Kính Vị Tình Thương - Tề Nhan - Trăn Trăn - Chương 302: Khúc hát kết thúc (Trung)
Ngoài ra, nàng còn lệnh thêm một vị Phó Viện trưởng, hai vị y quan đứng đầu Ngự Y viện và Cốc Nhược Lan thường xuyên tới Thừa Triêu cung.
Dường như những mâu thuẫn do “Bắc Kính Sử” gây ra chưa bao giờ tồn tại. Tề Nhan giữ đúng lời hứa, nàng đồng ý với Nam Cung Tĩnh Nữ rằng nàng sẽ “buông xuống”, thật sự không còn dây dưa nữa.
Nhưng chỉ có mình Nam Cung Tĩnh Nữ biết nàng và Tề Nhan rạn nứt. Mỗi khi Nam Cung Tĩnh Nữ đến gặp Tề Nhan, nàng đều có thể cảm nhận được Tề Nhan kháng cự nàng, có lẽ là nàng ấy không có cố ý, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ biết nàng đã làm Tề Nhan thất vọng.
Không biết đã có bao nhiêu đêm Nam Cung Tĩnh Nữ trằn trọc không ngủ được, chỉ có thể vuốt ve nơi Tề Nhan từng nằm rồi yên lặng rơi lệ. Sau khi Tề Nhan dọn đi, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng suy nghĩ rất nhiều cách, nhưng mỗi một đáp án đều nói với nàng: Không thể giết Lục Quyền…
Thái úy phủ chiếm ít nhất hai đến ba phần lý do vì sao đến giờ U Châu phủ còn chịu an phận. Hiện giờ Lạc Bắc cũng phản, đến khi Lạc Xuyên đóng băng thì sẽ không tránh được một cuộc chiến đẫm máu tiếp tục diễn ra, triều đình nhất định không thể xảy ra chuyện.
Vào thời khắc nguy cấp như vậy, cho dù chỉ có một chút dị động thì triều đình đều có thể gặp phải tai họa ngập đầu. Nàng có thể chết, nhưng bá tánh thiên hạ vô tội đến nhường nào.
Nam Cung Tĩnh Nữ cảm giác, ngày mà triều đình và U Châu phủ ngả bài cũng không còn xa. Nàng còn có mười vạn quân thường trú ở thành Lâm Giang, nơi chỉ cách U Châu phủ hơn trăm dặm. Tuy trên danh nghĩa nhóm quân này là để chống lại người dị tộc, nhưng thực tế là để phòng bị quân U Châu.
Hai bên nam bắc có lạch trời chia cắt, thành Lâm Giang vốn không cần quân thường trú, mùa thu xuất quân, mùa xuân lại rút quân về là được. Điều này, nàng hiểu, mà vị kia U Châu cũng hiểu.
Giữa triều đình và U Châu chỉ còn lại một lớp giấy mỏng, chạm nhẹ là rách ngay.
Nam Cung Tĩnh Nữ cảm thấy nàng rất có lỗi với Tề Nhan, thậm chí có thể nói là phụ lòng Tề Nhan, bởi vì lúc này giữa Tề Nhan và thiên hạ, nàng đã lựa chọn cái sau…
Nàng còn lựa chọn khác sao? Đáp án hiển nhiên là phủ định.
Tổ chim bị phá thì trứng không còn nguyên, quốc cũng không còn là quốc. Nàng chắc chắn sẽ chết, mà Tề Nhan cũng tuyệt đối không thể sống sót, còn có Nhị tỷ, Tiểu Điệp, Ngọc Tiêu, Nhược Lan cô nương… Những người này, nàng đều không để bụng sao?
Nam Cung Tĩnh Nữ ngày nào cũng kiên trì đến Thừa Triêu cung, thỉnh thoảng còn sẽ ngủ lại đây, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ có thể cảm nhận rõ Tề Nhan đang kháng cự nàng. Mặc dù hai người vẫn ôm nhau ngủ như xưa, nhưng thân thể Tề Nhan lại cứng đờ.
Sự cứng nhắc đó đại biểu nàng ấy không toàn tâm toàn ý tín nhiệm nàng, đại biểu nàng ấy xa cách và phòng bị, càng đại biểu nàng ấy oán hận nàng.
Hiện giờ, Nam Cung Tĩnh Nữ chỉ có thể hy vọng sớm ngày tìm được Cóc lửa, chữa khỏi thủy chứng trong cơ thể Tề Nhan, để nàng ấy hưởng tuổi thọ như người bình thường. Có lẽ chỉ có như vậy…nàng mới có cơ hội cởi bỏ khúc mắc của Tề Nhan.
Nam Cung Tĩnh Nữ không sợ làm những việc như qua cầu rút ván, chỉ cần U Châu không còn là mối đe dọa, nàng tính sổ Lục phủ sau thì có làm sao?
Nàng bị mang tiếng là hôn quân thì thế nào? Nàng không để bụng…
Tề Nhan cho rằng bản thân mình không còn nhiều thời gian, điều canh cánh trong lòng Tề Nhan là: Nàng không muốn chết trước hai kẻ thù này. Nếu Tề Nhan khỏe mạnh, Tề Nhan nhất định sẽ hiểu cho Nam Cung Tĩnh Nữ.
Nhưng…không có tin tức gì về Cóc lửa.
Ngay khi Nam Cung Tĩnh Nữ hết đường xoay xở, một bước ngoặt đột nhiên xuất hiện.
Đinh Dậu, y quan đứng đầu Ngự Y viện “mất tích” hơn năm năm trước, đã xuất hiện!
Mặc dù hoàng bảng đã được dán từ lâu, nhưng mà không có ai đi bóc hoàng bảng cả, bởi lẽ hoàng bảng có tính chất như quân lệnh trạng. Nếu có thể chữa khỏi hoàng phu thì tất nhiên sẽ được hưởng vô vàn vinh hoa phú quý, nhưng nếu thất bại thì có thể sẽ biến thành tội lớn tru di cửu tộc!
Hoàng bảng này, Nam Cung Tĩnh Nữ đã treo mức thưởng rất cao, nhưng càng như vậy càng không có ai dám bóc. Rốt cuộc thì hầu hết đại phu giỏi nhất thiên hạ đều quy tụ ở hoàng cung, ngay cả ngự y đều không trị được thì sao đại phu bình thường có cách?
Trên đời sẽ có ẩn sĩ cao nhân, nhưng hầu hết những người đó không có hứng thú với ngân lượng hoàng kim, xem bệnh cứu người cũng vì một chữ “duyên”, có lẽ là Tề Nhan không có duyên với bọn họ.
Hoàng bảng đã được dán trên bảng thông báo ở các châu phủ gần một năm, rốt cuộc cũng có người chịu bóc, mà người này chính là Đinh Dậu “mất tích” hơn năm năm trước.
Hoàng bảng được bóc ở Duẫn Châu, quan phủ địa phương vô cùng coi trọng, bèn mời Đinh Dậu đến nha phủ để hỏi kỹ quá khứ và khả năng của Đinh Dậu. Khi biết được lúc trước Đinh Dậu là y quan của Ngự Y viện, đã rời cung năm năm bế quan tu luyện để thấm nhuần y đạo, Thái thú Duẫn Châu lập tức viết một tấu chương, để khoái mã nhanh chóng đưa đến kinh thành.
Đồng thời hắn còn chuẩn bị hai cỗ xe ngựa cho Đinh Dậu, phái thị vệ giỏi nhất hộ tống Đinh Dậu đến kinh thành.
Đinh Dậu chỉ mất tám ngày để đến kinh thành. Nam Cung Tĩnh Nữ đã biết chuyện này trước, nàng sắp xếp chưởng sự Nội đình ty và dược đồng của Đinh Dậu lúc trước ra khỏi thành mười lăm dặm nghênh đón.
Năm năm trôi qua trong nháy mắt, Đinh Dậu đã ba mươi, trên môi hắn là một chùm râu mép được cắt tỉa sạch sẽ, mà khí chất của hắn cũng trầm ổn hơn rất nhiều.
Sau khi đến nội đình, người của nha phủ Duẫn Châu nhận thưởng xong liền rời đi. Đinh Dậu chuyển sang ngồi xe ngựa Nam Cung Tĩnh Nữ ban cho, dựa vào hoàng bảng đi vào cung vua một cách thông suốt.
Nam Cung Tĩnh Nữ xử lý xong tấu chương trong tay, tuyên Đinh Dậu vào.
Đinh Dậu vén vạt áo, quỳ xuống đất: “Tội dân Đinh Dậu, tham kiến ngô hoàng bệ hạ.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Các ngươi lui xuống trước đi.”
Nội thị: “Vâng.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Đứng dậy rồi nói.”
Đinh Dậu: “Tạ bệ hạ.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Nhiều năm không gặp, Đinh tiên sinh có khỏe không?”
Đinh Dậu: “Nhờ hồng phúc của bệ hạ, tội dân hết thảy đều mạnh khỏe.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Trẫm đã biết năm đó hoàng phu đồng ý cho ngươi rời khỏi nội đình, cho nên đặc xá tội của ngươi. Ngươi cũng không cần tiếp tục tự xưng là ‘tội dân’ nữa.”
Đinh Dậu: “Đa tạ bệ hạ.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Ngoài ra, ngay trong ngày hôm nay khôi phục thân phận y quan đứng đầu Ngự Y viện của ngươi, cho phép đặc biệt phụ trách sức khỏe hoàng phu. Tất cả dược liệu trong nội đình, ngươi cứ lấy mà dùng, nếu như cần dược liệu nội đình không có thì cứ nói, trẫm sẽ nhanh chóng đưa cho ngươi.”
Đinh Dậu: “Thần Đinh Dậu khấu tạ hoàng ân.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Đây là mạch án của Duyên Quân, ngươi nhìn đi, sau đó nói cho trẫm…ngươi nắm chắc bao nhiêu phần trăm mình có thể chữa khỏi nàng ấy?”
Đinh Dậu: “Vâng.”
Nam Cung Tĩnh Nữ sớm đã chuẩn bị mạch án của Tề Nhan, có tổng cộng ba quyển.
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Đây là mạch án từ khi ngươi còn ở nội đình cho tới ngày hôm nay, bên kia có một bộ bàn ghế nhỏ, ngươi qua đó ngồi xem đi.”
Đinh Dậu: “Tạ bệ hạ.”
Đinh Dậu ngồi vào bàn nhỏ, nghiêm túc lật xem. Tiếng lật sách “xoạt xoạt xoạt” vang lên với tần suất cố định, tuy Nam Cung Tĩnh Nữ không có nhìn Đinh Dậu, nhưng nàng mãi vẫn không phê đỏ tấu chương trên ngự án. Đại khái là nửa canh giờ sau, Đinh Dậu đã xem xong toàn bộ mạch án. Hắn đi tới trước bàn rồi hành lễ, Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức ngẩng đầu lên: “Như thế nào?”
Đinh Dậu: “Thần đã nắm rõ tình trạng sức khỏe của hoàng phu điện hạ, mạch án này cho thấy, chỉ là bệnh trạng nặng thêm mà thôi.”
Nam Cung Tĩnh Nữ thấy Đinh Dậu nói nhẹ nhàng như vậy, trong lòng cũng dấy lên hy vọng: “Ngươi có nắm chắc không?”
Đinh Dậu: “Tuy thần không tuyệt đối nắm chắc, nhưng…khả năng thần thành công chữa khỏi cao hơn mấy vị Ngự Y viện kia một chút.”
Nam Cung Tĩnh Nữ cười nói: “Thật là ‘kẻ sĩ ba ngày không gặp đều phải khiến người ta nhìn bằng con mắt khác’. Năm năm không gặp, y thuật của Đinh ngự y thế mà còn giỏi hơn Vương viện trưởng sao?”
Đinh Dậu: “Không dám, Vương ngự y đã thấm nhuần y đạo hơn sáu mươi năm, thần không dám bất cẩn.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Sức khỏe hoàng phu, ngay cả Vương ngự y cũng chỉ có thể dùng thuốc kéo dài, ngươi lấy gì bảo đảm?”
Đinh Dậu thẳng lưng, tự tin đáp: “Chỉ bằng năm năm thần bế quan chỉ nghiên cứu một mình ‘thủy chứng’. Thần nghiên cứu cả ngày lẫn đêm, không dám có một lát chậm trễ.”
Nam Cung Tĩnh Nữ giật mình: “Được…hiếm thấy người có lòng như ngươi. Năm đó Duyên Quân không nhìn lầm ngươi, là trẫm thất lễ.”
Đinh Dậu: “Không dám, hoàng phu điện hạ cũng là bằng hữu tốt nhất của thần.”
Nam Cung Tĩnh Nữ túm tấm lụa vàng che lại ngự án: “Đi thôi, theo trẫm tới Thừa Triêu cung.”
Đinh Dậu: “Vâng.”
– —
Hai người cùng đi tới Thừa Triêu cung, Nam Cung Tĩnh Nữ bỗng dừng bước.
Đinh Dậu: “Bệ hạ?”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Các ngươi bạn cũ gặp lại, chắc chắn có rất nhiều lời muốn nói, nếu có trẫm ở đó, ngược lại không được tự nhiên. Hoàng phu ở bên trong, ngươi tự đi vào đi.” Nói rồi, nàng giao cho Đinh Dậu một tấm lệnh bài, sau đó xoay người rời đi.
Đinh Dậu không nghi ngờ gì, hắn cảm tạ Nam Cung Tĩnh Nữ rồi bước vào cửa.
Nơi này được xây lại từ cung điện của Trăn Trăn công chúa, Đinh Dậu cũng coi như ngựa quen đường cũ.
Hắn đi qua hòn non bộ ở hoa viên, đi qua hành lang uốn khúc được chạm khắc bằng ngọc rồi mới tới khoảnh sân trước chính điện. Không khó để nhận ra cung điện này đã được sửa chữa tỉ mỉ, có rất nhiều thứ không còn nữa.
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc thoang thoảng, Đinh Dậu đi theo mùi hương, nhìn thấy một nữ quan mặc y phục ngự y ngồi trên băng ghế trước lò bùn. Nữ quan kia cầm quạt hương bồ quạt bếp lò, cái nồi gốm trên lò tỏa ra khói trắng nghi ngút, mùi thuốc lan ra thoang thoảng.
Đinh Dậu đi qua, thấy nắp nồi gốm được phủ kín bằng một lớp vải dùng để chưng bánh bao, hắn vừa lòng gật đầu: “Cô nương này thế mà sắc thuốc vô cùng cẩn thận, canh đúng độ lửa, bọc vải cũng hay.”
Cốc Nhược Lan quay đầu nhìn Đinh Dậu, nàng chưa từng gặp người này bao giờ. Trông thấy Đinh Dậu mặc một bộ trường sam bằng vải thô, ánh mắt nàng tràn ngập cảnh giác: “Ngươi là ai?”
Đinh Dậu cong lưng, phẩy phẩy để mùi thuốc len lỏi vào mũi mình: “Gần sắc xong rồi, nên bắc xuống.”
Cốc Nhược Lan: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Đinh Dậu: “Ta tên Đinh Dậu, là bạn cũ của hoàng phu điện hạ, bóc hoàng bảng xem bệnh cho nàng ấy.”
Cốc Nhược Lan: “Nói miệng không bằng có chứng cứ, ngươi có gì để chứng minh?”
Đinh Dậu lấy lệnh bài Nam Cung Tĩnh Nữ ban cho hắn ra: “Lệnh bài này là do bệ hạ ban tặng, là thật hay là giả, cô nương dẫn ta đi hỏi thì sẽ biết ngay.”
Cốc Nhược Lan cầm lấy lệnh bài, vẫn luôn đánh giá Đinh Dậu: “Đại ca đang ngủ trưa, ngươi ở chỗ này chờ một lát, ta rất nhanh sẽ trở lại.”
Đinh Dậu: “Mời.”
Một lát sau Cốc Nhược Lan đã quay lại, nàng dừng chân trước mặt Đinh Dậu và hành lễ vạn phúc. Hai tai nàng đỏ hồng, nàng ngượng ngùng nói: “Tiểu nữ tử mắt vụng về, mạo phạm tiên sinh, mong rằng tiên sinh bỏ qua. Đại ca đã tỉnh, mời ngươi vào. Mấy ngày trước đây trời mới mưa, trong gió có cả hơi lạnh, Đại ca không thể đón tiếp tiên sinh.”
Đinh Dậu nhếch miệng cười, hắn đổ thuốc đã sắc xong ra chén, đặt lên khay: “Không sao, cô nương đi nghỉ ngơi đi, ta mang thuốc vào là được.”
Cốc Nhược Lan: “Làm phiền tiên sinh.”
– —
Đinh Dậu đi vào chính điện, bước qua hai ba chỗ ngoặt mới đi đến tận cùng bên trong. Tề Nhan đang dựa vào giường, nàng khoác thêm áo ngoài lên người, trên đùi quấn chăn gấm, nàng ngạc nhiên nhìn hắn.
Đinh Dậu đi tới mép giường, thuần thục dâng chén thuốc lên: “Uống thuốc trước đi, chúng ta nói chuyện sau.”
Tề Nhan bưng chén thuốc lên, nàng dùng thìa đảo đảo và thổi vài cái, uống hết thuốc trong chén từng chút một.
Đinh Dậu nhìn Tề Nhan uống xong, hắn chậc lưỡi tấm tắc, trêu ghẹo: “Ngươi đây ngã bệnh bao lâu rồi? Đã luyện được bản lĩnh uống thuốc như ăn cơm sao? Thuốc này đắng lắm đó.”
Tề Nhan buông chén thuốc, nàng không hề cau mày, chỉ nhàn nhạt nói: “Ngươi quay về làm gì?”
Đinh Dậu: “Nhìn thấy hoàng bảng, thuận tay bóc.”
Tề Nhan than nhẹ một tiếng: “Thật vất vả mới bước ra hố lửa này, sao phải đau khổ nhảy vào lại?”
Đinh Dậu nhích đến gần Tề Nhan, thấp giọng nói: “Ta tới cứu ngươi.”
Đôi mắt Tề Nhan sáng lên, nhưng lập tức lại trở nên ảm đạm: “Cơ thể ta không xong rồi, hà tất tiếp tục bị giày vò, cho ta thống khoái không được sao?”
Đinh Dậu phớt lờ Tề Nhan, hắn trực tiếp nắm lấy cổ tay nàng, nhắm mắt bắt mạch.
Tề Nhan cũng không nói lời nào, nàng tùy ý nhìn về một phía, đôi mắt màu hổ phách trống rỗng.
Từ sau khi hồi cung, mỗi ngày Tề Nhan đều phải dùng ít nhất sáu chén thuốc, ấy là còn chưa tính tới vô vàn dược thiện nồng đậm mùi thuốc kia. Trong miệng nàng không có lúc nào là không thấy đắng, nàng vốn nghĩ, nếu chịu đựng những thứ này có thể sống lâu thêm mấy ngày, như vậy cũng coi như đáng giá.
Nhưng từ sau khi nhìn thấy “Bắc Kính Sử”, nhìn thấy thái độ của Nam Cung Tĩnh Nữ và dọn về Thừa Triêu cung này, sự kiên trì của Tề Nhan đột nhiên tan vỡ. Nàng không biết mỗi ngày ngâm mình trong chén thuốc để kéo dài mạng sống có ý nghĩa gì hay không, càng không biết tôn nghiêm ở đâu khi sinh không thể sinh, chết không được chết.
Tiểu Điệp đã trưởng thành, có nơi để quay về…
Nàng rời đi tất nhiên sẽ khiến muội muội đau buồn một thời gian, nhưng Tề Nhan tin, chỉ cần còn có Nam Cung Xu Nữ, sớm muộn gì Tiểu Điệp cũng sẽ ổn thôi.
Về phần Nam Cung Tĩnh Nữ…tựa như những gì Tề Nhan nói hôm ấy: Là nàng không còn hữu dụng với thiên hạ nữa rồi. Có lẽ Trăn Trăn công chúa sẽ luyến tiếc nàng, nhưng nữ đế bệ hạ sẽ không. Thế gian này đã không còn Trăn Trăn điện hạ, mà chỉ còn lại nữ đế Nam Cung Trăn Trăn.
Tề Nhan không trách Nam Cung Tĩnh Nữ. Tề Nhan hiểu chính trị, hiểu thiên hạ, mấy cái thủ đoạn nhìn nghêu cò tranh nhau, qua cầu rút ván này, Tề Nhan đều đã dùng rồi.
Tề Nhan thậm chí hiểu những gì Nam Cung Tĩnh Nữ nói đều đúng, đó là lựa chọn tốt nhất với thiên hạ này, trừ nàng ra.
Nhưng mà, một ngàn một vạn lý lẽ, cũng không thắng nổi một tâm nguyện khó yên.
Tề Nhan tự cảm thấy, nàng không dám sánh bằng người trong thiên hạ, nhưng suy cho cùng nàng cũng là một nữ nhân, dù cho nàng có hiểu rõ đại nghĩa thì cũng khó tránh khỏi sẽ khát vọng được người mình yêu toàn tâm toàn ý ủng hộ và che chở. Tề Nhan biết, diệt trừ Lục gia ở thời điểm mấu chốt này là đang gây rắc rối cho triều đình, nhưng nàng không thể vượt qua chỗ đất trũng đó, chỗ đất trũng vì…người mình yêu chọn thiên hạ.
Mấy ngày nay lòng Tề Nhan rất đau khổ, nàng thường xuyên cười đến rơi lệ, hoặc là khóc xong lại cười rộ lên.
Nhiều năm như vậy, rốt cuộc cô công chúa điện hạ vừa ngốc nghếch vừa ngây thơ năm đó đã trưởng thành, nàng không cần lo nàng ấy bị người ta hại, không cần lo nàng ấy bị người ta bắt nạt, cuối cùng nàng cũng có thể yên tâm rồi.
Nên vui mừng, không phải sao?
Nhưng mà vì sao, nghĩ tới liền khóc?
Tề Nhan chưa bao giờ trách đối phương, chỉ là đôi khi nàng khó tránh khỏi nghĩ: Nếu nàng còn ở trên triều, nếu nàng vẫn là quan văn có địa vị cao, trên có ý trời dưới được lòng dân, làm mưa làm gió là chuyện dễ như trở bàn tay…
Vậy thì khi chuyện “Bắc Kính Sử” này xảy ra, có phải Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ đưa ra quyết định khác hay không?
Nếu chỉ bằng một mình nàng là đã có thể áp chế Lục Bá Ngôn, khiến U Châu phủ chùn bước, vậy Nam Cung Tĩnh Nữ có đưa ra quyết định khác không?
Mỗi khi nghĩ đến đây, Tề Nhan sẽ rơi lệ, nói đến cùng…là nàng không còn ích lợi gì với thiên hạ này nữa, không có tư cách đòi hỏi quá đáng.
Lợi thế của mỗi người đều do năng lực bản thân người đó giành lấy. Bây giờ nàng có thể chết bất cứ lúc nào, có tư cách gì cậy sủng mà kiêu, khiến Nam Cung Tĩnh Nữ thỏa mãn tâm nguyện của nàng, để lại một đống cục diện rối rắm để nàng ấy một mình đối mặt?
Con đường báo thù này, đến tột cùng là nàng thua.
Tề Nhan đã sớm mất đi khát vọng sống, nàng sở dĩ còn phối hợp trị liệu là bởi vì mỗi ngày Ngọc Tiêu đều tới thỉnh an. Đứa nhỏ này vừa rời thư phòng là đã vọt tới Thừa Triêu cung, trên chóp mũi đổ đầy mồ hôi mà vẫn ngọt ngào gọi nàng một tiếng: “Phụ hậu.”
Là bởi vì cứ cách mấy ngày Tiểu Điệp sẽ vào cung thăm nàng một lần, có đôi khi sẽ mang theo vài món đồ chơi ở dân gian, có đôi lúc thì mang đến điểm tâm muội muội tự làm.
Cũng là vì…thứ tình yêu không thể buông bỏ kia. Mặc dù Nam Cung Tĩnh Nữ làm nàng tổn thương, nhưng nàng vẫn muốn ở bên cạnh nàng ấy nhiều một chút, có thể lâu thêm ngày nào thì hay ngày đó.
Đinh Dậu chậm rãi mở mắt, bất mãn nói: “Sau khi ta đi đã xảy ra chuyện gì? Sao ngươi chà đạp cơ thể mình thành bộ dạng như vậy? Theo những gì ta đã đánh giá, trong vòng năm năm sức khỏe ngươi sẽ không chuyển biến xấu đến mức này.”
Tề Nhan: “Một lời khó nói hết, ngươi cũng thấy rồi đấy, ta coi như không cứu nổi nữa, ngươi không cần nhúng tay vào.” Tề Nhan dừng một chút, thấp giọng tiếp tục nói: “Ta và sư phụ đã hoàn toàn trở mặt, cũng đã có vô số lần giao thủ như nước với lửa. Ngươi tới tìm ta không sợ bị nàng ta giáng tội sao?”
Đinh Dậu thản nhiên cười: “Tính tình của chủ nhân, ngươi còn không hiểu sao? Khi ta rời khỏi nội đình, ta cũng đã bị vứt bỏ. Năm năm qua, ta quay về Vô Danh cốc nghiên cứu y đạo, lật xem không ít sách vở chủ nhân để lại. Ta vốn định khi nào học thành tài thì mới đến tìm ngươi, nhưng mà trong cốc hết gạo nên ta phải đi chợ một chuyến. Ta trông thấy hoàng bảng, cũng nghe nói chuyện Cóc lửa, đoán là sức khỏe ngươi tiếp tục chuyển biến xấu, cho nên ta lập tức thu dọn hành lý đến Duẫn Châu bóc hoàng bảng vào cung.”
Tề Nhan không có hứng thú, nàng hỏi: “Nói như vậy, ta còn có thể cứu sao?”
Đinh Dậu: “Ta không ngờ trong năm năm ngắn ngủi, sức khỏe ngươi đã chuyển biến xấu đến mức này. Theo ta đánh giá, ít nhất là mười năm sau ngươi mới biến thành bộ dạng này, cho nên…”
Tề Nhan cười cười: “Không cứu được?”
Đinh Dậu: “Ta không hoàn toàn chắc chắn, nhưng cũng phải thử một lần.”
Tề Nhan im lặng một lúc lâu, lâu đến nỗi Đinh Dậu cho rằng Tề Nhan đã ngủ, lúc này nàng mới mở miệng, thấp giọng bình tĩnh nói: “Nếu không hoàn toàn chắc chắn thì không cần phiền toái.”
Đinh Dậu: “Vì sao? Có bảy phần mười cơ hội, vì sao không trị?”
Tề Nhan: “Không phải còn ba phần khả năng thất bại đó sao? Trị không hết ta cũng mặc kệ, nhưng nếu ngươi vì vậy mà bị hạch tội, thì dù có chết ta cũng khó có thể nhắm mắt. Cả đời này, bằng hữu của ta có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngươi là một trong số đó, ta không muốn liên lụy ngươi. Còn nữa…”
Đinh Dậu an tĩnh nhìn Tề Nhan, chờ đối phương nói xong.
Tề Nhan suy nghĩ thật lâu, sau đó chậm rãi nói: “Ta cảm thấy dừng ở đây cũng không tồi, không muốn giãy giụa nữa.”
Đinh Dậu: “Tề Nhan.”
Tề Nhan: “Ừ.”
Đinh Dậu: “Ngươi nhìn ta.”
Tề Nhan giương mắt, Đinh Dậu nghiêm túc hỏi: “Ngươi nói cho ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Có lẽ là vì nỗi lòng bị kiềm nén quá lâu, hoặc có lẽ là vì Đinh Dậu xuất hiện sau năm năm hoàn toàn được Tề Nhan tín nhiệm, cho nên Tề Nhan nói chuyện “Bắc Kính Sử”, còn có suy nghĩ của Nam Cung Tĩnh Nữ cho Đinh Dậu nghe.
Cuối cùng, Tề Nhan khẽ nói một câu: “Ta mệt rồi.”
Đinh Dậu cũng im lặng một hồi lâu, hắn thở dài và vỗ vỗ bả vai Tề Nhan: “Ta tới dược phòng sửa đơn thuốc của ngươi trước, chuyện khác sau này chúng ta bàn lại.”
– —
Đinh Dậu sửa lại đơn thuốc của Tề Nhan, bổ sung một vài vị “thuốc mạnh” vào đơn thuốc ban đầu. Cốc Nhược Lan xem xong thì kinh hãi: “Nói thẳng thì thuốc này dược tính quá mạnh, Đại ca uống vào sẽ mất mạng!”
Đinh Dậu cười một trận: “Tiểu cô nương đừng nói bậy, ta đã bóc hoàng bảng, Tề Nhan có chuyện thì ta sẽ là người đầu tiên bị chém đầu. Ngươi cầm phương thuốc này đi bóc thuốc là được.”
Cốc Nhược Lan lắc đầu như trống bỏi: “Không được không được, ta phải cho Phó Viện trưởng xem qua phương thuốc của ngươi, lão nhân gia hắn gật đầu thì mới được.”
Đinh Dậu túm lấy cánh tay Cốc Nhược Lan, kéo nàng đến trước mặt mình rồi thấp giọng nói: “‘Đại ca’ mà ngươi nói, thật ra phải gọi là ‘tỷ tỷ’, có đúng không?”
Cốc Nhược Lan mở to hai mắt, nàng không ngờ trên đời này ngoại trừ nàng và nữ đế bệ hạ ra, thế mà còn có người biết thân phận thật của Tề Nhan.
Đinh Dậu: “Không gạt ngươi, ta và nàng từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, ta vẫn luôn là người điều trị cho nàng, sức khỏe nàng cũng chuyển biến xấu từ khi ta rời đi. Nếu đám người bảo thủ trong cung thật sự hữu dụng, sức khỏe tỷ tỷ ngươi cũng sẽ không chuyển biến xấu đến mức này. Phương thuốc của ta là ‘bí phương’ đặc biệt dành riêng cho nàng. Ngươi cứ việc đi, ta bảo đảm uống vào không chết người. Ảo diệu trong đó, sau này ta sẽ nói tiếp cho ngươi nghe.”
Cốc Nhược Lan nửa tin nửa ngờ, nhưng tình trạng của Tề Nhan thật sự không thể kéo dài được bao lâu. Nàng và các vị ngự y ngoại trừ hạn chế thủy chứng lan ra thì không thể làm gì được, không bằng tin tưởng người này một lần…
Cốc Nhược Lan: “Để ta đi lấy thuốc cũng được, nhưng sau khi sắc xong, ngươi phải uống thử trước.”
Đinh Dậu: “Không thành vấn đề, đi đi.”
Cốc Nhược Lan trừng mắt liếc nhìn Đinh Dậu, nàng cẩn thận cầm phương thuốc, nhanh chóng rời đi. Đinh Dậu mỉm cười nhìn nàng rời đi, còn nói cô nương này thú vị.
Năm năm qua, Đinh Dậu không làm bất cứ đại sự gì ở Vô Danh cốc. Ngoại trừ thỉnh thoảng xuất cốc để thử nghiệm ra, ngày nào hắn cũng ở trong cốc chỉ để nghiên cứu một chuyện, đó chính là bệnh của Tề Nhan.
Hắn lật xem tất cả ghi chép người đeo mặt nạ để lại, phảng phất hắn mở ra một cánh cửa rộng lớn, bên trong ký lục những nơi hắn chưa bao giờ đặt chân tới. Hóa ra, những gì Đinh Dậu hắn học được mấy năm nay chỉ là muối bỏ biển mà thôi, những gì người đeo mặt nạ ghi chép đã đảo lộn những gì Đinh Dậu nhận thức.
Có tổng cộng hơn một trăm phương thuốc được ghi chép lại, toàn bộ đều là công chúa tiền triều tự nghĩ ra.
Không ít phương thuốc dùng thuốc rất táo bạo, trong đó có một bài thuốc có phương pháp phối chế là: Đoạn trường thảo, lôi công đằng, câu hôn, rượu độc, hạc đỉnh hồng, phiên mộc thiết, cây trúc đào, khổ hạnh nhân, ô đầu, tình hoa…
Tuy tỉ lệ kỳ lạ, nhưng trong mười một vị thuốc này, ngoại trừ khổ hạnh nhân ra thì còn lại đều là độc dược, một nửa trong số đó là kịch độc vào máu là chết!
Phương thuốc này được tạo ra khi công chúa tiền triều mười tám tuổi, bên dưới phương thuốc còn có ba mạch án đã chữa khỏi thành công.
Là một nhà ba người ở Thương Châu thời tiền triều mắc bệnh lạ, thường xuyên co giật, khi phát bệnh thì cả người ngứa ngáy, ngũ tạng và đầu vô cùng đau đớn, lang trung địa phương bó tay không có cách nào.
Đúng lúc gặp công chúa tiền triều dẫn thị vệ đến đây vân du, công chúa tiền triều chẩn trị giúp ba người, kê phương thuốc này chữa khỏi cho bọn họ.
Còn có vài trang phía sau mạch án, nghe nói một nhà ba người này uống thuốc xong thì lập tức thất khiếu đổ máu, “hết hơi bỏ mình”. Nha phủ địa phương cũng can dự vào chuyện này, vẫn là công chúa tiền triều nói rõ thân phận, không màng toàn bộ người trong thôn phản đối mà kiên trì hong khô “thi thể” gia đình ba người này bảy ngày bảy đêm. Tới ngày thứ tám, ba người này thần kỳ “chết mà sống lại”, cũng ngay tại chỗ nôn ra một chậu nước dơ. Nước dơ tanh hôi khó ngửi, trong đó còn có mấy con giòi trắng ngắn dài khác nhau.
Sau khi rời đi, công chúa tiền triều viết trong sổ tay: Theo ta chẩn bệnh, gia đình ba người này ăn nhầm trứng trùng. Trứng ở trong cơ thể nở ra, giòi bọ chui vào ngũ tạng và đầu, từng bước xâm chiếm cơ thể người bệnh, vì vậy khi phát bệnh mới vô cùng đau đớn, cần phải dùng phương thuốc mạnh mới có thể trừ tận gốc giòi bọ. Tuy là thuốc quá mạnh, nhưng cũng có thể trị bệnh cứu người. Con đường y đạo không có điểm dừng, tạo hóa cho mỗi người thiên phú khác nhau, khó có thể tìm được điểm chung. Than ôi, ta cũng thường cảm thấy cô độc.
Tuy nhiên, phương thuốc này quá mức kinh hãi thế tục, vì người đời không hiểu, nếu không phải ta có mang theo kim bài thì suýt nữa đã phải lấy mạng đền mạng. Vì lẽ đó, ta sẽ bỏ phương thuốc này, chỉ ghi vào bút ký và đặt nó trong sơn cốc phủ đầy bụi. Hy vọng người đời sau có duyên tìm thấy, nếu tri âm chỉ nguyện để lại ba cây nhang trắng, một ly rượu đục, ngươi và ta kết làm tri kỷ.
Lúc này Đinh Dậu mới biết: Hóa ra Vô Danh cốc không phải nơi công chúa tiền triều phát hiện khi chạy nạn, mà là một tay nàng đã lập ra cứ điểm bí ẩn này khi nàng còn làm công chúa, còn bày mê trận ngũ hành trên đường lên núi. Nếu không bắt được trọng điểm thì rất khó vào trong cốc.
Không ai biết công chúa tiền triều đã để lại bao nhiêu bút ký như vậy, Đinh Dậu phải mất năm năm mới nghiền ngẫm hết, sau đó hắn rất kính nể công chúa tiền triều.
Khác với ân cứu mạng dưỡng dục trước đây, lần này hắn thật sự khâm phục trình độ và xuất thân của công chúa tiền triều. Chỉ tiếc…một người phong thần thanh tú như vậy lại vì mối thù mất nước mà biến thành ác quỷ, trở thành cơn ác mộng trong thời thơ ấu của hắn và Tề Nhan.
Năm năm qua, Đinh Dậu đã suy nghĩ rất nhiều khi đọc bút ký của công chúa tiền triều, cho nên khi Tề Nhan nói đến “Bắc Kính Sử”, hắn đã có vài suy nghĩ khác.
Có oán giận, có đau lòng, có bất đắc dĩ, còn có than thở vì “oan oan tương báo khi nào dứt”.
Dù có thế nào đi chăng nữa, Đinh Dậu đều phải chữa khỏi Tề Nhan. Cả đời hắn nhàm chán hơn Tề Nhan nhiều, ở tuổi ba mươi, ngoại trừ công chúa tiền triều ra, Đinh Dậu chỉ có một người thân là Tề Nhan.
Hắn muốn cứu vớt Tề Nhan, muốn dùng hết sức kéo Tề Nhan ra khỏi lốc xoáy thù hận, muốn Tề Nhan sống thật tốt, rời xa hỗn loạn để ngắm nhìn vẻ đẹp nơi trần thế.
Đinh Dậu cảm thấy, cả đời Tề Nhan thật sự là quá khổ, nửa đoạn trước thì bị thù hận chồng chất, nửa đoạn sau thì bị tình cảm vây hãm. Tề Nhan vô tội như vậy, vì sao nàng phải gánh chịu những điều này?
Đinh Dậu muốn dẫn Tề Nhan rời đi, dẫn nàng đi ngắm nhìn phong cảnh dân gian.
Nhưng hiện tại sức khỏe Tề Nhan quá tệ, đã tới nỗi thuốc và kim châm khó cứu. Hắn cần phải khiến sức khỏe Tề Nhan có một chỗ hổng, trước phá sau xây, đặt nền móng để sau này nhổ bỏ thủy chứng.
Đinh Dậu chuẩn bị từ trước mới đến đây, hắn đã chuẩn bị cho Tề Nhan một phần lễ vật, có lẽ thứ này sẽ hữu ích…
Chẳng qua, hiện tại không phải là lúc lấy ra, bất kể là thời cơ hay vẫn là sức khỏe của Tề Nhan, nàng đều không thể chịu nổi phần lễ vật này.
Cốc Nhược Lan đã quay lại, cân thảo dược theo Đinh Dậu phân phó rồi đặt vào trong nồi.
Cốc Nhược Lan: “Trong sân còn một chút nước tinh khiết, ta đi sắc thuốc, sắc xong rồi ta phải tận mắt thấy ngươi uống!”
Đinh Dậu cười cười: “Không vội không vội.” Nói rồi, hắn lấy từ vạt áo lồng ngực ra một cái cây từ rễ đến toàn thân đều đỏ đậm, bẻ vài lá cây bỏ vào trong nồi.
Cốc Nhược Lan: “Cái này là gì nữa?”
Đinh Dậu dựng thẳng ngón trỏ dán ở trên môi: “Đây là bí phương của ta, ngươi phải bảo mật…”
Cốc Nhược Lan: “Như vậy không được…”
Đinh Dậu: “Trời, sợ cái gì? Sau khi sắc xong, ta sẽ uống một chén lớn trước! Đi sắc thuốc đi, đổ mười sáu chén nước sắc thành hai chén.”
– —
Sau khi thuốc được sắc xong, Đinh Dậu uống hết một chén dưới ánh nhìn chăm chú của Cốc Nhược Lan. Sau khi đợi nửa nén hương, Đinh Dậu nói: “Được rồi, chờ nữa sẽ lạnh, để ta bưng cho nàng uống.”
Nói xong, hắn không hề quản Cốc Nhược Lan nữa, bưng chén thuốc đi tới chính điện: “Uống thuốc đi.”
Tề Nhan cũng không hỏi gì, nàng thử độ ấm rồi uống một hơi cạn sạch. Đinh Dậu thấy Tề Nhan giống như một con rối gỗ thì rất hụt hẫng.
Đinh Dậu lấy một bình sứ ra khỏi lồng ngực, đổ một viên đan dược màu đỏ thẫm ra: “Này, ăn đi.”
Đinh Dậu không nói cho Cốc Nhược Lan biết, viên thuốc viên này mới là bí phương thật sự. Đây là thuốc viên Đinh Dậu nghiên cứu chế tạo sau khi đọc sách trong Vô Danh cốc, căn cứ theo bút ký của công chúa tiền triều. Công hiệu ra sao thì…
Đinh Dậu xoay người vòng qua bình phong, lấy thau đồng rửa mặt trên giá xuống. Hắn dời ghế tròn ngồi xuống mép giường, nhét thau đồng vào lồng ngực Tề Nhan: “Cầm.”
Tề Nhan: “Đây là…”
Còn chưa nói xong, sắc mặt Tề Nhan đã trở nên cổ quái, nàng ho khan vài tiếng, ôm thau đồng nôn ra hết.
Đinh Dậu: “Không tồi không tồi, nhanh như vậy đã có hiệu quả, còn cứu được.”
Tề Nhan lại cảm thấy ngũ tạng lục phủ nàng đều nóng ran, đặc biệt là từ dạ dày đến yết hầu, cực kỳ đau đớn.
Gương mặt vốn tái nhợt trở nên đỏ đậm, Tề Nhan ôm chặt thau đồng, thân thể run rẩy. Đại khái là sau nửa nén hương, Tề Nhan đột nhiên hít sâu một hơi, nàng ngã ra phía sau, mềm oặt dựa vào đầu giường.
Đinh Dậu rót một ly nước trong đưa cho Tề Nhan: “Súc miệng đi, thứ này còn ở trong miệng sẽ khó chịu lắm.”
Tề Nhan nghe theo lời Đinh Dậu, tiếp tục phun ra một vũng máu loãng rất lớn. Khuôn mặt nàng dần bớt đỏ, nhưng dường như sắc mặt tái nhợt cũng bị loại thuốc mạnh này hòa tan, lộ ra vẻ hồng nhuận hiếm thấy.
Tề Nhan vỗ vỗ ngực: “Ngươi cho ta uống thuốc gì?”
Đinh Dậu: “Thuốc giải, cũng là thuốc giảm bớt thủy chứng trong cơ thể ngươi. Ta đã phát hiện phương thuốc áp chế đặc thù của nữ tử trong bút ký chủ nhân, dốc lòng nghiên cứu chế tạo năm năm mới ra được thuốc giải. Có điều, nếu muốn hoàn toàn giải độc thì còn cần chút thời gian. Ngươi có nhớ ngươi dùng loại thuốc đó mấy năm không?”
Tề Nhan: “Bắt đầu từ năm mười ba tuổi, đến nay đã mười bảy năm.”
Đinh Dậu: “Vậy còn cần chín tháng, mỗi tháng uống thuốc giải một lần. Chín tháng sau, thuốc độc áp chế đặc thù nữ tử mà ngươi uống sẽ hoàn toàn được giải.”
Đinh Dậu liếc nhìn phần ngực phẳng lì của Tề Nhan: “Đến lúc đó…ngươi có thể từ từ khôi phục thân phận nữ nhi.”
Tề Nhan lập tức trừng lớn hai mắt, nàng kinh ngạc nhìn Đinh Dậu một lúc lâu…
Đinh Dậu: “Sao? Chẳng lẽ ngươi muốn dùng thân phận nam tử cả đời?”
Tề Nhan: “…Đi đến bước đường hôm nay, là nam hay nữ, là người hay quỷ, với ta mà nói đã không quan trọng. Chỉ là, suy cho cùng ta vẫn là hoàng phu, nếu lộ ra đặc thù của nữ tử thì e là sẽ khiến bệ hạ gặp phiền toái.”
Đinh Dậu: “Nàng ta đối xử với ngươi như thế, ngươi còn suy nghĩ cho nàng ta? Chẳng lẽ ngươi không muốn rời đi sao?”
Tề Nhan cười cười, nụ cười ấy rất là tự giễu, nàng thấp giọng nói: “Ngươi sẽ không hiểu, nói ra ngươi cũng sẽ không tin. Nếu như ta nói…ta chưa bao giờ thật sự muốn làm hại nàng ấy, ngươi có tin không?”
Đinh Dậu: “Ta tin, bằng vào tâm trí và thủ đoạn của ngươi, nếu ngươi có lòng xấu thì e là nàng ta đã chết từ lâu, sao có thể bước lên đế vị?”
Tề Nhan: “Bỏ đi, bằng vào tình trạng sức khỏe của ta, e là không sống nổi đến ngày giải độc, mặc ngươi làm loạn vậy.”
Đinh Dậu: “Tề Nhan, chẳng lẽ ngươi không muốn rời đi sao? Ý ta là…nếu ta có cách chữa khỏi bệnh của ngươi, cho ngươi cơ hội hưởng tuổi thọ như người bình thường, ngươi có muốn sống theo cách khác không? Rời khỏi người làm ngươi tổn thương, rời khỏi nơi ngươi lừa ta gạt, đi vân du khắp nơi, sống vì mình một lần?”
Ánh mắt Tề Nhan sáng lên, như thể nàng đã tưởng tượng ra những điều Đinh Dậu nói. Nhưng trong giây lát, nước mắt nàng lại tràn ra, từng giọt nước mắt tròn trịa đọng ở khóe mắt, chảy dọc theo khuôn mặt.
Đinh Dậu: “Ngươi…ngươi không nỡ bỏ lại nàng ta?”
Tề Nhan: “Đúng vậy.”
Đinh Dậu: “Nhưng hai người các ngươi đều là nữ tử, hai nữ tử sao có thể…?”
Tề Nhan: “Nam tử cũng được, nữ tử cũng thế… Đời này kiếp này, trái tim ta không thể chứa thêm ai khác, cho nên ta mới đau như vậy…” Tề Nhan đột nhiên siết chặt nắm tay, đấm lên trái tim mình: “Nơi này đau, không có lúc nào là không đau!”
Đinh Dậu lập tức túm tay Tề Nhan lại: “Ngươi làm gì vậy?! Không muốn sống nữa sao?”
Tề Nhan đã sớm rơi lệ đầy mặt: “Là ta từng bước một đẩy nàng ấy lên vị trí kia, là ta đốc thúc nàng ấy trở thành một minh quân. Ta hiểu những điều nàng ấy lo lắng đều có lý, nhưng làm một nữ tử, sao ta có thể buông bỏ mối thù này? Ngươi có biết mẫu thân ta chết như thế nào không? Ngươi biết không? Nhưng mà nàng ấy biết, nàng ấy cũng nhìn thấy quyển sách kia. Rào cản này, ta bước không qua, ta bước không có qua! Lúc trước, ta luôn khẩn cầu muốn nàng ấy ‘lấy đại cục làm trọng’, cuối cùng nàng ấy cũng lĩnh ngộ, nhưng cớ sao ta lại đau như vậy?”
Đinh Dậu nhìn Tề Nhan, cũng cảm nhận được nỗi đau tràn ngập trong đôi mắt màu hổ phách kia. Hốc mắt Tề Nhan hồng hồng, khóe miệng còn dính một vệt máu tươi, thoạt nhìn có chút điên cuồng, khác xa một trời một vực với Tề Nhan trong trí nhớ của Đinh Dậu.
Đinh Dậu: “Ngươi thế mà bị tra tấn đến mức này…”
Tề Nhan dường như đột nhiên mất hết sức lực, nàng mềm oặt dựa ra phía sau: “Ta mệt rồi, cũng đủ rồi. Mạng của ta…nằm trong tay nàng ấy, như vậy cũng tốt.”
Đinh Dậu cho Tề Nhan uống thuốc an thần, người sau rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Chạng vạng, Nam Cung Tĩnh Nữ giá đáo.
Tề Nhan giống như có thần giao cách cảm, sau khi Nam Cung Tĩnh Nữ dò hỏi Đinh Dậu về tình trạng của Tề Nhan, Tề Nhan cũng tỉnh.
Tề Nhan vừa mới đứng dậy, Nam Cung Tĩnh Nữ đã bước vào.
Nam Cung Tĩnh Nữ đi đến trước giường, thấy thần sắc Tề Nhan đã tốt hơn, nàng vui mừng nói: “Xem ra y thuật của Đinh ngự y thật sự tiến bộ, ngươi thấy thế nào rồi?”
Tề Nhan quay đầu nhìn người nàng yêu nhất, lòng đau như cắt.
Tề Nhan: “Khá hơn nhiều.”
Nam Cung Tĩnh Nữ nắm tay Tề Nhan: “Còn giận ta sao?”
Tề Nhan cố gắng cong cong khóe miệng, lại lắc đầu.
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Mấy ngày nay ta ngủ không ngon, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện của ngươi.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Ta biết nỗi đau trong lòng ngươi, hai người kia thật sự đáng bị báo ứng. Mối thù này, ta nhớ kỹ.”
Thấy Tề Nhan trước sau đều không nói gì, Nam Cung Tĩnh Nữ bất đắc dĩ thở dài, nàng dịu dàng nói: “Ta đã rắc mồi, bên phía Lục gia cũng dính câu. Sau khi bình định U Châu phủ, ta chắc chắn sẽ phúc thẩm việc này, khiến Lục Quyền và Đinh Nghi trả giá.”
Tề Nhan: “Bệ hạ qua cầu rút ván, không sợ người trong thiên hạ phê bình sao?”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Từ xưa đến nay đâu thiếu chuyện ‘qua cầu rút ván’, ta cũng không sợ người đời sau bình luận thế nào, chỉ cần bá tánh an hưởng thái bình là ta đã cảm thấy không thẹn với lương tâm. Lạc Bắc làm phản, U Châu phủ tay cầm trọng binh, Công Dương Hòe còn cần rèn luyện thêm mấy năm. Ta đã suy nghĩ rất nhiều cách, nhưng hiện tại triều đình thật sự không có thực lực đánh một trận với U Châu phủ. Thù ta sẽ báo, cũng nhất định chữa khỏi cho ngươi, xin ngươi cho ta thêm năm năm… Đến lúc đó ta sẽ truyền ngôi vị hoàng đế cho tân quân, chúng ta báo thù xong sẽ rời khỏi nơi này, đến nơi ngươi muốn sinh sống.”
Tề Nhan không tỏ ý kiến, chỉ hỏi: “Từ khi tại vị, tiên đế đã bắt đầu chèn ép xa lánh Lục gia, bệ hạ dùng cái gì làm mồi nhử? Lục phủ sẽ tin sao?”
Nam Cung Tĩnh Nữ ngừng thở, nàng đứng ngồi không yên, thần sắc cũng trở nên mất tự nhiên.
Đối diện với đôi mắt thâm thúy của Tề Nhan, Nam Cung Tĩnh Nữ không thể nói dối.
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Ta để Nhị tỷ tiết lộ cho Lục Bá Ngôn một tin tức… Ta cố ý truyền ngôi vị hoàng đế cho Ngọc Tiêu.”
Tề Nhan ngơ ngác nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy vẻ khó tin.
Lấy tâm trí của Tề Nhan, sao nàng không hiểu điểm mấu chốt trong “mưu kế” này? Chỉ là Tề Nhan không bao giờ tưởng tượng được, Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ dùng một đứa trẻ nhỏ như vậy làm mồi dụ, dùng hôn nhân của nàng làm lợi thế.
Tề Nhan nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng ấy là người nàng vô cùng quen thuộc, nhưng giờ phút này lại xa lạ như thế.
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Cái này, cái này chỉ là kế sách tạm thời. Trước khi Ngọc Tiêu cập kê, ta nhất định sẽ xử lý xong tất cả, ước định tất nhiên sẽ không còn hiệu lực nữa. Ta sẽ không dùng hạnh phúc cả đời Ngọc Tiêu làm lợi thế!”
Tề Nhan: “Chẳng lẽ một mình ta còn chưa đủ sao? Ngọc Tiêu còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không biết, con bé gọi ngươi là mẫu thân mà sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy?”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Duyên Quân, ngươi nghe ta giải thích, ta…”
Tề Nhan cực kỳ giận dữ, ngược lại cười: “Bệ hạ thật sự tính kế rất hay, cho rằng Khất Nhan tộc ta ngu ngốc lắm sao? Chẳng lẽ bệ hạ đã quên trong cơ thể Ngọc Tiêu chảy xuôi dòng máu Xanh Lê hoàng tộc? Lục Quyền sai khiến Đinh Nghi giết chết ngoại công và ngoại bà Ngọc Tiêu! Ngọc Tiêu không biết quá khứ, nhưng không có nghĩa những chuyện này chưa từng xảy ra!”
Nam Cung Tĩnh Nữ hoàn toàn luống cuống: “Duyên Quân, không phải như thế! Là Lục Bá Ngôn thỉnh chỉ cầu thân Ngọc Tiêu cho Lục Lan trước, ta sợ mạo muội cự tuyệt sẽ hoàn toàn đẩy Lục phủ ra xa, lúc này mới tương kế tựu kế. Ta…”
Tề Nhan giơ tay chỉ về phía cửa: “Ngươi cút.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Duyên Quân?”
Tề Nhan: “Chẳng lẽ muốn ta quỳ xuống cầu xin thì ngươi mới chịu đi sao?”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “…Được, ta đi.”
Tề Nhan: “…Đừng tới nữa, ta không muốn gặp lại ngươi.”
Nam Cung Tĩnh Nữ:…
Tề Nhan: “Nếu bệ hạ còn chút tình cảm, niệm tình Ngọc Tiêu hiểu chuyện hiếu thuận, đừng đặt con bé vào nơi nguy hiểm. Chờ Ngọc Tiêu lớn hơn một chút, để con bé xuất cung đi. Huyết thống Ngọc Tiêu đã được định sẵn là không có duyên với ngôi vị hoàng đế, mong bệ hạ không cần làm những chuyện khiến thiên hạ hiểu lầm, để Ngọc Tiêu rước lấy tai họa!”
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.