Kỵ Sĩ Mặt Trời - Chương 39 - Chương 39
Thời điểm Ngọc Nghi tỉnh dậy thì trời đã tối hẳn.
Trên người cô
ngoài mấy vết trầy xước do xô xát với đám người kia ra, hoàn toàn không
có vết thương nào. Ba mẹ cô túc trực cạnh giường bệnh, thấy con gái đã
tỉnh thì vội gọi bác sĩ vào kiểm tra.
“Bệnh nhân không sao, do
hoảng sợ quá độ nên mới dẫn đến ngất xỉu thôi. Anh chị một lát có thể ra quầy lấy ít thuốc thoa lên vết thương cho cháu.”
“Dạ dạ, cảm ơn bác sĩ ạ.” Ông Duy cùng bà Chi đồng loạt cúi đầu tiễn bác sĩ rời đi.
Bác sĩ vừa đi, bà Chi lập tức thu lại dáng vẻ mẹ hiền và bước ngay tới
giường bệnh: “Hay thật! Có biết con làm mẹ lo lắm không hả!?”
“Em à, con nó vừa tỉnh…” Ông Duy xoa xoa vai bà, nhỏ giọng khuyên nhủ.
Ngọc Nghi ngồi ngẩn ra nhìn ba mẹ mình một hồi lâu, không nói gì. Hai vợ
chồng thấy con gái thế này thì không nén nổi cảm giác bất an.
“S-Sao đấy? Nè, còn nhận ra mẹ không?”
“Con không sao, con không có mất trí nhớ.” Ngọc Nghi thở dài, khẽ đẩy cánh
tay đang quơ qua quơ lại trước mặt mình ra, “Phải rồi, còn có cậu ấy?
Hoài Chiêu cũng ở cạnh con lúc đó, vậy…cậu ấy đâu?”
Hai vợ
chồng nhà họ Lâm đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là ông Duy mở miệng
trả lời: “Hoài Chiêu à… Con bé ở tầng 3. Để ba mẹ đưa con lên thăm con bé.”
Khoảnh khắc nhìn qua cửa kính và thấy người mà mình muốn
gặp đang nằm trên giường bệnh, tất cả cảm xúc trong người Ngọc Nghi gần
như vỡ òa. Cô loạng choạng đẩy cửa bước vào, Hoài Chiêu vẫn chưa tỉnh.
Vừa nhìn vào băng gạc trên trán người ấy, hốc mắt Ngọc Nghi lập tức đỏ
bừng. Cô quỳ xuống cạnh giường, nhẹ nhàng sờ vào bên tay không có truyền dịch của Hoài Chiêu, giọng nghẹn ngào: “Cậu bị làm sao vậy? Mới đây
thôi, còn rất khỏe mạnh muốn chạy khỏi mình mà. Tại sao giờ lại…thành
ra thế này…?”
Trên đường tới đây cô đã được ba mẹ thuật lại một chút của sự việc. Họ nói cô bị đẩy ngã xuống cầu thang, cái này thì cô
vẫn còn khá ấn tượng. Nhưng tại sao Hoài Chiêu cũng bị thương, lẽ nào họ đẩy luôn cô ấy để diệt khẩu à?
Bà Lam đứng bên cạnh, trên người vẫn mặc một bộ đồ công sở tiêu chuẩn, có lẽ là khi nghe tin thì bà vẫn
đang trong giờ làm việc. Bà lau lau khóe mắt mình, khẽ đặt tay lên vai
Ngọc Nghi, không ngừng trấn an: “Nghi à, c-con đừng lo quá. Chờ bác sĩ,
bác sĩ sắp tới rồi…”
“Bác sĩ…!” Ngọc Nghi quay đầu ra cửa,
vừa vặn thấy một bác sĩ mặc blouse trắng bước vào. Cô vội chạy tới, hai
tay túm lấy cánh tay bác sĩ, hốc mắt vừa ướt vừa đỏ hoe, sốt sắng hỏi:
“Bác sĩ, cậu ấy, Hoài Chiêu sao rồi ạ? Sao cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại?”
Đã quá quen với loạt câu hỏi và thái độ mất kiểm soát của người nhà bệnh
nhân, bác sĩ vẫn giữ bình tĩnh, ôn tồn đáp: “Đầu bệnh nhân bị va đập vào tường dẫn đến chấn động não nhẹ, ngoài ra phần bả vai cũng tổn thương
do chịu hoàn toàn áp lực rơi, còn có một số vết thương nhỏ ở tay và
chân. Người nhà yên tâm, bệnh nhân sẽ sớm tỉnh dậy thôi.”
Câu nói này trong nháy mắt đã thành công đánh tan nỗi sợ hãi vẫn luôn chực chờ
trào ra trong lòng Ngọc Nghi. Cô đưa tay che miệng lại, nước mắt không
tự chủ được mà liên tục rơi xuống, khóc rồi lại cười.
Tốt quá rồi!
Nhưng, tại sao Hoài Chiêu lại bị thương nặng đến vậy…?
Nhớ đến tình trạng gần như không vấn đề gì của bản thân, Ngọc Nghi không khỏi dấy lên nghi hoặc.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Bà Lam kìm nén tiếng khóc, cúi đầu cảm ơn bác sĩ: “Cảm ơn bác sĩ rất nhiều… Cảm ơn bác sĩ đã cứu con gái tôi…”
Bác sĩ mỉm cười, lên tiếng nói: “Nhưng bệnh nhân cần được tĩnh dưỡng thật
tốt. Trước tiên nên để cháu ở lại bệnh viện quan sát mấy ngày, nếu có
biến chứng xấu thì sẽ kịp thời xử lý. Giai đoạn đầu có thể cháu sẽ bị
đau đầu, chóng mặt và nhức nhối ở vai, người nhà để ý chút nhé.”
Cả bà Lam và vợ chồng bà Chi đều đồng thanh đáp: “Dạ tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”
Nói xong họ quay sang nhìn nhau, bật cười và cùng cúi đầu tiễn bác sĩ ra ngoài.
Ông Duy cười bảo: “Tốt quá, Hoài Chiêu không sao là tốt rồi. Chúng ta chờ con bé tỉnh dậy là được.”
Ngọc Nghi mơ màng gật đầu, mắt vẫn dán chặt vào người trên giường.
Chợt lúc này liền truyền đến tiếng bước chân hối hả của ai đó.
Ngân Châu và Minh Quân cùng vào. Sau khi chào hỏi hai bên phụ huynh, họ
nhanh chóng tóm tắt lại tình hình sau khi nhà trường đã làm việc với sở
cảnh sát: “Kiều An và một số đồng bọn của cô ta vì chưa đủ tuổi nên
không thể phạt tù. Họ sẽ bị đuổi học và không được xét tốt nghiệp, gia
đình họ cũng hứa là sẽ dốc sức bồi thường. Còn riêng về người đã đẩy
Nghi xuống cầu thang, do có video bằng chứng đầy đủ nên cô ta không còn
cách nào khác mà buộc phải nhận tội, cô ta sẽ bị đưa vào trại cải tạo.”
Bà Lam mỉm cười nhìn họ: “Cảm ơn các con đã tới thông báo, vất vả cho các con rồi.”
Ngân Châu xấu hổ gãi đầu: “Có gì đâu ạ, cả Hoài Chiêu và Nghi đều là bạn của bọn con mà.”
Sự việc lần này được Kiều An và một số đồng bọn khai rằng là để tính sổ
Hoài Chiêu vì đã tố cáo bọn họ trước hội đồng trường. Tuy nhiên vẫn còn
một nguyên nhân khác, đó là vì Kiều An thích đàn anh Kiên từ năm trước,
nhưng Kiên lại từ chối cô ta và bảo rằng mình thích người khác, nên Kiều An đã đem lòng đố kỵ và sau một thời gian tìm hiểu, cô ta mới biết
người Kiên thích là Hoài Chiêu.
“Đợi đã, video gì?” Ngọc Nghi hỏi.
Cô nhớ họ đã vô hiệu hóa camera gần đó rồi mà.
“Video mình quay.” Ngân Châu đáp, “Hoài Chiêu đã báo tin cho mình và bảo mình
quay video lại khi chạy tới chỗ các cậu. Mình chỉ quay được kể từ lúc
cậu bị đẩy ngã thôi.”
Vậy nên một màn tát liên hoàn của Ngọc
Nghi không bị quay trúng. Kiều An nói với cảnh sát rằng Ngọc Nghi ra tay đánh người trước, cô ta còn lấy vết thương vẫn còn sưng đỏ trên mặt ra
để nói. Nhưng vì không có bằng chứng, xét theo số lượng người và động
cơ, thì lời tố cáo đã bị bác bỏ.
Tim Ngọc Nghi thoáng run lên, cô ngập ngừng nói: “Cho mình xem video.”
Minh Quân và Ngân Châu nhìn nhau: “C-Cái này thì… Bọn mình…”
“Cho mình xem!”
“Đ-Được rồi.” Ngân Châu chần chừ một hồi lâu mới chịu giao nộp điện thoại mình cho Ngọc Nghi.
Đoạn video nhanh chóng được phát.
Khung cảnh ban đầu cứ xóc nẩy liên tục, có lẽ lúc này Ngân Châu đang trên
đường chạy tới. Tiếp theo đó là vừa vặn quay được cảnh Ngọc Nghi bị đẩy
xuống. Điều làm Ngọc Nghi kinh ngạc hơn chính là, Hoài Chiêu đã gần như
là cùng lúc mà lao xuống theo cô, không chút sợ hãi hay do dự nào.
Video đến đây là kết thúc.
Tiếng kêu của Hoài Chiêu khiến lòng Ngọc Nghi nhói lên, tay cầm điện thoại
run lên, cố mím chặt môi để bản thân không phải khóc.
Cả hai đều rơi xuống, nhưng một người vẫn bình an còn một người lại hôn mê đến giờ chưa tỉnh. Ngọc Nghi thật không dám tưởng tượng, giữa lúc nguy hiểm đó
Hoài Chiêu đã có suy nghĩ và hành động gì để bảo vệ cô tốt đến thế này.
“Đồ ngốc! Đồ ngốc! Đồ ngốc nghếch nhà cậu! Đã hứa với mình thế nào hả, tại sao lại có người ngốc như cậu vậy chứ…”
Có những người chỉ có miệng nói lời yêu, nhưng lại có vô số hành động nói
rằng không yêu. Nhưng trên đời cũng tồn tại những người chẳng bao giờ
nói lời yêu, nhưng hành động của họ lại thể hiện là rất yêu.
Vợ
chồng nhà họ Lâm cũng lén xem video cùng con gái, cuối cùng chỉ biết thở dài trong lòng. Họ đưa mắt sang người phụ nữ đang không ngừng vuốt ve
con gái mình ở bên cạnh, thật lâu sau mới dám lên tiếng đề nghị:
“C-Chị Lam có muốn đi ăn với vợ chồng tôi không? Tiện thể mua chút gì đó cho
hai đứa nhỏ luôn.” Bà Chi hỏi, phía sau là ông Duy đang cật lực gật đầu
phụ họa.
“Cũng được ạ…” Bà Lam cũng muốn về nhà chuẩn bị ít đồ dùng cho con gái. Vừa nãy chạy tới quá gấp, chẳng kịp đem theo cái gì,
“Nhưng mà, còn Chiêu nó…”
“Trời ạ, chị không cần lo đâu!” Nói
rồi bà Chi vội đẩy Ngọc Nghi còn đang đờ đẫn đến bên giường, “Để nó ở
đây chăm Hoài Chiêu, vậy là chị có thể yên tâm rồi!”
Bà Lam còn
nhớ Ngọc Nghi, đây là người bạn đầu tiên của Hoài Chiêu, có lẽ cũng rất
thân thiết với con bé. Bà suy nghĩ một chút rồi gật đầu, khẽ đưa tay
chỉnh lại chăn cho con gái, sau đó mới cùng vợ chồng bà Chi ra ngoài.
Ngân Châu và Minh Quân cũng tìm cách chuồn đi: “B-Bọn mình cũng phải về nhà
đây. À, khi nào Hoài Chiêu tỉnh thì nhớ báo cho bọn mình một tiếng nhé,
bọn mình cần liên hệ với sở cảnh sát để họ cho người tới hoàn tất ghi
chép.”
Ngọc Nghi gật gù đáp: “Mình biết rồi.” Nói đoạn lại mở miệng bổ sung, “Vất vả cho các cậu.”
Minh Quân đã đi tới cửa, cậu quay đầu lại, cười đáp: “Chuyện nên làm thôi. Còn lại, phải xem bản lĩnh của cậu tới đâu đã.”