Kiếp Này Ta Chọn Tu Ma - Mộng Ảo – Laoyeutinh061192 - Chương 46: Tiến nhập sơ hoang
- Trang Chủ
- Kiếp Này Ta Chọn Tu Ma - Mộng Ảo – Laoyeutinh061192
- Chương 46: Tiến nhập sơ hoang
Để vào được bên trong, họ chỉ cần đứng ở cổng Sơ Hoang chạm tay vào đá Ngọc Linh để kiểm tra tu vi là được. Tiểu Cẩu vốn chỉ là “thú cưng” nên cũng có thể đi vào trong. Cái ma khí vưởng vất xung quanh nó vốn không thể ru nhập vào Sơ Hoang vì vừa bước vào liền bị phát giác ngay nhưng vì Minh Hải đã dùng đan dược cho nó uống để che lấp tu vi từ trước nên có thể an toàn qua cửa.
Sau khi thuận lợi qua được cửa Sơ Hoang thì mọi người liền được một nhóm người chờ sẵn đón tiếp vào. Phong Sơn đưa mắt nhìn Minh Hải ngạc nhiên. Ngài chính là không nghĩ nơi này có sự đón tiếp như thế. Minh Hải nhỏ giọng nói:
– Thực ra Sơ Hoang chính là một thế giới khác, nó hoạt động như phía bên ngoài của chúng ta. Chỉ là vương nơi này chính là Ngọc Đế. Ở đây những người sau khi kiếm tra thực lực phía bên ngoài thì đã được thoang báo vào bên trong này. Nếu là uy lực cường đại thì liền giống như ngươi lúc này bị mọi người tranh giành đón lấy. Họ cũng là muốn đào tạo nhân lực cho chủ nhân phía trên kia.
Minh Hải vừa nói vừa chỉ tay lên trời. Nói như hắn cũng chính là nơi này hcỉ như một học viện, những học viên qua cửa cần được rèn luyện thêm. Ai mạnh cái khía cạnh nào liền được bồi dưỡng theo khía cạnh đó rồi sau khi thực lực đủ mạnh liền phi thanwg thiên giới làm binh dưới trướng một vị Thần Quân nào đó.
Sư phụ của Phong Sơn cũng chính từ nơi này được chiến thần lựa chọn trở thành một tướng dưới tay Chiến thần.
Uy lực của Phong Sơn vừa phát hiện ra khi kiêm rtra ngoài cửa đã khiến cho nhiều thế lực tìm tới, ai cũng là muốn Phong Sơn vào phe cánh của họ.
Phía bên này Minh Hải cũng được chào đón không kém, tuy rằng hắn đã ép thực lực xuống nhưng nó vẫn là một kỳ tài.
Chỉ có điều, ngay từ đầu nơi hắn muốn đến chính là Lôi điện. Boiwr vì trên người Quỷ tu lúc trước hắn phát hiện vẫn còn mầm tích Lôi quang trong người hắn, dù rất rất nhỏ nhưng nhất định không sai được. Là người đã luyện Lôi công mà ra.
Vì thế nên Minh Hải cũng đã nhắn trước với Phong Sơn từ đầu, nhất định chọn cùng nơi với hắn. Còn lý do vì sao lại bắt Phong Sơn cùng hắn ở một chỗ thì.. là ý đồ riêng chứ sao nữa. Chỉ đáng thương cho Phong Sơn không biết ý đồ thực của Minh Hải mà thôi. Tên ma dính người đó làm sao có thể để hắn một noiw Phong Sơn một nơi được kia chứ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cuối Cùng Vẫn Bỏ Lỡ Nhau
2. Liên Hoa Lâu: Chu Tước Quyển
3. Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động
4. Chiều Hư
=====================================
Vốn định nói luôn lựa chọn cho nhanh gọn, thì phía xa một thân ảnh quen thuộc với Phong Sơn xuất hiện, là sư phụ của ngài ấy.
– Phong Sơn, thực sự là con. Ta còn cho rằng khí tức này sao quá quen đi.
Chưa kịp để Phong Sơn chào hỏi đã lên tiếng nhận người thân, đây chính là công khai tuyên bố Phong Sơn là người nhà của ông ta còn gì.
Phong Sơn chắp tay hành lễ:
– Sư phụ đại giá!
Sư Phụ của Phong Sơn ha ha cười lớn, đưa tay lên vỗ vai Phong Sơn.
– Vi sư biết ngươi lợi hại, lại không ngờ nhanh vậy liền cũng có thể phi thăng Đạo Tôn. Hiện tại chúng ta lại có thể ở cùng một chỗ với nhau rồi. Người nhà, người nhà cả..
Đây cũng chính là nói, ông ta xác định Phong Sơn phải theo ông ta tiến vào Chiến thần điện rồi. Không có lựa chọn, không cho phép lựa chọn.
Minh Hải nhíu mi nhẹ động, lúc này ông ta cũng nghiêng đầu nhìn sang.
– Đây..
Minh Hải chắp tay hành lễ:
– Tiền bối, vãn bối là bạn đồng hành của Phong Sơn, ta cùng hắn gặp nhau trên đường tới Sơ Hoang.
Sư Phụ Phong Sơn đánh giá một lượt từ trên xuống dưới Minh Hải rồi ha ha cười lên.
– Tốt tốt, vậy đã có nơi nào để đi chưa? Hay là cùng nhau tới Chiến thần điện với Phong Sơn.
Câu này nói ra mấy chục cặp mắt của những người đi đón nhân tài đều phát ra tia lửa điện. Ông già này quá tham lam, muốn một lại đòi hai hay gì..
Lúc này một vị điện chủ hắng giọng:
– Khương Kỳ trưởng lão đây là muốn một vơ tóm sạch anh tài hay gì vậy?
Khương Kỳ chính là tên sư phụ của Phong Sơn, ông ta ngàn năm qua vào sinh ra tửu cùng Chiến thần nên đã sớm được xưng là trưởng lão rồi.
– Ấy, Trần Minh trưởng lão, ông ở Lôi điện cũng rất nhiều nhân tài rồi đó, chẳng qua ta hôm nay gặp được người nhà nên mới lấn lướt chút quyền riêng thôi. Ông hà tất lấy làm căng thẳng. Không phải hai tháng trước ông cũng vừa thu nhận Ngọc Linh đạo tôn đó hay sao?
Ngọc Linh? Cái tên này khiến cho Phong Sơn ngẩn người thật lâu, đợi Minh Hải vỗ vào vai mấy cái mới phát hiện ra.
Đợi định lại tinh thần, Phong Sơn đưa mắt nhìn Minh Hải ý hỏi nên làm như nào? Lúc trước đã hứa nghe theo lời hắn rồi, giờ lại có sư phụ ở đây khiến Phong Sơn vô cùng khó xử.
Trần Minh trưởng lão thấy vậy liền khẽ phật ý, tiểu tử do một tay ông ta nuôi dạy bây giờ lại không nguyện ý theo ông ta? Còn trưngc ầu ý kiến của một kẻ mới quen trên đường?
Minh Hải không muốn Phong Sơn khó xử, lại cũng nghĩ ranwgf Chiến thần đienẹ và Lôi điện thực tế ở bên cạnh nhau cho nên dễ dàng xâm nhập. Thôi thì để Phong Sơn trọn đạo vậy.
– Vậy mong Trưởng lão giúp đỡ ạ.
Minh Hải chắp tay cúi đầu trước mặt TRần Minh khiến ông ta cười lên đắc ý lắm. Nhanh chóng quay đầu dẫn hai người về, còn vừa đi vừa cười không ngừng nữa.
Đến nơi ông ta cũng sắp xếp ổn thỏa vị trí nơi ở cho hai người rồi mới về bẩm báo lại với Chiến thần.
Khi sư phụ vừa đi khỏi, Phong Sơn liền quay đầu qua hỏi Minh Hải:
– Tại sao sư phụ không nhận ra ngươi vậy Minh Hải?
Rõ ràng Minh Hải đã gặp qua sư phụ khi ở đỉnh Hoàng Đạo, tại sao nơi này gặp lại lại không nhận ra. Thời gian đâu có bao lâu đâu, mới chỉ nửa năm chứ mấy.
Minh Hải sờ sờ mũi:
– Ta dùng dịch dung thuật. Nhưng ở mức độ khác, nói chung là người không biết mặt ta liền không nhận ra ta, chỉ có người thân thiết với ta mới thấy mặt ta mà thôi.
Ba chữ “người thân thiết” khiến Phong Sơn bất giác bật cười nhẹ, cười mà bản thân ngài không biết mình đã cười.
Minh Hải cũng cười, sau đó như nhớ ra điều gì hắn quay qua hỏi Phong Sơn:
– Lúc nãy Phong Sơn ngươi sao vậy?
Phong Sơn lúc này thở dài:
– Ngọc Linh này sợ là Ngọc Linh ta quen!
Minh Hải nhíu mày, vội tiến tới trước mặt Phong Sơn:
– Ngươi còn quen nữ nhân?
Phong Sơn bị cái thái độ thất thường này của Minh Hải dọa cho giật mình, hắn khẩn trương cái gì chứ!
– Người này ngươi gặp rồi, chẳng lẽ không nhớ nàng ta?
Minh Hải nhíu mày, vốn trong đời hắn gặp rất nhiều người, nhưng không phải ai hắn cũng ghi nhớ.
– Là ai chứ?
Phong Sơn thở dài, rồi chầm chậm ngồi xuống vừa nhấc tay định rót trà thì Minh Hải giành lấy rót trước. Nhưng hắn cũng là rót cho Phong Sơn trước.
Phong Sơn nhận lấy một cách tự nhiên, việc này ngài cũng quen rồi. Sau đó ngài nói:
– Là Tiên Tôn của Chu Tước. Lúc trước khi ngươi đăng cơ nàng cũng tới.
Minh Hải nhíu mày, chính là nữ nhân hồng phấn suốt ngày bám lấy Phong Sơn của hắn hả? Vậy mà cũng phi thăng rồi.
Sau đó hắn lẩm bẩm trong miệng:
– Cũng may..
Phong Sơn không nghe rõ nên hỏi lại:
– Ngươi nói gì?
– Ta nói là Phong Sơn đi tắm rồi đi ngủ!
Phong Sơn khẽ nghiêng đầu nghi hoặc, không hề đúng, điều ngài ấy nghe thấy không phải thế.
Minh Hải bên này thì thầm nghĩ:
– May mắn là không vào Lôi điện, nếu không sẽ để hai người kia ở cùng chỗ, nàng ta sẽ lại bám lấy Phong Sơn của mình!
Nhưng Phong Sơn lại nói tiếp:
– Ngươi còn nhớ ở đêm hội Thả đèn kia chứ? Ta nghĩ, hôm đó ta gặp người quen chỉ là sau đó lại nghĩ điều đó là không thể nhưng hôm nay ta chắc chắn rằng điều này là đúng rồi!
Minh Hải cau mày thật chặt:
– Phong Sơn, ngươi nói gì ta nghe căn bản không hiểu ngươi nói là chuyện gì.
Phong Sơn khẽ thở dài lần nữa, sau đó kiên nhẫn nói:
– Ta nghĩ người ta nhìn thấy ở hội đèn kia chính là Ngọc Linh. Chỉ là lúc đó ta tự phủ định đi. Nhưng nay nàng ta ở đây chứng tỏ người đó đúng là nàng ấy.
Minh Hải lúc này lại càng nhíu mày sâu hơn:
– Vậy chuyện ở trấn đó nàng ta có phải cũng biết?
Phong Sơn lắc đầu:
– Ta không chắc, với tính khí nàng ta, nếu biết thì ngày đó đã ra mặt cùng chúng ta rồi. Hơn thế lúc nãy sư phụ cũng là nói hai tháng trước nàng ta đã nhập Lôi điện. Mà lúc đó hai ta đang lang bạt bên ngoài, không biết nàng đã ở đây cũng là tất nhiên. Còn đêm đó có khi dạo chơi chút rồi về nên không biết chuyện.
Minh Hải khẽ gật gật đầu, hắn không đưa ra nhận định bởi những điều này hắn đều không biết tới. Nhưng có một điều hắn chắc chắn phải làm chính là: Ngăn hai người đó ở gần nhau.