Kiều Phi Bị Tráo Đổi - Hứa Quân Dao (full) - Chương 124: Chiếu thư
“ Hồi bẩm Thái tử, ba vị Vương gia cũng chúng tướng sĩ đã lui về ngoại thành 50 dặm dựng lều đóng quân!”
“ Ngươi đã nói rõ ràng chưa?”
“ Thần đã truyền lời ngày mai sau khi sắp xếp ổn thỏa sẽ đón các vị vào kinh!”
Trần Khôn là người thông minh, biết thời thế, nếu không thuận theo Mạc Phong Tức chính là cái chết đến rất nhanh, Hoàng đế chết có ẩn tình nhưng lại ai giám nói ra cơ chứ.
Mạc Phong Tức khoát tay cho Trần Khôn lui ra ngoài, Trần Khôn đi ra tới cửa thì Lý Chính đang tiến tới. Lý Chính mặc tang phục, cả khuôn mặt tiều tụy, Lý Chính trách mình chỉ mới rời đi một lát, khi trở về Hoàng đế đã không còn. Lý Chính nhìn lên Mạc Phong Tức, thấy hoàng bào hắn mặc trên người, nhớ lại nửa khắc trước đó Lý Chính có linh cảm không lành, mặc kệ sự ngăn cản của của Thời Tịnh Kỳ chạy về dưỡng tâm điện. Ai có ngờ đâu mới đi được nửa đường đã nghe thấy chuông lệnh vang lên, về tới thì Hoàng đế đã là một cái xác lạnh.
Lý Chính ở bên Hoàng đế hơn 20 năm có thể nói là chứng kiến mọi chuyện của Hoàng đế, không có tình thì cũng có nghĩ, Hoàng đế tuy không phải là một vị vua tốt nhưng lại đối xử với Lý Chính rất tốt. Lý Chính trong chốc lát cả người như già đi mười tuổi, biểu hiện sáng nay của Mạc Phong Tức, cả câu hỏi kỳ lạ của hắn, xem xét tất cả bây giờ thấy hắn mặc Hoàng bào, Lý Chính đột nhiên thông suốt mọi việc. Lý Chính cung kính hành lễ, sau đó nghe thấy hắn ở trên cao nói vọng xuống: “ Lý tổng quản, phụ hoàng đã không còn, Cô và ngươi điều nên nén bi thương, Lý tổng quản sau này Cô còn cần ngươi hỗ trợ rất nhiều!” Mạc Phong Tức nói như vậy Lý Chính hiểu rõ, Mạc Phong Tức lên ngôi vẫn sẽ trọng dụng mình nhưng Lý Chính đã không còn muốn ở lại nữa.
“ Lão nô có phúc đức gì, lão nô tới là để xin phép Điện hạ! Lão nô đã theo Hoàng thượng nửa đời, hiện tại vẫn muốn bầu bạn bên người! Lão nô sẽ theo quy củ tổ tông, theo Hoàng thượng tới hoàng lăng, nửa đời trông giữ, mong Điện hạ thành toàn!”
Mạc Phong Tức nheo mắt, hắn muốn tìm ra một điểm nhỏ giả dối trên người Lý Chính nhưng không thể tìm thấy. Mạc Phong Tức trầm ngâm, vậy mà lại có người một mực trung thành với phụ hoàng hắn. “ Được rồi, Cô không làm khó ngươi, sẽ để ngươi bồi phụ hoàng đến cùng. Bây giờ phiền Lý tổng quản giúp Cô một chuyện!”
“ Xin Thái tử cứ giao phó!”
“ Đây là di chiếu của phụ hoàng, phiền Lý tổng quản đi một chuyến tới tiền triều công bố!”
Lý Chính nhận chiếu thư, đã sống trong cung cả nửa đời Lý Chính biết chiếu thư này là Mạc Phong Tức âm mưu mới có được, Hoàng đế không thích Mạc Phong Tức không đời nào sẽ truyền ngôi cho hắn, nhưng biết sao được, Hoàng đế đã chết, quân địch đang lăm le, lại không có vị Vương gia nào có thể đứng lên chống lại, chỉ có thể nhìn hắn lên ngôi như thế. Lý Chính không biết sau khi Mạc Ảnh Quân trở về có thay đổi được gì không, nhưng Thần Vương phi còn ở trong cung, Mạc Ảnh Quân coi như đã bị Mạc Phong Tức nắm điểm yếu.
Mạc Phong Tức sớm đã phong tỏa tin tức, người trong kinh thành bao gồm các quan lại, chỉ biết Mạc Ảnh Quân đã trở về chứ không biết Mạc Ảnh Quân đã bắt hết kẻ địch. Sáng nay quân đội trở về trong thành cũng không được biết, chỉ nghe tiếng vó ngựa giáp sắt còn tưởng là quân địch đánh tới, nhà nhà đóng kín cửa không ra ngoài. Các đại thần trong triều lên triều sớm, bị Phong tỏa trong điện Kính Mình không biết chuyện gì. Đến khi chuông lệnh vang lên, cả triều ngỡ ngàng, xôn xao bàn tán, sau đó phải như thường lệ quỳ khóc vang dội.
Giữa không khí tang thương đó, Lý Chính vào triều hô lên: “ Các vị đại nhân nén bi thương, Lão nô phụng ý chỉ của Tiên đế, công báo chiếu thư.”
“ Chiếu thư…”
“ Sao có thể, theo thông lệ phải qua ngày thứ hai mới công bố!”
“ Giang đại nhân…”
“ Hầu gia chuyện này!”
Lương hầu gia thầm vui mừng trong lòng, Hoàng đế chết cháu ngoại của lão sẽ lên làm Tân đế, đến lúc đó lão chính là tướng quốc. Nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ đau buồn. “ Các vị, đây là ý chỉ của Tiên đế nên các vị hãy yên lặng lắng nghe!”
Lý Chính chờ yên lặng lại cao giọng đọc: “ Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết! Trẫm tuổi cao sức yếu, biết thân thể đã không còn chống đỡ được bao lâu. Nhi tử, nhi nữ cũng đã trưởng thành cũng đến lúc để chúng gánh trách nhiệm. Trẫm chỉ giận bản thân không thể chứng kiến xã tắc yên bình, chỉ sợ sẽ khiến xã tắc lâm nguy. Hiện nay giặc cỏ lâm le đấy nước, Thần vương tuy tài nhưng cũng sẽ mất thời gian mới có thể dẹp loạn. Trong thời gian này nếu trẫm ra đi sẽ là tổn thất của Mạc Hi ta, sẽ khiến lòng quân bị lung lay. Trẫm chỉ có thể đưa ra hạ sách này, chiếu thư sẽ được ban bố ngay sau khi trẫm nhắm mắt xuôi tay, để không làm dân chúng hoang mang, lòng quân tan rã, ảnh hưởng nước nhà. Thái Tử Mạc Phong Tức tài đức vẹn toàn, một lòng vì nước, hiếu thuận nhân nghĩ, xứng đáng làm quân chủ một nước. Sau khi Trẫm rời khỏi nhân thế, Mạc Hi quốc sẽ giao lại cho các Khanh, mong chúng khanh hết lòng phò tá Tân Đế. Khâm thử!”
Mọi người bàng hoàng, ngẫm lại cũng thấy có lý, nước không thể một ngày không có vua. Lại trong thời gian nhạy cảm này, nhưng vẫn có một cái gì đó rất khó chấp nhận trong lòng họ.
“ Các vị đại nhân tiếp chỉ!” Lý Chính thấy không ai nói gì, liền nhắc nhở.
Lương hầu gia dẫn đầu: “ Chúng thần tiếp chỉ!”
Ngay sau đó cũng đồng loạt đi theo. Mạc Phong Tức cũng lên triều ngay sau đó, hắn mặc tang phục đứng xuống vị trí giám quốc. “ Các vị đại nhân nén bi thương! Hiện tại phụ hoàng mới băng hà, Cô trong lòng rối ren nên hôm nay không thể bàn quốc sự, phụ hoàng ra đi đột ngột, nên chuyện đăng cơ để sau hắn nói!” Bộ mặt giả tạo buồn bã của Mạc Phong Tức khiến Lý Chính không thể nhìn thẳng, biết rõ Hoàng cung là như thế nhưng vẫn không nhịn được khinh bỉ trong lòng.
Các vị trọng thần nhìn nhau sau đó có người lên tiếng: “ Xin điện hạ suy xét, Tiên đế đã hạ chỉ rõ ràng! Xin điện hạ suy nghĩ cho chúng sinh thiên hạ, nén bi thương trong lòng nhập lễ đăng cơ, ổn định lòng quân!”
“ Xin điện hạ suy nghĩ cho chúng sinh thiên hạ, nhập lễ đăng cơ!”
Mọi người đồng lòng hô lớn, đây chính là điều mà Mạc Phong Tức muốn. Hắn giả vờ lau nước mắt, ngẩng mặt cố nén buồn bã: “ Các vị đừng làm khó Cô!”
Lương hầu gia liền nói: “ Điện hạ, thần biết trong lòng người khổ sở! Thiên hạ chúng sinh cũng sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của điện hạ! Chỉ mong người cũng hiểu cho nỗi khổ tâm của Tiên Đế!”
Mạc Phong Tức nhìn Lý Chính, lão liền hiểu ra. Lý Chính quỳ xuống: “ Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
“ Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
“ Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
“ Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Mạc Phong Tức trong mắt đều là tham vọng, ai nói hắn không thể chứ, không phải hôm nay Mạc Phong Tức hắn ta đã nhận vạn lời tung hô rồi sao. Mạc Phong Tức gắng giọng: “Thôi được rồi, chúng Khanh bình thân! Chúng Khanh theo cung nhân thay tang phục cùng Trẫm tới gặp phụ hoàng lần cuối!”
“ Tạ ơn bệ hạ!”