Thủy Cát mở ra, đi đầu đám người là Mạc Cố sắc mặt trắng
bệch, bộ y phục trên thân hình nhỏ nhắn nhuộm đầy máu, rách tươm.
Trên tay nàng cầm Thiên Vũ kiếm còn đang run rẩy cố gắng cầm cự. Không ai
biết trước mắt nàng sớm đã mơ mơ màng màng không rõ hình dạng.
Cũng cùng lúc đó phía sau lưng mọi người những tiếng nổ ầm ầm cũng vang lên, từ đại điện cho đến tiểu viện, mấy bức tường lớn đều nổ ầm. Phía ánh
sáng bùng lên, Xung Ca Ngô Hào, Bạch Cổn, Lý Hổ hớn hở chạy về phía cửa. Hắc Thủy Cát ngay tức khắc sụp đổ.
Người ta nói, đến sớm không
đến, muộn không đến, cứ hay đến đúng lúc. Binh lính dưới núi vất vả phá
cơ quan, cuối cùng cũng đã kéo lên tới nơi. Nam tử lam y phóng ngựa chạy đến đầu tiên, phía sau là hai vị tướng quân của Liên Chi quốc. Sau nữa
là cả một đoàn lính trải dài cả đường núi.
Ngô Hào ngạc nhiên hô lên: “A, người của triều đình!?”
Lý Hổ lại nhịn không được, bức xúc nói ra nỗi lòng: “Hừ, bị nhốt ở đây cả
tháng trời không thấy ai tới, vừa đánh xong thì các ngươi đều đứng xếp
hàng ở đây.”
“…”
Bọn họ là nông phu, chính là không kiêng nể ai cả, nói năng thẳng thắng.
Mạc Cố đối với tính tình này của họ cũng chỉ biết lắc đầu cười. Nhưng mà bộ dạng của nàng bây giờ cười cũng không nổi nữa.
Tam An tỏ ra thông minh hiểu lí nói: “Ây da, các ngươi bớt bớt đi, không có bọn họ kéo lên núi thì đám sát thủ tách ra chắc, tiểu Nương lúc đó cũng đánh không lại gần cả trăm tên cùng một lúc đâu.”
Lý San lại hùa theo: “Đúng đó, đúng đó, ít ra họ không giết được tên nào giúp chúng ta nhưng mà cho chúng ta đi ké xuống núi cũng được mà.”
“…”
Lý San: “Ta nói sai gì sao?”
Cả đám người nhìn nàng xong lại quay người đi. Đúng là không có tiền đồ, có cần nói thẳng ra vậy không.
“A Cố, muội… Sao lại để bị thương nặng thế này…”
Lam y nam tử chạy đến là Mạc Phong. Vừa nhận ra thân hình nhỏ bé, y đã hốt
hoảng nhảy xuống ngựa đỡ lấy Mạc Cố. Trong thanh âm chứa đầy sợ hãi.
Hai vị tướng quân đi sau cũng nhảy xuống, chạy lại quan sát tiểu cô nương trước mặt.
“Cả Hắc Thủy Cát đều do ngươi giết chết sao!?”
“Ngươi thật là hậu nhân của tướng quân? Tốt quá rồi!”
“Đúng là hổ phụ không sinh khuyển tử, còn trẻ đã tài giỏi như vậy.”
Mạc Cố nghe mấy giọng nói hùng hổ to như thú gầm, lỗ tai bất giác ù lên.
Nhận ra mùi hương thoảng âu chóp mũi, thân thể Mạc Cố lại có thể thả
lỏng, nàng tựa vào hắn không nói lời nào, cứ thế mà ngất lịm đi.
Con người này lúc nào cũng vậy. Cứ kè kè bên cạnh làm cho nàng quen rồi. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có mỗi người này – Mạc Phong, làm chỗ dựa đáng tin cậy nhất. Không biết từ lúc nào đã bất tri bất giác biến thành thói quen
không thể bỏ.