Kỵ Sĩ Mặt Trời - Vũ Hoài Chiêu - Chương 45
Ngay từ khi bắt đầu có nhận thức, cô đã biết mình không được sinh ra từ tình yêu thương của ba mẹ, nhưng cũng không phải là một sai lầm nào đó. Mà sự tồn tại của cô, chính là niềm mong muốn của chị gái. Hoài Chiêu từng nghe các cô chú kể lại rằng, lúc y tá bế cô ra khỏi phòng sinh và hỏi gia đình định đặt tên gì cho cháu, thì người ba ruột của cô lại bày ra vẻ mặt khó xử, thật lâu sau cũng chẳng nói được cái tên nào ra hồn.
Cuối cùng, cái tên “Vũ Hoài Chiêu” mà cô có, là do người chị gái hứng khởi đặt cho.
Chị gái Vũ Hải Ngân lớn hơn Hoài Chiêu mười tuổi. Chị vừa ra đời liền được người người bảo rằng chính là “ưu sanh”, sau này nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn. Không phụ kỳ vọng của ba mẹ và họ hàng, ngay từ khi còn nhỏ Hải Ngân đã bộc lộ tài năng bẩm sinh của mình trong mọi lĩnh vực, từ học tập đến ca hát nhảy múa.
Vì lẽ đó, Hoài Chiêu đã trở thành một cái bóng mờ của chị gái, hoàn toàn không được ba thương mẹ quý.
Còn nhớ năm cô lên bảy, một dịp hiếm hoi được cùng cả nhà đi biển chơi. Do là bãi tắm nổi tiếng nên lúc nào cũng nườm nượp du khách ghé thăm, mà Hoài Chiêu thì lại không được bà Lam nắm tay dắt đi, do đó rất nhanh đã lạc khỏi gia đình.
Lúc đó còn quá nhỏ, Hoài Chiêu chỉ biết hoảng loạn chạy khắp nơi tìm ba mẹ mình mà không để ý thủy triều đang lên. Kết quả là, cô đã bị dòng nước cuốn đi. Cứ ngỡ sẽ chôn vùi nơi đáy biển, nhưng cô đã may mắn được các anh chị tình nguyện viên cứu trợ kịp thời. Khi ấy họ đã giúp cô liên lạc với phụ huynh, người nhấc máy là mẹ cô, nhưng bà lại bảo rằng:
“Hoài Chiêu à? Mẹ tưởng con về khách sạn rồi chứ. Bây giờ ba mẹ đang dẫn chị con đi ăn hải sản, con chịu khó ở yên đó nhé, lát nữa ba mẹ đến đón con.”
Nói rồi bà Lam liền tắt máy, giống như cảm thấy việc con mình suýt chết là rất bình thường, thậm chí vẫn còn tâm trạng ăn hải sản.
Từ sau lần đó, Hoài Chiêu trở nên ghét biển, hay nói đúng hơn ám ảnh sự lạnh lẽo của dòng nước và cái mà người ta gọi là tình thân.
Một thời gian sau, ba mẹ Hoài Chiêu cãi nhau một trận rất to, họ kiên quyết muốn kết thúc mối quan hệ này bằng cách ly hôn.
Ngày ra tòa, hai chị em cô được quyền chọn người giám hộ mà mình muốn theo. Hải Ngân đương nhiên đã chọn mẹ. Hoài Chiêu đưa mắt nhìn sang ba mình. Tuy cô cũng muốn chọn mẹ, nhưng khi ấy lại ngây thơ nghĩ rằng, nếu cả hai đứa con đều không ai chọn mình thì ba sẽ rất buồn và tủi thân. Ngay lúc định thốt ra quyết định, Hoài Chiêu lại lập tức chết lặng trước ánh mắt đầy chán ghét của ba khi nhìn chằm chằm vào mình.
Thế rồi, Hoài Chiêu đã chọn mẹ.
Ba cô sau đó đã sang nước ngoài và lập gia đình mới. Rồi một hôm báo chí đưa tin rằng, ông đã trở thành một trong những doanh nhân hết sức thành đạt ở nơi đất khách quê người. Kể từ đấy, ông cũng không còn liên lạc với mẹ con cô nữa.
Cuộc sống đơn điệu kia vẫn cứ tiếp diễn, cho đến khi cái ngày ấy đến.
Hôm đó, Hải Ngân vô cùng hạnh phúc cầm giấy báo trúng tuyển một trường đại học Y đầy danh tiếng về nhà. Hoài Chiêu nhìn thấy nụ cười tự hào thấp thoáng trên khuôn mặt nghiêm khắc của bà Lam. Cô thầm nghĩ, nếu cô cố gắng hơn nữa, nếu cô cũng được như chị, thì có lẽ mẹ sẽ yêu thương cô hơn một chút.
Hải Ngân hào hứng kéo Hoài Chiêu đến siêu thị mua thật nhiều đồ ăn, chuẩn bị cho một bữa tiệc ăn mừng đầy hoành tráng. Nhưng rồi, tai nạn đã xảy ra. Một chiếc xe tải vượt đèn đỏ tông thẳng vào thân xe đang chở chị em cô. Trong khoảnh khắc ấy, Hoài Chiêu chỉ kịp nhìn thấy một bóng người lao nhanh qua chỗ ngồi của mình trước khi ngất đi.
Hoài Chiêu tỉnh dậy và thấy mình đang ở bệnh viện. Cả người đau nhức khó chịu, còn trước mặt là bà Lam đang khóc lóc nức nở.
“Mẹ ơi?”
Nghe tiếng cô gọi, bà Lam đột nhiên trở nên vô cùng kích động, bà nhào đến tát thật mạnh vào mặt cô khiến hai bác sĩ đứng cạnh không kịp trở tay. Tai cô như ù đi, nhưng vẫn nghe rõ từng lời nói cay nghiệt của bà:
“Mày là cái đồ sao chổi, ai bên cạnh mày cũng đều gặp chuyện xui xẻo cả! Tại sao người chết không phải là mày chứ!?”
Hóa ra Hải Ngân, chị gái của cô, đã vì bảo vệ cho cô mà mất rồi.
Thế là, sẽ không còn ai làm món táo nghiền những khi cô ốm hay quan tâm cô có tủi thân hay không nữa rồi.
Phải rồi, ba chán ghét cô và bỏ đi, nên mới thành công như hiện tại. Chị cô vì thương cô, nên mới phải mất mạng.
Một người như cô, thật không khỏi khiến người ta ghê sợ.
Kể từ ngày ấy, ngày nào mẹ cô cũng trong tình trạng cáu gắt và thường xuyên mắng nhiếc cô cho hả giận. Nhưng Hoài Chiêu chỉ biết cắn răng chịu đựng, vì cô nghĩ, đó đúng là lỗi của cô. Nếu được lựa chọn, cô cũng muốn dùng mạng sống của bản thân để đổi lại đứa con gái giỏi giang trở về bên mẹ.
Thời gian trôi qua, bà Lam bắt đầu ép Hoài Chiêu phải học hành thật tốt, học đủ mọi thứ mà chị cô đã từng. Hoài Chiêu vẫn lẳng lặng làm theo. Cô cứ cắm đầu vào học, dù đầu có đau hay ngón tay run rẩy đến ứa máu thì cũng không dám nói cho mẹ biết, vì đáp lại sẽ chỉ là giọng nói lạnh lùng của bà:
“Nếu tập trung thì sẽ không đau nữa.”
Cô cũng từng muốn chống lại số phận, không cam lòng cả đời sống trong ép buộc, nhưng bà Lam đều có cách khiến cô không thể phản nghịch.
Mọi thứ vẫn tiếp diễn trong sự ngột ngạt đến khó thở, cho đến tận ngày sinh nhật thứ mười của Hoài Chiêu.
Đứng trước cửa phòng mẹ mình, cô rụt rè siết chặt vạt áo, mấp máy môi mãi mới thành lời: “H-Hôm nay là sinh nhật con. Mẹ có thể…cho con ngủ cùng mẹ một đêm được không? A, c-con sẽ không ôm hay bám gì mẹ đâu, chỉ cần, chỉ cần cho con ngủ cùng thôi ạ…”
Hôm nay Hoài Chiêu vừa đoạt được giải thưởng học sinh xuất sắc toàn trường, nên cô nghĩ mẹ sẽ động lòng mà chấp nhận nguyện vọng này của cô.
Tuy nhiên, Bà Lam lại bực bội day day thái dương, thẳng tay gạt cô đi: “Con phiền quá, tự về phòng mình đi!”
Nhưng phía sau Hoài Chiêu là cầu thang, cái gạt tay của mẹ quá mạnh khiến cô loạng choạng ngã xuống. Máu chảy khắp người cô, không rõ vết thương ở đâu, nhưng có lẽ chỗ nào cũng đều là vết thương. Cô nghe tiếng mẹ gào lên từng cơn đau đớn, thấy bà chạy xuống bên cô và bắt đầu khóc. Nhưng cô thật sự không biết, mẹ là đang khóc thương cho Hoài Chiêu cô, hay là khóc vì sợ rằng thế thân của chị gái gặp phải trục trặc gì?
Tiếng khóc của bà Lam vẫn vang lên, xé toạc những ký ức tuổi thơ chẳng mấy tốt đẹp trong đầu Hoài Chiêu:
“Hoài Chiêu, con… Làm ơn, con đừng xảy ra chuyện gì mà… Mẹ, mẹ xin lỗi! Xin lỗi con nhiều lắm…”
Con người ai cũng như nhau, luôn nói ra lời xin lỗi vào những lúc muộn màng nhất.
Trước khi rơi vào hôn mê, Hoài Chiêu đã nâng cánh tay dính đầy máu của mình lên, khẽ áp vào khuôn mặt đẫm nước mắt của mẹ, mỉm cười ngây ngô. Sau này, khi đã hoàn toàn bình phục, Hoài Chiêu không dám bước lên cầu thang nhà mình lần nào nữa, cô sợ phải nhớ lại những ký ức đau đớn kia.
Về sau, mối quan hệ của cô và mẹ chính là: một người tìm cách bù đắp, một người đã hoàn toàn hết hy vọng.