Kill Your Husband - Hoàng Đại Khải - Chương 102: Thang trời
“Rõ ràng cô mới là cô giáo, nhưng em lại luôn ra đề khó cho cô đã… Lại còn tự vấy bẩn bản thân như vậy!” Tư Nhu rất tức giận, bà ấy đã phàn nàn từ khi nhìn thấy Lương Duyệt Nhan, nhưng giọng điệu của bà ấy có chút trẻ con. Bà ấy chỉnh góc của gương chiếu hậu, và nhìn chằm chằm hai người chật vật ở phía sau
Kinh Tố Đường đang nằm, đầu tựa vào đùi Lương Duyệt Nhan. Lấy Lương Duyệt Nhan làm trung tâm, như có một lãnh thổ được nàng bảo vệ, không thể bị người khác xâm phạm.
Sau khi Tư Nhu đổi số thì mới đặt sự chú ý vào con đường trước mặt.
“Nhanh lên, đừng dừng lại lâu” Trên đường không có ai, cũng không có xe, Lương Duyệt Nhan nhìn xung quanh, chỉ có một mái hiên được trang bị camera, camera kia như con chó đi lạc chiếu xuống mặt đất.
“Đừng lo lắng, chiếc xe này đứng tên chồng cũ của cô”, Tư Nhu nói một cách thờ ơ.
“Ồ,” Lương Duyệt Nhan im lặng vài giây, rồi cẩn thận nói tiếp: “Em không xin lỗi.”
“Cô cũng vậy. Người đàn ông vô dụng đó, nếu có bất cứ điều gì xảy ra, anh ta xứng đáng.”
Họ cười gần như cùng một lúc, và đồng thời rơi vào trạng thái hảong hốt nhất thời. Cách đây rất lâu, họ đã ngầm chế giễu nhiều điều nực cười như thế này, bao gồm không chỉ các nghiên cứu sinh làm sai các quy trình thực nghiệm cơ bản nhất, các phó trưởng khoa tầm thường nhưng giỏi bám víu, thủ tục đặt phòng thí nghiệm quan liêu và cứng nhắc, và những giáo viên thích lên mặt dạy đời.
“Vậy sao? Em ở đây làm gì?”
Kỹ năng lái xe của Tư Nhu không quá giỏi, khi cảm giác đã rời xa phố Vụ.
“Cô sẽ không muốn biết đâu.”
“Cô muốn.”
“Chủ yếu là cứu người.” Lương Duyệt Nhan bình tĩnh nói: “Tiếp theo là giết người phóng hỏa.”
Tay lái hơi trật đi một lát, thân xe trôi đi với quán tính nhỏ. Lương Duyệt Nhan lập tức vòng tay bảo vệ người trong lòng, cô im lặng nhíu mày lại, động tác này có hơi mất sức so với dự đoán.
“Lương Duyệt Nhan, em giỏi lắm.” Tư Nhu thở dài: “Lần này giết mấy người?”
“Ba người…”
“Giết kiểu gì?”
“Thiêu hai người, người còn lại hạ thuốc. Những người này vẫn luôn theo dõi bọn em, tìm được chỗ sơ hở lừa anh ấy đến, muốn lấy danh nghĩa của em lừa anh ấy đến. Những người này muốn làm hại anh ấy, giống như nhiều năm trước họ đã từng. Cô có nhớ lần thực nghiệm trước đó không? Có nhớ những đứa trẻ còn sống đó bị hủy diệt như thế nào không?” Lương DUyệt Nhan cúi đầu nhìn thoáng qua, cô dùng ngón tay vuốt ve mặt anh, í mắt aanh đang run rẩy, giọng nói cô nhẹ nhàng mà kiên định, gần như đang hát ru: “Cô, em không muốn tìm lý do cho bản thân, em biết mình đang làm gì. Pháp luật không cho được chính nghĩa, em cũng không làm được. Em quá ích kỷ, em chỉ biết một việc, người nào làm hại Kinh Tố ĐƯờng đều phải trả giá lớn, cho dù mất mạng em cũng không tha.”
Tư Nhu im lặng hồi lâu, từ kính chiếu hậu chỉ có thể thấy nửa khuôn mặt bà, bà ấy nâng cằm lên, gương mặt cứng đờ mất tự nhiên.
“Cô biết rồi.” Tư Nhu cuối cùng nói, “Cô không ngăn cản em, Duyệt Nhan nhưng đừng để mất mạng. Cô hy vọng em sống tốt, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Hơn nữa, các em không phải đã có tính toán rồi sao?”
“Tính toán gì?”
Lương Duyệt Nhan nhìn thẳng vào Tư Nhu qua kính chiếu hậu, cô không nói một lời, như tỉnh lại sau giấc mơ, giọng nói mơ hồ.
“Tiểu Kinh nói với cô, tối hôm qua nó gọi cho cô, ban đầu là gọi nhầm, trời mới biết nó đi đường ngang ngõ tắt gì, nó thật sự cùng đường rồi.” Tư Nhu nghiêng đầu, hai người phụ nữ nhìn nhau qua kính chiếu hậu: “Phát hiện là cô, nó định tắt máy nhưng cô không cho, bởi vì có quan hệ với em nên cô bắt nó nói rõ ràng. Nó nói rất nhiều, chủ yếu đều nói về em. Cô lập tức muốn gặp mặt nó, sau đó cuối cùng nó không đáp lại cô.”
Lương Duyệt Nhan vẫn không nói lời nào.
Cô biết tại sao anh không đáp, bởi vì lúc đó cô đã đè anh xuống dưới thân. Cô chán ghét bản thân như vậy, thậm chí không biết nên đối mặt với anh thế nào khi anh tỉnh lại.
“Vốn dĩ cô định nói với nó một chuyện, đúng lúc cô quen một người, hơn nữa tình cờ biết được có một tuyến đường từ cảng thành phố đến Reykjavik (thủ đô Iceland) không cần lo lắng hải quan.” Tư Nhu nói: “Nhưng trước khi nói cho cậu ấy, cô muốn gặp mặt bắt nó thề.”
Lương DUyệt Nhan nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt cô tỏa sáng như chất lỏng trong suốt, giọng nói nghẹn ngào: “Thề cái gì?”
“Thề rằng sau này đừng để em làm bất cứ chuyện gì nguy hiểm nữa.” Tư Nhu hừ một tiếng, quay đầu nhìn qua rồi lạnh nhạt nói: “Nó chẳng có gì ngoài cái mạng này.”
“À.” Lương Duyệt Nhan mở miệng nói: “Cô, hình như em còn làm cô nhọc lòng hơn Hinh Hinh.”
“Đừng nói vậy. Em cũng chỉ có một mạng này thôi.” Tư Nhu không cười nổi.
“Có thể nói chuyện như vậy với em, cô rất vui.” Tư Nhu nói.
Chiếc xe bên cạnh đột nhiên chen vào làn đường bên này, Tư Nhu thu lại nụ cười, giẫm phanh. Lương Duyệt Nhan ôm chặt lấy Kinh Tố Đường theo bản năng, sợ làm bị thương anh, sau khi hết nghiêng ngả cô liền buông ra. Chiếc túi dưới chân cô xiêu vẹo, có thứ gì đó rơi xuống chân cô, tạo ra tiếng động lớn.
Tư Nhu chửi tục một câu, ấn mạnh còi.
“Tiếng gì vậy?” Tư Nhu chạy xe sang một hướng khác, giẫm mạnh chân ga.
“Không có.” Lương Duyệt Nhan nói, cô cúi người nắm họng súng, mở túi đồ ra, nhẹ nhàng thả vào bên trong.
Khi gần đến nơi, cô nghe Kinh Tố Đường a một tiếng, chui rúc vào lòng cô.
Có lẽ xuất phát từ không kìm lòng được, Lương Duyệt Nhan hôn nhẹ một cái lên môi anh.
Cô cảm thấy vừa thỏa mãn lại không đủ.
…
Tư Nhu lái xe vào làn khẩn cấp của bệnh viện quân đội số 1 Dương Thành, đâm bay một cái chướng ngại vật hình nón trên đường.
Yến Xuân Hòa đứng trước cửa khoa cấp cứu, lo lắng cắn móng tay. Cô ấy cứu chướng ngại vật vô tội trên đường trước sau đó nhìn Tư Nhu ở ghế lái, xoay người chạy vào trong, gọi bác sĩ Trịnh Vĩ Du ra, một nhóm y tá đẩy giường bệnh đi theo sau.
Kinh Tố Đường đã rơi vào hôn mê, anh được đẩy vào phòng cấp cứu kiểm tra, Lương Duyệt Nhan giữ chặt Trịnh Vĩ Du, nói có khả năng anh bị tiêm ma túy, bác sĩ Trịnh cau mày, sau đó nhớ ra cái gì, trở tay nắm lấy khuỷu tay Lương Duyệt Nhan, cô không hề đề phòng mà hít một hơi lạnh, lúc này mới cảm nhận được nỗi đau kinh khủng.
“Lại nữa? Lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước! Cô còn muốn cánh tay này không? Cô không hề nghe lời tôi nói à?” Bác sĩ Trịnh Vĩ Du nổi giận nhìn cô.
Lương Duyệt Nhan được đẩy vào một phòng cấp cứu khác.
Tư Nhu đỗ xe xong, Yến Xuân Hòa đi đến bên cạnh bà ấy: “Cô giáo.”
Sắc mặt Tư Nhu dịu dàng nói với cô ấy: “Xuân Hòa, cùng hút với cô điếu thuốc.”