Lai Như Phong Vũ - Chương 29 - A di
Ở trong cung được vài ngày, Mạc Cố xem như đã làm quen với nơi này. Nghe nói hai ngày nữa sứ thần của Nhĩ Lê quốc và Đổng Bắc quốc sẽ đến đây dự tiệc.
Thứ nhất là ăn mừng Hắc Thủy Cát sụp đổ. Thứ hai là chào
đón hai vị hoàng tộc trở về. Thứ ba, diện kiến hậu nhân của Mạc Bắc Ly – Mạc Cố.
Trên dưới hoàng cung đều bận rộn chuẩn bị đại tiệc,
người qua kẻ lại tấp nập. Mạc Cố cũng rảnh rỗi nên ghé qua tẩm cung của
hoàng hậu.
Nàng đối với hoàng hậu không giống như hoàng đế, ở
trước mặt người này giữ lễ nghĩa, xem trọng như người nhà. Dù sao cũng
là biểu muội của mẹ nàng.
Mạc Cố nhìn nữ nhân ôn lương cung kiệm ngồi bên án thư, ngơ ngác hồi lâu, chợt nhớ đến chào hỏi:
“Hoàng hậu nương nương.”
Vân Phỉ giật mình buông sách quay sang nhìn, trong phút chốc nhận ra tiểu cô nương này là ai, run rẩy gọi tới:
“Ngươi…ngươi là tiểu Cố sao, lại đây, lại đây ta xem xem, đã lớn thế này rồi sao…”
Vừa nói mắt nàng vừa đỏ lên, trông như sắp khóc đến nơi. Mạc Cố cũng ngoan ngoãn đi tới, ngồi cạnh nàng.
Không hiểu sao khóe mắt Mạc Cố cũng cay cay, có lẽ người trước mặt mang nét giống mẫu thân nàng – Vân Phi.
Hoàng hậu rưng rưng đưa tay sờ hài tử trước mặt. Ánh mắt ngập tràng đau xót, trong lòng dường như mang chút khổ sở khó nói.
“Nghe nói ngươi tự mình đi báo thù, cực khổ cho ngươi rồi. Nhưng tại sao cứ
phải làm tướng quân cơ chứ, ở lại đây làm quận chúa, từ nay ta sẽ thay
biểu tỷ chăm sóc ngươi thật tốt.”.
“Đa tạ ý tốt của nương nương. Kì thực ở lại đây cũng tốt… nhưng mà ta sớm muộn gì cũng phải rời khỏi đây.
Chức vị Hộ quốc đại tướng quân này e là cũng chỉ một khoảng thời gian.”
Có một nơi dừng chân yên bình mà sống đương nhiên là nàng muốn, đặc biệt
là có người thân bên cạnh. Nhưng muốn thì như thế nào? Thánh Thổ, Mạc Cố vẫn bắt buộc phải đến.
Hoàng hậu chua xót xoa đầu Mạc Cố, mềm mại dặn dò:
“Tiểu Cố, ngoan, đừng gọi xa cách như vậy. Mau gọi a di, ta muốn nghe.”
Mạc Cố trong lòng như nhũn ra, ngoan ngoãn cọ đầu gọi một tiếng.
“A di.”
“A di, người có thể kể chuyện của cha và nương ta cho ta nghe không,
chuyện lúc trước họ còn ở kinh thành, ta thực sự rất muốn biết.”
“Được, được, nhưng mà đổi lại ngươi cũng phải nói cho ta chuyện của họ ở Đô thành đó.”
Hai người mới gặp lần đầu nhưng tựa như đã quen lâu, cả hai cứ nhắc về Mạc
Bắc Ly cùng Vân Phi lúc còn sống như thế nào, thói quen ra sao…
Vốn dĩ trước đây Vân Phi từng nhắc qua với Mạc Cố, ở kinh thành, a nương có một biểu muội cực kì tốt. Ôn nhu dịu dàng, tài sắc vẹn toàn. Mạc Cố đã
hiếu kì từ rất lâu, trước đây bọn họ thân thiết như thế nào…
Cứ như thế, một lớn một nhỏ tâm sự cho đến tận khi chiều tà, cả ngày Mạc Cố cũng đều dùng bữa ở đó.
Hoàng đế có ghé qua một lần nhưng cả hai chẳng ai để ý đành thở dài quay về phê duyệt tấu chương.
Đến khuya Mạc Cố trở về, Mạc Phong đã đứng sẵn ở cửa phòng đợi.
“A Cố, về rồi sao, đã dùng bữa chưa, ta…”
“Ta ăn rồi, huynh đợi ở đây có việc gì không?”
“À, buổi chiều hai vị tướng quân có đến tìm muội nhưng không thấy, bảo là tối nay gặp nhau ngoài cung.”
“Có việc gấp sao?”
“Ừm, hình như là vậy.”
“Đợi ta thay y phục một lát rồi sẽ đi ngay.”
“Được.”
Từ lúc nói chuyện ở tiểu lâu đến giờ Mạc Cố không những giữ khoảng cách với Mạc Phong mà còn mang theo thái độ lạnh nhạt.
Nếu là lúc trước đi đâu cũng sẽ kéo Mạc Phong đi cùng như hình với bóng, nhưng bây giờ nàng tránh còn không kịp.
Biết rõ Mạc Cố muốn tốt cho hắn nhưng Mạc Phong cũng không tránh khỏi cảm thấy mất mát đau lòng.
Mạc Cố thay y phục nhưng vẫn như cũ, là bạch y màu trắng không khác là bao. Đi ra cửa cung lại tình cờ gặp La Du và Tư Mã Kỳ nên bốn người đi
chung.
Hai người này từ nhỏ đã sống trong Hắc Thủy Cát không biết bên ngoài như thế nào.
So với hình ảnh Mạc Cố lúc trước ở Đô thành không khác là bao, đi dạo phố hai mắt đều sẽ sáng rực tò mò hiếu kì.
Mặc kệ hai người đó, Mạc Cố và Mạc Phong tách ra đến một tiểu lâu gặp mặt hai vị tướng quân.
Họ chọn một tiểu lâu vô cùng náo nhiệt, thuê một phòng trọ ở trên lầu, bên ngoài có hai ám vệ canh giữ cẩn mật.
“Đại tướng quân.”
Thấy người tới cả hai đang ngồi trong phòng uống trà đều đứng dậy hành lễ.
“Không cần lễ nghi rườm rà đâu, hai vị mau ngồi xuống đi.”
“Chuyện ta nói hôm trước hai vị điều tra được gì rồi sao?”
“Đúng vậy, chúng ta huy động toàn bộ ám vệ của Bách Dạ, bí mật điều tra toàn
bộ hoàng thành, phát hiện khoảng nửa năm trước quả thực có dấu vết Hắc
Thủy Cát từng giao dịch với người trong kinh.”
“Ở đây còn có mấy bức thư do mấy vị huynh đệ soát ra, ngươi mau xem.”
An tướng quân móc ra vài bức thư có vẻ hơi cũ, là thư từ qua lại của Hắc Thủy Cát
[ Dựa theo tin tức của ngươi chúng ta đã tìm được Mạc gia ở Đô thành phía nam. Mặc dù là hợp tác nhưng ta cũng không muốn làm không công cho
ngươi hưởng lợi, đưa ta 5 vạn lượng vàng, ta sẽ tha mạng cho bọn họ.]
[ Tiền, chúng ta đã nhận được rồi, nếu hắn không chịu phối hợp thì đừng
trách ta bội tín, dù sao cũng là kẻ thù của chúng ta sao có thể dễ dàng
tha cho hắn được chứ. Hahaha.]
[Hắn chết rồi trách ta được chắc,
ngươi cũng biết điều chút đi, làm ầm ĩ với chúng ta thì kẻ bất lợi chỉ
có ngươi. À, nhớ gửi thêm cho ta 10 vạn lượng vàng, nếu không…ta không đảm bảo sẽ nói ra cái gì đâu.]
….
Mạc Cố siết chặt mấy
tờ giấy cũ trong tay, sắt mặt đen lại, hàm răng cắn chặt. Đợi một lát,
Mạc Cố bình tĩnh lại, hỏi hai vị tướng quân trước mặt.
“Các vị tiền bối của Bách Dạ lấy được cái này ở đâu?”
Văn Tử Khương liếc mắt nhìn qua An Dĩ, dường như muốn nói lại không biết nói sao cho đúng.
An Dĩ hít sâu, thẳng thắng nhìn Mạc Cố:
“Bách Dạ Đoàn liên hệ với người của Tâm Phương Cát, tra ra được giao dịch với sát thủ Hắc Thủy là từ phủ Vân thừa tướng. Thư này… là huynh đệ lẻn
vào đó lấy được.”
“Ngoài ra, Tâm Phương Cát còn cung cấp thêm tư liệu, phát hiện thừa tướng kéo bè kết cánh trong cung cùng một đám quan lại…”
An Dĩ hít sâu, nghiêm nghị nói tiếp:
“Đại tướng quân, chuyện này hệ trọng, ta nghĩ chúng ta nên bẩm báo lên hoàng thượng.”
Mạc Cố lắc đầu: “Không cần đâu, hai ngày nữa là đại lễ tiếp đón sứ thần, tạm thời gác lại đã.”
“Vậy được, giao lại cho ngươi.”
Đợi An tướng nói xong, Văn tướng hơi do dự, cuối cùng cũng ấp a ấp úng lên tiếng hỏi.
“Đại tướng quân, cái đó…nghe nói ngươi chiều nay đến chỗ hoàng hậu, ngươi phát hiện ra từ trước rồi sao?”
Mạc Cố hơi hơi nhíu mày. Mạc Phong nhìn sắc mặt bọn họ, lộp bộp trong lòng, hỏi:
“Chuyện này thì liên quan gì đến hoàng hậu?”
“Hả!? Hai ngươi thật sự không biết?”
Thì bởi vì không biết nên mới hỏi. Mạc Phong tính tình tò mò, cực kì không
thích mấy chuyện nửa hở nửa che, thế là gấp gáp thúc dục.
“Rốt cuộc là chuyện gì, hai người mau nói rõ đi.”
Mạc Cố cái gì cũng nghĩ tới, cái gì cũng đi tra, chỉ là không tìm hiểu đến
thân thích quan hệ ở kinh thành. Văn Tử Khương bày ra vẻ mặt hiển nhiên:
“Thừa tướng chính là phụ thân của đương kim hoàng hậu, chúng ta cứ tưởng các ngươi biết rồi.”
“Ngài nói cái gì…?”
Mạc Cố khô khốc mà hỏi lại, chén trà mới đưa tới miệng cũng hạ xuống.