Kỵ Sĩ Mặt Trời - Vũ Hoài Chiêu - Chương 47
Đầu tiên, nhớ lại những kỷ niệm đẹp giữa hai người. Tiếp theo, nghĩ đến những tổn thương mà người đó đã gây ra. Cuối cùng, triệt để quên đi người đó.
Nhưng Ngọc Nghi lại chỉ có thể dừng lại ở bước thứ hai.
Mỗi khi nhớ đến Hoài Chiêu là mũi cô lại chua xót, nước mắt chực chờ rơi. Cô thật sự rất muốn biết, bản thân rốt cuộc nên làm sao với đoạn tình cảm này. Ngoài việc nhớ cô ấy rồi lại lượm nhặt từng mảnh vỡ của quá khứ ra, cô thật sự không biết mình còn phải làm gì nữa.
Khó khăn lắm mới gặp được một người mà mình hết lòng yêu thương, nhưng lại phải rơi vào kết cục chia ly thế này. Nguyện đổi cả tấm chân tình, nhưng cuối lại không thể có được người ấy.
Từng cử chỉ dịu dàng, từng cái nhíu mày hay nụ cười nhẹ nhàng của Hoài Chiêu dường như vẫn còn đây, vậy mà người ấy đã không còn muốn bên cô nữa. Nhưng trong khoảng thời gian cả hai bên nhau, mỗi một cảm xúc, mỗi một rung động đều là thật lòng.
Cô rung động, và Hoài Chiêu nhất định cũng rung động.
Hoài Chiêu chính là hạnh phúc mà cô luôn muốn giữ lại, hai người và tình yêu đã từng gần kề đến thế.
Chỉ là tại sao, cả hai lại trở nên thế này…
Dòng suy nghĩ của Ngọc Nghi vẫn còn hỗn loạn, mãi cho đến khi ngày ấy đến. Đó là một buổi sáng lạnh lẽo, bầu trời không gợn bóng mây, và là ngày mà đến tận sau này Ngọc Nghi cũng khó có thể quên được.
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên giữa tiết học khiến Ngọc Nghi không khỏi thắc mắc, bình thường khi đến trường cô đều bật chế độ không làm phiền kia mà?
Nhìn vào tên người gọi, Ngọc Nghi lập tức đen mặt, dứt khoát cúp máy.
“Tưởng tôi là thú cưng của cậu sao? Thích thì gọi đến, chán thì bảo tôi cút đi?”
Nhưng tiếng chuông vẫn vang mãi không dứt, may là giáo viên đã ra ngoài nên cô mới không bị phát hiện. Đột nhiên, có một linh cảm hết sức kỳ lạ xông thẳng vào tâm trí Ngọc Nghi.
Bao suy diễn về những điều bất trắc cứ ập đến trong đầu khi cô bất giác ấn vào nút tiếp nhận cuộc gọi: “C-Chuyện gì?”
[Xin chào? Cho hỏi em có phải là Ngọc Nghi không?]
Không phải giọng nói nghiêm túc hay lạnh lùng của Hoài Chiêu. Mà là một giọng nam trầm hoàn toàn xa lạ. Điều này khiến tim Ngọc Nghi đập thình thịch, tay cầm điện thoại càng siết chặt, nỗi sợ hãi vô hình đang dâng lên trong cô: “Đ-Đúng ạ, anh là…”
[Anh sẽ giải thích sau! Em có thể đến bệnh viện số 3 một chuyến được không? Anh sẽ chờ em trước khoa cấp cứu, Hoài Chiêu uống thuốc ngủ quá liều dẫn đến hôn mê sâu rồi, anh sợ là…]
Cạch!
Điện thoại trượt xuống khỏi lòng bàn tay run rẩy của Ngọc Nghi.
Có phải cô nghe nhầm rồi không?
Làm sao có thể…?
Tại sao…?
“Trò Ngọc Nghi! Trò làm gì vậy… Này! Trò chạy đi đâu thế hả? Này…” Giáo viên vừa đặt chân vào cửa liền bị một bóng người nhanh như chớp tông vào và chạy mất hút.
“A, t-thầy ơi! Gia đình Nghi có chuyện rất quan trọng cần giải quyết ạ!”
Thấy sắc mặt tái nhợt của Ngọc Nghi khi chạy ra ngoài, Ngân Châu biết đã xảy ra chuyện lớn rồi. Cô và Minh Quân đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt xin phép thầy đuổi theo Ngọc Nghi.
…
Bệnh viện số 3 nằm cách xa trường Thành Bắc, Ngọc Nghi phải mất hơn mười phút taxi để đến đây. Vừa tới nơi, cô vội trả tiền rồi lật đật chạy thẳng tới khoa cấp cứu.
Đứng chờ cô là một thanh niên mặc vest công sở, Ngọc Nghi không có tâm trạng đâu mà đánh giá vẻ ngoài của anh ta, cô lập tức sốt sắng hỏi: “H-Hoài Chiêu… Cậu ấy thế nào rồi!? Tại sao lại uống thuốc ngủ? Còn nữa, anh là ai, sao lại có mặt ở nhà cậu ấy?”
“E-Em nhỏ giọng một chút, anh cũng đang rối lắm đây.” Chàng trai kia đưa Ngọc Nghi đang kích động đến trước cửa phòng cấp cứu đang sáng đèn, cố giữ bình tĩnh mà giải thích, “Anh là luật sư riêng của mẹ Hoài Chiêu. Sáng nay anh đến nhà em ấy để giải quyết một số thủ tục về quyền thừa kế tài sản. Thấy cả cổng và cửa nhà đều không khóa, gọi thì không ai nhấc máy nên anh nghĩ đã có chuyện gì đó xảy ra, qua cửa phòng hé mở thì anh, anh thấy Hoài Chiêu đang nằm trên giường, hơi thở đã rất yếu rồi…”
Thừa kế tài sản?
Ngọc Nghi chớp mắt khó hiểu, nhịp thở vẫn vô cùng hỗn loạn: “Thừa kế cái gì? Mẹ Hoài Chiêu đâu? Tại sao dì ấy lại không có ở đây?”
“B-Bà chủ đã mất rồi. Gần ba tuần trước, bà ấy đi công tác ở nước ngoài thì không may gặp phải động đất, nên…” Nói đến đây, anh trợ lý liền im bặt, nhưng người đối diện cũng đủ hiểu phần còn lại.
Ngọc Nghi hoàn toàn chết lặng, cô choáng váng đỡ lấy băng ghế gần đó để có thể đứng vững.
Gần ba tuần trước? Là khoảng thời gian mà Hoài Chiêu đột nhiên im hơi lặng tiếng, là lúc mà Hoài Chiêu bất ngờ thay đổi thái độ với cô?
Tại sao chuyện kinh khủng này lại đổ ập xuống người Hoài Chiêu? Tại sao cô ấy không nói gì với cô? Tại sao cái gì cô cũng không biết?
Trợ lý nhìn cô, tiếp tục nói thêm rất nhiều. Anh nói anh đã lục tìm số điện thoại của người thân trong máy Hoài Chiêu, nhưng ngoài bà Lam ra, thì cũng chỉ có một người chú và Ngọc Nghi.
Chú của Hoài Chiêu còn đang công tác ở thành phố khác, lúc nhận điện thoại đã bảo sẽ lập tức về ngay, nhưng dù nhanh cỡ nào thì cũng e là…không kịp. Nên trợ lý lại gọi sang cho người còn lại là Ngọc Nghi. Nhìn bộ dạng đau lòng của người mới đến, anh nghĩ có lẽ cô là bạn rất thân của Hoài Chiêu. Anh nhanh chóng nói lời tạm biệt, anh còn rất nhiều việc phải làm vì sự cố bất ngờ này.
Ngay lúc này, có hai y tá hớt hải bước ra ngoài, họ cầm theo cái gì đó rồi lại lật đật trở lại phòng cấp cứu. Ngọc Nghi không kiềm chế được mà định xông vào theo, nhưng rất nhanh đã bị hai người chặn lại.
“Thật sự xin lỗi, nhưng em không thể vào được!”
“N-Nhưng em cần ở bên cậu ấy…”
“Chúng tôi hiểu cảm giác của gia đình, nhưng thật sự không thể!”
“Thả em ra! Em cần vào trong, Hoài Chiêu, Hoài Chiêu cần em…!”
“N-Nghi à! Bình tĩnh lại đi!! Cậu đang cản trở họ cứu Hoài Chiêu đấy!”
Ngân Châu và Minh Quân khó khăn lắm mới đuổi kịp chiếc taxi chạy như bay của Ngọc Nghi. Cả hai cùng ôm lấy Ngọc Nghi trong khi hai y tá kia đã vào trong và cửa phòng lại lần nữa khóa chặt. Ngọc Nghi cuối cùng cũng chịu thua, cô ngã khuỵu xuống và được hai người kia đỡ lấy, cô ngẩng đầu đối mặt với họ, òa khóc nức nở như một đứa trẻ.
“Hai cậu… Hoài Chiêu, cậu ấy, cậu ấy…”
“Mình biết, mình biết rồi Nghi à…” Ngân Châu xoa xoa đầu Ngọc Nghi, ba người cùng đối mặt với ánh đèn hiu hắt trước cửa phòng cấp cứu.
Họ ngồi trên băng ghế dài, thời gian chờ đợi trôi qua một phút mà lâu như một giờ. Sự kiên nhẫn của Ngọc Nghi đến giới hạn, cô bật dậy và lao ra ngoài. Ngân Châu đứng lên định đuổi theo thì lại bị Minh Quân ngăn lại, cậu khẽ lắc đầu. Cả hai người đều lo lắng nhìn về phía bóng lưng nhỏ bé của bạn mình.
“Aaa! Khốn kiếp! Tại sao hả? Cậu muốn chết đến vậy luôn sao!?” Ngọc Nghi ngã khuỵu xuống đất, cô hét lên một tiếng để trút bỏ mọi cảm xúc khó chịu trong người, khuôn mặt giàn giụa nước mắt.
Ngọc Nghi thà chấp nhận việc Hoài Chiêu vì cảm thấy cô không xứng với cô ấy nên mới rời đi, còn hơn là phải tin vào sự thật rằng cô ấy đã phải chịu đựng nỗi đau mất đi người thân, mà cô, lại không thể ở bên lúc cô ấy cần nhất.
Trách Hoài Chiêu một, Ngọc Nghi càng muốn trừng phạt bản thân gấp ngàn lần.
Ngọc Nghi ngồi ngoài sân khóc vài phút mà ngỡ như hàng giờ. Cuối cùng, khi đã dần bình tĩnh lại, cô thất thểu quay lại băng ghế khi nãy, tất cả những gì cô có thể làm lúc này là cầu nguyện. Cầu cho Hoài Chiêu không rời bỏ cô, cầu cho cuộc đời đừng cướp người ấy khỏi cô.
“Bật nguồn 60!”
“Nhịp tim của bệnh nhân đang giảm dần!”
“Nâng 2 lên thành 80!”
“Bật nguồn 80, nhanh lên!”
“Thân nhiệt đang ngày một giảm!”
Những lời này như đang cứa vào tim người nghe.
“Hoài Chiêu sẽ ổn đúng không? Cậu ấy sẽ không bỏ rơi chúng ta đâu đúng không?” Ngọc Nghi ngước nhìn hai người bên cạnh, cô siết chặt tay Ngân Châu, hơi thở càng dồn dập hơn.
Ngân Châu mân mê những ngón tay cô, nhẹ mỉm cười trấn an Ngọc Nghi cũng như chính mình: “Ừ, Hoài Chiêu nhất định sẽ ổn. Cậu ấy cần nghỉ ngơi một chút, còn chúng ta thì nên chuẩn bị đồ ăn để tẩm bổ cho cậu ấy thôi.”
“B-Bác sĩ…!”
“Nhịp tim còn dưới 2 nhịp mỗi giây…”
Tít–––
Trên màn hình của máy theo dõi nhịp tim bệnh nhân đã xuất hiện một đường thẳng ngang với những con số 0 đỏ như máu đang nhấp nháy.
Hai người bên cạnh đột nhiên bật khóc, còn Ngọc Nghi vẫn không tin vào âm thanh mình vừa nghe, cô bất chấp gào lên:
“Hoài Chiêu!! Mình ở đây, mình đến với cậu rồi! Cậu có nghe thấy không hả!?”
Đây không những là tiếng kêu bi thương, cuồng loạn, mà còn là tiếng kêu của sinh mạng. Ngọc Nghi trút hết yêu thương vào đó, cô muốn gọi nàng thơ của mình trở về khi cô ấy đang trên đường đến một thế giới khác. Cô không chỉ muốn níu lại sự sống của Hoài Chiêu, mà còn muốn níu lại sự sống của chính mình.
Cô hiểu rõ rằng, không có Hoài Chiêu, cuộc sống của cô rồi sẽ ra sao?
Nhưng cái chết đã tới.
Có một bác sĩ bước ra. Khuôn mặt ông bị khẩu trang che kín, chỉ lộ ra một ánh mắt đau lòng và cảm thông nhìn ba người bên ngoài: “Thật lòng xin lỗi gia đình, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Bệnh nhân được chữa trị quá muộn, đã không thể cứu được rồi…”
Khoảnh khắc ấy như có một tảng đá rơi thẳng xuống đầu, khiến Ngọc Nghi cảm thấy mình như ngừng thở. Đầu óc cô choáng váng, cả cơ thể đều rã rời. Cô cố trấn an bản thân, định tiến đến nói thêm gì đó với bác sĩ. Nhưng đi được hai bước, cô bỗng thấy trong lồng ngực có thứ gì đó nong nóng, hầm hập bốc lên. Ngọc Nghi cố sức nén xuống, nhưng cổ họng lại ngứa ran. Cuối cùng không trụ được nữa, cô ôm ngực cúi người ho một cái, khẽ nhìn xuống gạch trắng lát trên sàn, lại thấy có vài đốm máu đỏ thẫm. Cả người Ngọc Nghi lạnh toát như vừa rơi vào huyệt băng, rồi trước mắt dần tối đen, cô chao đảo ngã xuống trong tiếng kêu hoảng sợ của Ngân Châu và Minh Quân:
“Nghi à!”