Kỷ Thiếu, Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi - Chương 76 - Em đừng đi
Kỷ Nhiên ôm cô rất lâu, Trì Tuyết không nói gì với anh, chỉ lẳng lặng
đếm nhịp tim anh hòa với nhịp vang của đồng hồ trên tường, mất một lúc
sau, mới dần chìm sâu vào vòng ôm ấy. Anh thấy Trì Tuyết đã ngoan ngoãn
trong lòng mình, sự thấp thỏm vẫn còn đâu đấy, nên siết chặt cô hơn.
“Em đừng đi!”
Trì Tuyết nghe thấy giọng nói anh thì thầm, qua những sợi tóc mềm, rủ trên vai cô hơi ngứa.
Kỷ Nhiên cứ ôm như vậy đến khi Trì Tuyết yên tĩnh lại, mới nghe thấy anh thều thào.
“Anh xin lỗi”.
Trì Tuyết cảm thấy mình quả thật là người rất thiếu nghị lực, khi mà cơn
giận theo câu anh xin lỗi biến đâu mất rồi. Cô lẳng lặng vòng tay sau
lưng anh, khẽ ôm lấy anh vào lòng. Rõ ràng đã quyết định sẽ xa anh, mà
khi Kỷ Nhiên giữ lại thế này, cô lại chẳng nỡ đẩy anh ra. Trì Tuyết thở
dài một đỗi, hay là thôi đi…
Kỷ Nhiên chẳng nghe cô nói tiếng
nào, được đà cúi xuống, nhìn gương mặt trắng nõn mềm mại của cô, nghe
nói mỗi người nhìn nhau quá mười giây sẽ sinh ra tia điện hấp dẫn nhau.
Mà thật, sau mười giây nhìn anh, Trì Tuyết không tự chủ mà nhắm mắt lại. Chẳng mấy chốc đã cảm nhận được bờ môi anh đang điểm trên môi mình.
Trì Tuyết không biết đèn tắt bao giờ, chẳng biết Kỷ Nhiên bế cô lên giường
khi nào, chỉ biết đến khi anh âu yếm từng sợi tơ trên thân thể cô, Trì
Tuyết mới hay anh cận kề trong gang tấc. Không biết là ai bắt đầu quyến
rũ ai, bàn tay ai đan cài vào ai trước, đến khi hơi thở hòa quyện với
nhau, Trì Tuyết mới hay Kỷ Nhiên đã ghì chặt lấy mình, đẩy cô lên tận
mấy tầng mây.
Đêm yên lặng như thế, mãi đến khi Trì Tuyết nằm
trong lòng anh, nghe thấy tiếng tim anh đập thình thịch êm ái bên tai,
cô mới nhớ ra mình chẳng còn nhớ gì về việc xách hành lí đi nữa. Trì
Tuyết tựa sát Kỷ Nhiên, khẽ ôm eo anh.
“Nhiên… Lần sau anh đừng như vậy nữa, em thấy sợ sao ấy.”
Kỷ Nhiên ôm Trì Tuyết vào lòng, tay lang thang trên bờ vai cô, rồi mới thì thầm.
“Đừng như vậy là đừng thế nào?”
Kỷ Nhiên cúi đầu, hôn khẽ trên môi cô.
“Đừng thế này sao?”
Trì Tuyết đấm khẽ ngực anh, cho dù đã làm nhiều lần, nhưng vẫn ngượng ngùng như mới lần đầu tiên. Cô lắc đầu, giọng nói hơi nhỏ nhẹ, còn khá đáng
thương.
“Anh lờ em đi, còn hung hăng với em nữa”.
Kỷ Nhiên nghe thấy tim mềm hẳn đi, giọng cô lại như nũng nịu, anh nhìn cô một
chút, chỉ thấy bây giờ Trì Tuyết nói gì, có lẽ anh cũng sẽ gật đầu.
“Được, sau này không vậy nữa”.
Trì Tuyết nghe thấy giọng chiều theo cô, mang theo ý nuông chiều không hề
che giấu chút nào, chỉ thấy trong lòng có một mầm cây, vươn mình lên đâm chồi nảy lộc, tình cảm cứ vậy cuốn lấy cô không gì cản nổi, vậy là khẽ
siết chặt vòng ôm. Da kề da, tóc lồng tóc, bờ môi lần lên môi anh, chủ
động đặt lên ấy một nụ hôn dịu dàng.
Kỷ Nhiên thoáng ngẩn ngơ,
rồi lại đáp lại ngay, anh hôn rất dịu dàng, không hề mang theo chút cảm
xúc sai trái nào, chỉ có tình cảm như muốn thiêu cháy Trì Tuyết, Trì
Tuyết mới hay, thì ra sự dịu dàng của anh như nước, đã sa vào không có
cách nào vùng vẫy nổi. Mà cho dù sau này có vùng vẫy khỏi đây, chỉ sợ
rằng như cá rời khỏi biển khơi, đi đâu rồi cũng mong mỏi ngày về.
“Trì Tuyết, sau này giận thì mắng anh, đánh anh, đừng xách va li đi nữa. Được không?”
Trì Tuyết không nghe thấy gì nữa, chỉ có từ ‘được không’ mềm tan trên đầu lưỡi.
“Được. Sau này nếu anh còn làm em nổi giận, em sẽ cho anh vào danh sách đen”.
Vậy là Kỷ Nhiên càng điên cuồng, vồ vập lấy cô, đẩy cô vào một vòng tuần
hoàn mới của hơi nóng và sự ẩm ướt, mãi đến khi cô thiếp đi rồi mới dừng lại, thỏa mãn ôm lấy cô. Chốc chốc lại hôn hôn lên môi cô, thì thầm gì
đó cô chẳng nghe rõ. Chỉ là đến khi cô ngủ rồi, vẫn cảm nhận động tác
của anh rất nhẹ nhàng, hạnh phúc đến độ trong mơ cũng khẽ cười.
***
Đến sáng hôm sau, Trì Tuyết tỉnh dậy, thì Kỷ Nhiên vẫn còn đang ngủ.
Cô lặng lẽ trở mình, đã thấy anh say giấc nồng, mấy sợi lông mi phấp phới
trong nắng mai. Cô đưa tay lên, khẽ chạm vào gương mặt điển trai ấy, sau đó cười tủm tỉm một mình. Vậy mà nụ cười ấy chưa dứt, người trước mặt
đã mở mắt ra.
Trì Tuyết như thể một đứa trẻ làm sai chuyện, len lén nín cười quay đi, thì Kỷ Nhiên đã bắt cô lại, ôm vào lòng.
“Bỏ em ra. Mới sáng sớm mà.”
Kỷ Nhiên gật đầu, hôn lên mái tóc cô, luồn tay vào mấy sợi tóc mềm, rồi lướt qua môi mềm.
“Ừ, chào buổi sáng”.
Trì Tuyết bật cười, mặc cho anh hôn, biết có phản kháng cũng vô ích, thà
rằng cô phối hợp còn hơn. Mà cô cũng chẳng chán ghét sự phối hợp này.
Trì Tuyết cứ sống cả ngày trong sự lâng lâng ấy, đến khi Kỷ Nhiên xếp đồ của cô cất lại vào tủ, rồi cầm theo vali ra ngoài, cô mới tò mò.
“Anh cầm vali của em đi đâu vậy?”
Kỷ Nhiên nắm tay cô, lờ đi câu hỏi của cô, rồi đi đến nơi chứa rác của biệt thự, tiện tay thả xuống.
Trì Tuyết mới vừa mất một cái vali: “…”
“Nhiên, anh làm gì vậy??? Vali còn mới mà!!!”
“Vali ấy nhỏ quá, cuối tuần anh mua cho em cái khác”.
Trì Tuyết không biết vali chứa được gần năm mươi bộ quần áo cả thảy nhỏ đến mức nào. Đã thấy Kỷ Nhiên choàng vai cô kéo đi, anh cúi đầu nói với cô.
“Sau này em đi đâu, dọn anh theo là được rồi. Vali ấy nhỏ quá, chứa không hết.”
Trì Tuyết nhìn lại thân hình gần một mét tám của anh, mới nhớ lại vali xinh xắn gọn gàng của mình, nuốt nước bọt.
“ừ, nhỏ thật…”
Kỷ Nhiên bấy giờ mới hài lòng đưa cô đi làm.
***
Mấy hôm nay sếp không mấy vui vẻ, đây là nhận định chung của toàn bộ nhân
viên trên dưới tập đoàn, tâm trạng của sếp còn ảnh hưởng từ bảo vệ đến
tận nhân viên làm trong căn tin, đến nỗi không ai không biết Kỷ Nhiên
khó chịu, đấy là một chuyện khủng bố nhường nào.
Kỷ Nhiên là
người tạo thành công cho Eudora, từ khi anh làm kinh doanh nhỏ, đến khi
phát triển thành một tập đoàn lớn nhường này, hiển nhiên Kỷ Nhiên khó
tính trái nết một chút, cũng là điều dễ hiểu. Thậm chí một mình anh trả
lương cho ngần ấy con người, chỉ có người khác chịu đựng, làm gì có
chuyện Kỷ Nhiên chịu đựng người khác, nên ngày nào sếp vui, nhân viên
cũng dễ thở. Ngày nào sếp buồn, thì đừng hỏi vì sao nước biển lại mặn.
Cũng như gần đây, Kỷ Nhiên không những là không vui nữa, mà là khó ở mới
đúng. Hay như nhân viên thỏ thẻ với nhau, có lẽ sếp Quân tới tháng tới
nơi rồi.
Vừa vào công ty, bảo vệ cúi đầu chào anh. Kỷ Nhiên không chào lại, trái lại anh còn nhìn từ trên xuống dưới bảo vệ nọ, rồi mới
nói như vậy: “Anh làm bảo vệ bao lâu rồi, không biết nguyên tắc của tập
đoàn là ăn mặc lịch sự chỉn chu hay sao?”
Bảo vệ mặt đỏ như gấc,
cúi đầu nhận lỗi, đến khi sếp đi rồi, anh ta mới nhìn lại trang phục của mình, từ trên xuống dưới từ trái sang phải, không hề có một vết bẩn
nào. Chỉ có áo hơi xổ thùng ở góc nhỏ mà thôi. Chỉ lỗi như thế, Kỷ Nhiên còn thấy được? Bảo vệ vừa làm vừa sợ, từ đó mỗi ngày đều cố gắng đóng
thùng cẩn thận, cả người tươm tất còn hơn đi làm giám đốc chỉ chờ sếp đi ngang thì diện kiến.
Lại nói đến giám đốc nhân sự, mấy hôm nay
tuyển người mới liên tục, mấy hôm trước sếp nói anh trình diện, nên anh
ta đến gặp sếp. Mới mở cửa phòng, đã thấy sếp ngồi uống trà thưởng…
hợp đồng. Vậy là mạnh dạn bước lên một bước, cúi đầu chào hỏi sếp. Đã
thấy sếp ngẩng đầu, hỏi một câu như sau.
“Gần đây Eudora thành
cái chợ từ bao giờ, mà nhân viên nào cũng có thể vào được? Một tấm bằng
đại học, một vài kinh nghiệm, học việc cả tháng mà lỗi sai nhiều như
thế, ai là người chịu trách nhiệm?”
Kỷ Nhiên nói xong, còn đưa
lại hợp đồng cho anh xem. Giám đốc nhân sự sợ đến tái mét mặt mày, run
run lật từng trang mới in, đã thấy hợp đồng có một lỗi sai chính tả.
Phải, một lỗi chính tả nhỏ ở cuối trang. Giám đốc nhân sự còn cách nào
nữa, không lẽ đi trách cứ thư kí giám đốc, hay người soạn thảo hợp đồng? Mỗi nhân viên ở công ty này ai mà không phải một tay anh ta tuyển vào
chứ? Vậy là vâng dạ bảo sẽ chỉnh đốn nhân viên, rồi chạy trối chết ra
khỏi phòng.
Chỉ mới hai việc đấy thôi, ngay cả Thanh Hào cũng bảo mọi người cẩn thận làm việc, sếp đang chẳng mấy vui vẻ. Nhân viên trong tập đoàn, ai mà không chịu áp lực công việc, bây giờ sếp gây thêm một
phần áp lực nữa, cho dù mọi người vẫn biết phải có áp lực mới có thể
tiến lên, nhưng không ai muốn đi ra đi vào đều phải nơm nớp lo sợ vậy.
Tình trạng ấy kéo dài gần hai ngày, đến sáng ngày hôm nay, số lượng nhân
viên đề đơn xin nghỉ phép tránh Kỷ Nhiên tăng đột biến, đến mức khi
Thanh Hào tìm đến giám đốc phòng ban, mới biết nhân viên vắng khá nhiều, anh mới thở dài một đỗi, nếu sếp đến, cần họ làm việc nhưng không tìm
không được người, cuối cùng Thanh Hào là người chịu đựng hết tất cả cho
xem.
Thanh Hào thiếu điều chảy nước mắt ròng ròng, đi vào trong
phòng sếp, thật ra Thanh Hào cũng muốn nghỉ làm mấy hôm để thanh thản
đầu óc, nhưng nếu anh nghỉ nữa, sợ là nguyên công ty này chẳng ai chịu
nổi sếp mất.
Thanh Hào biết, sự khó chịu của Kỷ Nhiên có liên
quan đến Trì Tuyết, nên chỉ đành cảm thông với giám đốc dưới quyền, động viên họ cố lên, những gì anh có thể làm đã làm hết rồi, chỉ hy vọng Trì Tuyết sớm làm lành với sếp một chút.
Thanh Hào đang suy nghĩ, đã thấy Kỷ Nhiên đến từ bao giờ, anh sốc lại tinh thần ra ngoài.
“Sếp.”
Kỷ Nhiên sáng nay mặc vest Trì Tuyết tặng, đi vào văn phòng nhìn thấy Thanh Hào, gật đầu.
“Tới sớm vậy?”
Thanh Hào nhìn Kỷ Nhiên, gương mặt anh tươi sáng như thể trời quang sau mưa,
trên gương mặt như có mấy chữ tôi đang rất hài lòng thì kinh ngạc không
thôi.
“Sếp ăn sáng chưa?”
Kỷ Nhiên gật đầu, giọng nói không hề bực bội hay cáu gắt như mọi khi. “Ăn rồi, à, gọi thư kí gọi giám đốc nhân sự lên đây”.
Thanh Hào gật đầu, đi ra ngoài nói thư kí gọi xuống. Giám đốc nhân sự nghe
xong chỉ thấy sét đánh ngang tai, cúp điện thoại cảm thấy như một nửa
linh hồn trôi mất… Anh ta lúc đầu, thầm nghĩ sếp tìm tới mình, mắng
chửi mình xong thì sẽ đỡ bớt áp lực của sếp, vậy là đành dũng cảm đi vào phòng sếp.
Kỷ Nhiên ngồi sau ghế dài, nhìn thấy giám đốc nhân sự đã vẫy tay.
“Cậu lại đây”.
Giám đốc mới thò mặt sang, chỉ âm thầm hy vọng sếp đừng mắng quá nặng lời,
dù sao anh ta cũng là giám đốc đấy. Kỷ Nhiên đưa anh ta một bản hợp
đồng, rồi gật đầu.
“Nhân viên mới có lỗi sai là khó tránh khỏi,
sau này tuyển người nhờ cậu. Anh làm việc có khi áp lực nên hay gắt gỏng cậu, cậu biết tính anh, đừng để trong lòng”.
Giám đốc nhân sự
kinh ngạc đến suýt rớt cằm, nhìn Kỷ Nhiên tươi tắn động viên mà thấy
nước mắt đầm đìa. Thì ra sếp là một người hiểu lý lẽ đến vậy, âm thầm
nghĩ sau này sẽ không nói xấu sếp nữa. Anh ta gật đầu vâng vâng dạ dạ,
rời khỏi văn phòng Kỷ Nhiên với gương mặt tràn đầy niềm tin và lễ sống,
âm thầm hứa sẽ làm việc thật tốt.
Tóm lại, buổi sáng hôm ấy, trên dưới công ty đều thở dài một hơi. Đúng là sếp vui vẻ, nhân viên cũng dễ thở. Một người khỏe, ngàn người vui…