Kỵ Sĩ Mặt Trời - Vũ Hoài Chiêu - Chương 51: Phiên Ngoại: Cuộc Đời Khác
- Trang Chủ
- Kỵ Sĩ Mặt Trời - Vũ Hoài Chiêu
- Chương 51: Phiên Ngoại: Cuộc Đời Khác
Cô thầm nghĩ, sao không giống trong kịch bản gì hết vậy?
Ngọc Nghi cố mỉm cười để che giấu sự bất an của bản thân: “H-Hoài Chiêu? Cậu ổn chứ?”
Thay vì một câu trả lời, thì cô gái với mái tóc đen dài kia lại ngã người về phía Ngọc Nghi, rồi sau đó vòng tay qua eo cô.
Hoài Chiêu vùi mặt vào cổ Ngọc Nghi, khóc như một đứa trẻ làm rơi que kẹo ưa thích. Cô không biết mình đã đứng đó trong bao lâu, sự xúc động đã lấn át hết thảy, và nãy giờ Ngọc Nghi vẫn đang vuốt ve lưng cô.
Khẽ khịt mũi một cái, Hoài Chiêu thoát khỏi cái ôm, tay vẫn giữ cho đối phương ở gần mình nhất có thể để cô nhìn thẳng vào đôi mắt sáng như sao ấy. Hoài Chiêu mấp máy môi: “Cậu nghiêm túc sao?”
Nhìn người đối diện bằng ánh mắt trìu mến, Ngọc Nghi bất lực thở dài, cô đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt Hoài Chiêu: “Mình biết trước giờ mình luôn nói đùa nên giờ mới khiến Hoài Chiêu nghi ngờ thế này. Nhưng… Đúng vậy, giờ đây, mình hoàn toàn nghiêm túc. Xin lỗi vì có hơi đường đột, nhưng hiện tại là thời điểm hoàn hảo nhất rồi.”
Ngọc Nghi nói đúng.
Mặt trời đang lặn xuống biển sau một ngày ấm áp, dễ chịu trên thiên đường nhỏ mang tên Hawaii này. Cả hai người đang đứng trên bờ biển cát trắng, được ánh hoàng hôn và ráng chiều bao phủ lên một tầng cam hồng đẹp mắt.
“Nhưng… Tôi thấy, hình như chúng ta bỏ qua mấy bước quan trọng rồi.” Hoài Chiêu lắp bắp nói, mặt cô đỏ bừng, ngại ngùng nhìn sang chỗ khác.
“Hoài Chiêu à~ Chúng ta đã quen biết nhau từ thuở lọt lòng, đã cùng ăn, cùng uống, tắm chung và còn ngủ chung nữa.” Nói giữa chừng thì Ngọc Nghi lại bật cười khe khẽ, “Nên là mình nghĩ, bỏ qua vài bước chắc cũng không sao đâu nhỉ.”
“Trời ơi!! Lo chết đi được! Cặp nhẫn kia mình đã mua gần một tháng rồi! Làm ơn đồng ý đi! Làm ơn đồng ý đi! Làm ơn đồng ý đi mà Hoài Chiêu!!”
Trái ngược với nội tâm đang gào thét dữ dội, vẻ ngoài Ngọc Nghi lại hết sức bình tĩnh và nghiêm túc. Cô nhẹ nhàng nâng cằm Hoài Chiêu lên, hướng cô ấy phải nhìn thẳng vào mình: “Hoài Chiêu à, chúng ta kết hôn đi! Mình yêu cậu, mình muốn bên cậu không chỉ ở mỗi kiếp này, mà là thời không giao thoa bao nhiêu lần, thì chính là bấy nhiêu lần mình yêu cậu!” Ngọc Nghi hít vào thật sâu, tiếp lời, “Vậy nên là… Mình hiểu có lẽ cậu sẽ cần thời gian để suy nghĩ, mình sẽ chờ…”
Mắt Hoài Chiêu lại rưng rưng, nhưng cô đã nhanh chóng lau đi, chậm rãi đáp lại: “Tôi… Thật lòng tôi cũng, yêu Nghi rất nhiều! Nhưng, vẫn còn một vấn đề nữa.”
Trái tim Ngọc Nghi như thắt lại. Thì…đương nhiên phải có vấn đề rồi…
“V-Vấn đề gì vậy?” Cô bồn chồn hỏi.
“Thì là… Váy hay vest nhỉ?” Hoài Chiêu hỏi với nụ cười tươi tắn trên môi.
Phải mất mấy giây để Ngọc Nghi hiểu được ý nghĩa của câu nói ấy. Hạnh phúc đến rồi, vậy mà cô lại luống cuống không biết nên làm gì tiếp theo. Ngọc Nghi nhảy cẫng lên trong niềm vui sướng thuần khiết, cô hất nước biển lung tung lên phía bầu trời.
Cô lao đến ôm chầm lấy Hoài Chiêu, cười rạng rỡ hơn cả ánh hoàng hôn đằng sau: “Vậy là cậu đồng ý rồi!?”
Hoài Chiêu gật đầu, cô cúi người và nhẹ nhàng hôn lên môi Ngọc Nghi: “Ừm, đồng ý rồi.”
“Hoan hô!!”
…
Không khí ấm áp và dễ chịu ập đến, cuốn theo làn gió mằn mặn từ biển khơi.
“Nhớ mấy lời ba dặn chưa hả? Con mà làm sai cái gì là mẹ con lại cằn nhằn đấy.”
“Dạ~”
Đoạn đường đến nhà thờ không dài, nhưng Ngọc Nghi và ba mình lại bước đi hết sức chậm rãi. Nếu không phải vì nghi thức bắt buộc, thì Ngọc Nghi đã chạy như bay tới nhà thờ, ôm hôn và bế Hoài Chiêu của mình chạy đi trước khi Cha xứ kịp nói câu nào rồi.
Nhưng khi chứng kiến Hoài Chiêu đứng trước lễ đường trong bộ váy cưới lộng lẫy, Ngọc Nghi lại muốn khoảnh khắc này sẽ kéo dài mãi mãi. Cô dâu của cô, đang đứng dưới phông nền rực đỏ. Mỗi bước chân của Ngọc Nghi đều trở nên hồi hộp hơn, những kỷ niệm từ thời thơ ấu đến bây giờ bất giác ùa về, và khi đứng cạnh tình yêu của đời mình, Ngọc Nghi gần như đã tê liệt.
Ba ôm cô một cái thật chặt, rồi sau đó quay sang ôm lấy Hoài Chiêu, thì thầm gì đó khiến cô ấy cười khúc khích và hơi đỏ mặt.
Cuối cùng, hai cô gái xinh đẹp đã đứng trước Cha xứ, bàn tay đan chặt và nhìn chằm chằm vào nhau trong sự hạnh phúc, cả hai đồng thời lên tiếng:
“Trông cậu hôm nay thật đẹp–”
“Hoài Chiêu của mình xinh quá–”
Họ cùng lúc dừng lại và nhìn nhau cười.
Ngọc Nghi đưa tay chạm lên mặt Hoài Chiêu: “Hiện giờ mình là cô gái hạnh phúc nhất thế gian này.”
Đúng sáu giờ, lễ cưới của họ bắt đầu. Tuyên thệ, trao nhẫn, quá trình kéo dài không lâu, nhưng đối với hai cô gái thì đó là một niềm hạnh phúc vĩnh cửu.
“…Giờ thì, hai cô dâu có thể hôn nhau!”
Trước khi Ngọc Nghi kịp phản ứng, thì Hoài Chiêu đã nhanh chân bước tới. Cô nắm lấy eo Ngọc Nghi, gần như muốn kéo cô ấy dán chặt vào mình và đặt một nụ hôn chưa từng có lên môi cô ấy. Đó không phải là một nụ hôn nồng nhiệt, ngọt ngào hay nhẹ nhàng, mà là một nụ hôn khiến cả hai đều nguyện ý đặt trọn cảm xúc của mình vào trong nó.
Đám đông bên dưới đã vỗ tay, vô số lời chúc phúc đồng loạt vang lên.
Trong sự náo nhiệt ấy, Hoài Chiêu lại có thể nghe rõ tiếng khóc thút thít của mẹ, tiếng an ủi nghẹn ngào của ba, cảm nhận được cái nhìn đầy tình thương yêu của chị gái. Chợt bị người trong lòng nhẹ vỗ vào vai khiến Hoài Chiêu tỉnh táo lại.
Cô ngẩng mặt lên và thấy Ngọc Nghi đang mỉm cười toe toét với mình: “Hôn lâu quá, mình đau cả lưng rồi nè.”
Hoài Chiêu đỏ mặt, cô lùi về sau một bước và ôm chầm lấy cô dâu của mình.
…
Ý thức đang kéo Hoài Chiêu trở về thực tại. Hoài Chiêu chậm rãi mở mắt ra. Có tia nắng yếu ớt chiếu qua kẽ hở của rèm cửa, trời sáng rồi.
Bên cạnh có gì đó đang cử động, vòng tay ai đó đang siết chặt quanh người Hoài Chiêu. Hơi thở ấm áp của người đó phả vào da thịt cô, chỗ thái dương bên trái có một lực ấn nhẹ nhàng, như thể ai kia vừa đánh rơi nụ hôn lên đó: “Suỵt… Hoài Chiêu à, còn sớm mà, ngủ tiếp đi…”
Ồ, cô đang nằm trên người Ngọc Nghi, và cô ấy thì đang bám lấy cô như một chú koala lười biếng. Hoài Chiêu nhìn chằm chằm vào cô gái kia trong một lúc lâu. Rồi ánh mắt cô lại bị thu hút bởi tủ kính được đặt trong góc phòng.
Đây là Ngọc Nghi mua, dùng để trưng bày những món quà sinh nhật mà cô tặng cho cô ấy từ trước đến nay. Lúc còn học cấp một, Ngọc Nghi đột nhiên đòi cô phải làm mấy cái chú gấu hay thỏ bằng len. Khi ấy cô còn chẳng biết chúng là cái gì, nhưng về đến nhà lại nằng nặc đòi mẹ dạy cho. Từ đó về sau, như một thông lệ, sinh nhật năm nào Ngọc Nghi cũng muốn món đồ bằng len, và Hoài Chiêu cũng vui vẻ đáp ứng.
Cảm nhận được cái nhìn nồng nàn từ người bên trên, Ngọc Nghi cũng mơ màng mở mắt và nhìn Hoài Chiêu trong tình trạng vẫn còn ngái ngủ. Cô cong môi cười, một tay đặt lên trên lưng người kia, nhẹ nhàng xoa xoa: “Ngủ chút nữa đi…”
Hoài Chiêu nằm phịch xuống, vùi mặt vào cổ Ngọc Nghi, cười hỏi: “Hôm nay nghỉ làm à?”
“Ừm.” Ngọc Nghi lại cười, nói bằng chất giọng đầy dịu dàng.
Ngọc Nghi đang làm việc cho một công ty truyền thông lớn, vì vừa hoàn thành xong một đợt phỏng vấn quan trọng nên được sếp cho nghỉ mấy ngày. Còn Hoài Chiêu hiện đang quản lý mấy cái xí nghiệp của gia đình, làm chủ mà, nghỉ một ngày cũng không thể phá sản được.
“Ừ, vậy ngủ thôi…” Hoài Chiêu đáp, rồi chẳng mấy chốc lại mơ màng chìm vào giấc ngủ trong vòng tay người ấy.
…
Đúng 7 giờ sáng, tiếng reo inh ỏi vang lên.
Ngọc Nghi cẩn thận nhấc người dậy, vội tắt cái báo thức đáng ghét kia rồi đưa mắt nhìn người trong lòng. Hoài Chiêu vẫn đang quấn lấy cô và ngủ ngon lành. Ngọc Nghi mỉm cười trìu mến, một cảm giác hết sức mãn nguyện dâng trào trong tim cô.
Khẽ giơ cao bàn tay phải lên, để ánh nắng sớm bên ngoài chiếu rọi vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, ở giữa có một viên kim cương xanh biếc với vô số hạt pha lê nhỏ đính dọc theo thân nhẫn. Thiết kế đơn giản mà tinh tế, vì cô biết ai kia không thích mấy thứ cầu kỳ.
Cô từng đọc được rằng mấy nguyên tố kim loại nặng như vàng và bạch kim đều được tạo ra từ vụ nổ siêu tân tinh rực rỡ nhất vũ trụ. Vậy nên có thể nói, thời khắc mà cô trao cho Hoài Chiêu chiếc nhẫn cưới ấy, cũng đã đồng nghĩa với việc cô trao cho cô ấy một mảnh vỡ của ngôi sao nào đó.
Đôi mắt Ngọc Nghi quét qua khuôn mặt say ngủ của Hoài Chiêu, rồi lại dời sự chú ý sang chiếc nhẫn tương tự mình trên ngón áp út bên trái của cô ấy. Sau đó Ngọc Nghi nhẹ nhàng bò ra khỏi giường, cúi người đặt lên trán Hoài Chiêu một nụ hôn trước khi bước vào phòng tắm.
…
Hoài Chiêu tỉnh dậy lần nữa và thấy chỗ nằm bên cạnh mình trống không một cách đáng ngờ. Thường thì lúc nào Hoài Chiêu cũng là người dậy trước, vậy mà hôm nay lại vậy. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô lấy áo khoác mỏng treo trên giá rồi mặc vào, che miệng ngáp một hơi, sau đó mơ màng ra khỏi phòng.
Vừa bước ra ngoài Hoài Chiêu đã lập tức bị mùi thức ăn thu hút. Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt Hoài Chiêu, cô lơ mơ chuyển hướng về phía nhà bếp. Vừa đi tới ngưỡng cửa, cô đã nghe thấy giọng nói hết sức ngọt ngào và tràn đầy năng lượng của người kia vang lên:
“Chào buổi sáng nha, vợ yêu~”
“Chào…buổi sáng.” Hoài Chiêu dụi dụi mắt, với chiếc tạp dề có họa tiết dễ thương trên eo, Ngọc Nghi đang quay lưng về phía cô.
Cô ấy đang làm bữa sáng cho hai người.
Tuy đầu óc vẫn còn trong trạng thái ngái ngủ, nhưng chân Hoài Chiêu đã tự động di chuyển đến sau lưng Ngọc Nghi. Cô vòng tay ôm lấy eo cô ấy, đưa mắt nhìn qua vai để xem người ấy đang làm món gì.
Lát sau, Hoài Chiêu mở miệng lầm bầm: “Cần tôi giúp không?”
“Thôi, mình đã được chiêm ngưỡng kỹ năng nấu nướng của vợ rồi.” Ngọc Nghi vừa nói xong rồi tự mình bật cười, “Cách vợ cầm dao ấy, trông như sắp ám sát khoai tây vậy đó.”
Hoài Chiêu xấu hổ vùi mặt vào lưng Ngọc Nghi, chun mũi với vẻ không vui: “Thì tôi đã nói là sẽ cố gắng học hỏi rồi mà.”
“Rồi rồi, mình biết rồi~”
“Hình như cậu đang chế giễu tôi?”
“Haha, đâu có đâu~” Ngọc Nghi cười khanh khách, cô cầm nồi đặt lên bếp, bật lửa rồi điều chỉnh lại một chút, “Đùa thôi mà. Đây, vợ giúp mình cắt ức gà đi, cẩn thận trúng tay đấy.”
“Ừ, để tôi.”
Khác với dáng vẻ ồn ào thường ngày, lúc nấu ăn Ngọc Nghi hết sức yên tĩnh. Hoài Chiêu có thể giỏi hơn Ngọc Nghi về nhiều mặt, nhưng riêng về nấu nướng thì có cố mấy cũng không đuổi kịp. Cô cũng không biết vì sao nữa, nhưng nghe nói kể từ khi còn rất nhỏ, Ngọc Nghi đã nằng nặc đòi mẹ dạy cho mình cách nấu ăn.
Hoài Chiêu nhận lấy miếng ức gà từ tay Ngọc Nghi, cô miết mũi dao vào bao bì nhựa và xé màng bọc ra. Sau đó cô đặt nó vào bồn rửa, dùng giấy ăn thấm khô miếng gà trước khi đặt nó lên thớt. Hoài Chiêu giơ dao lên, chậm rãi cắt từng miếng gà và cảm thấy hơi lo lắng vì nhìn chúng chẳng đều nhau tí nào.
Ở bên cạnh, Ngọc Nghi đang bận bóc và băm hành. Con dao nhỏ gọn trên tay cô ấy chuyển động hết sức điêu luyện, âm thanh va chạm của mũi dao xuống thớt rất đều và êm tai. Thi thoảng Hoài Chiêu còn nghe được tiếng sụt sịt vì cay mắt từ người kia. Hoài Chiêu với lấy khăn giấy, cô vỗ vai ra hiệu cho Ngọc Nghi và rồi nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang đọng trên khóe mắt cô ấy.
“Cái này…cắt thế được chứ?” Hoài Chiêu ngập ngừng lên tiếng.
Ngọc Nghi ngó đầu nhìn sang bên chỗ Hoài Chiêu, gật đầu ngay tắp lự: “Chuẩn rồi!”
Hoài Chiêu lập tức nhăn mặt: “Thật ư? Nhưng trông chúng chẳng đều nhau gì cả, có lẽ tôi nên xuống nhà mua thêm một ít–”
Với trái tim đang đập rộn ràng trong lồng ngực, Ngọc Nghi đưa tay xoa xoa đầu cô gái bên cạnh: “Không cần đâu mà, thế này là được rồi. Dù sao mình cũng thích ăn mấy miếng gà to hơn, vậy nên mấy miếng nhỏ thì nhờ vợ nhé.”
Vậy mà Hoài Chiêu lại thật sự tin, hơn nữa còn âm thầm ghi nhớ chuyện này.
“Vậy…” Hoài Chiêu mở miệng hỏi, “Tôi còn cần làm gì nữa không?”
Ngọc Nghi từ từ mang đĩa thịt gà đã được cắt sang chỗ mình: “Ưm… Còn có sốt cà chua, bơ trong tủ lạnh, và cả sữa tươi nữa!”
Hoài Chiêu gật đầu, cô nhanh chóng mở tủ lạnh và lấy ra đầy đủ nguyên liệu.
Cuộc trò chuyện giữa họ kết thúc khi Ngọc Nghi bắt đầu ướp gia vị cho gà và làm nóng bơ trên chảo, sau đó căn bếp chỉ còn lại tiếng xèo xèo của thịt gà. Khi thịt đã hơi chuyển sang màu nâu, Ngọc Nghi cho hành tây vào. Ban đầu, mùi hương cay nồng đã làm Hoài Chiêu hơi nhột mũi, nhưng cuối cùng nó đã được thay thế bằng một hương thơm ngọt ngào khi Ngọc Nghi áp chảo chúng với bơ.
Ít phút sau, Ngọc Nghi lại cho thêm cơm và sốt cà chua vào. Cổ tay cô ấy chuyển động thuần thục, cầm chảo lên và đảo đều đồ ăn bên trong một cách thành thạo, phủ lên từng hạt cơm một màu đỏ sẫm bắt mắt.
Hoài Chiêu ngạc nhiên, cô quên cả chớp mắt mà dõi theo trong suốt quá trình ấy.
Đây đúng là tất cả những gì mà cô đã mong mỏi từ lâu. Giống như một tấm chăn lông cừu vào những ngày đông giá rét, một tách trà thơm ngon mua ở cửa hàng tiện lợi, hơi ấm từ một cái ôm của khuôn mặt và nụ cười thân thuộc, và một bữa ăn gia đình cùng người mình yêu.
Hiện giờ Ngọc Nghi đang rắc muối và tiêu vào phần cơm vừa chín, sau đó cho cơm ra hai chiếc đĩa đôi mà cô đã cùng Hoài Chiêu mua cách đây vài ngày. Ngọc Nghi tiếp tục đập hai quả trứng vào bát, thêm chút sữa tươi vào và bắt đầu đánh tan chúng bằng nĩa, sau đó lọc tất cả qua ray. Cô cho hỗn hợp này vào chảo nóng, tạo hình món trứng thành một đám mây vàng bông xốp. Trong quá trình nấu, Ngọc Nghi còn luyên thuyên cho người bên cạnh nghe rằng mình thích món này ra sao.
Sau khi đã thành công chuyển hai phần trứng lên trên đĩa, Ngọc Nghi cầm một con dao nhỏ lên và lướt mũi dao dọc theo chiều dài của trứng. Trứng bung ra, phủ lên cơm một lớp mềm mại.
Hoài Chiêu nhìn chằm chằm vào đĩa cơm, cô cảm giác như mình sắp khóc rồi. Từ khi nào mà cô trở nên dễ xúc động thế này?
“Xong rồi!” Tiếng reo vui của người kia đã kéo Hoài Chiêu trở về thực tại.
Hoài Chiêu chớp chớp mắt, cô cúi đầu nhìn xuống phần ăn của mình, đáy mắt lại bắt đầu dao động. Trên lớp trứng vàng ươm là tên cô và một hình trái tim bên cạnh, được Ngọc Nghi viết lên từ sốt cà chua.
“Vợ thích không?” Ngọc Nghi hỏi với nụ cười toe toét trên môi, nét mặt sáng ngời.
Hoài Chiêu đáp lại bằng một nụ cười tươi và khẽ gật đầu.
Họ cùng đem món ăn ra bàn và ngồi xuống cạnh nhau, đồng thời dùng nĩa ăn miếng đầu tiên. Vị của sốt cà chua nổi lên trước, tiếp đó là đến cảm giác giòn tan từ hành tây. Thịt gà được ướp rất ngon và vừa miệng, còn trứng thì đậm đà và mềm mại.
Ngọc Nghi thích thú reo lên một tiếng, trong mắt như chứa cả một dãy ngân hà, cô ăn ngấu nghiến như thể đã bị bỏ đói lâu lắm rồi.
Cô ấy thật xinh đẹp.
Hoài Chiêu thầm nghĩ.
Dưới ánh nắng sáng xuyên qua khung cửa sổ trên bồn rửa, làn da hồng hào của người kia như được phủ lên một tầng hào quang.
Hóa ra đây chính là tình yêu.
Cảm giác từng chút một được biết thêm về những sở thích nhỏ nhặt của nửa kia, ví dụ như thích ăn miếng gà to và thích món cơm rang có trứng phủ lên. Cảm giác muốn già đi cùng ai đó, chỉ cần cùng nhau chia sẻ những điều hết sức giản dị và bình yên trong cuộc sống hàng ngày.
Hoài Chiêu hầu như không ăn thêm miếng nào nữa, cô cảm thấy tình yêu và niềm hạnh phúc như đang tràn ngập trong cơ thể mình.
Chợt có gì đó ấm áp cọ qua má cô. Hoài Chiêu tò mò ngẩng đầu lên, chỉ thấy Ngọc Nghi đang mỉm cười nhìn mình, cô ấy vừa giúp cô vén một lọn tóc ra sau tai: “Vợ ổn chứ?”
Bằng một nụ cười dịu dàng, Hoài Chiêu đáp: “Ừ, vợ của Nghi vẫn ổn.”
“Tí nữa tráng miệng bằng táo nghiền nhé?”
“Chẳng phải trước đây cậu nói khi nào tôi bệnh mới được ăn sao?”
“Mình đổi ý rồi, sau đó chỉ cần vợ muốn là mình làm ngay!”