Khúc Dạo Đầu - Chương 15 - Chương 15
“Ặc.” Alap nhìn “đứa xem trộm” ngã xuống đất vẻ chán chường.
“Nghe chừng tiểu sử tim mạch của lão không cho phép rồi.” Gã thanh niên cười mỉa, “Giờ tính sao? Giết à?”
“Kệ đi. Lão cũng vừa mới đến thôi, nhìn cái cách lão gục kia thì chắc chả nhớ mặt chúng ta đâu.” Alap hất đầu về phía cô đặt ba chiếc va li, “Với lại, có cái này làm tôi khó chịu. Anh rơi trong rừng chắc không biết nhưng ngoài kia có thằng oắt đang cầm đầu một đám người đi lấy va li đấy.”
“Hể.. Ý cô là lão này là người của hắn?” Gã hướng mắt về phía cô vẻ tò mò.
“Đời nào. Thằng đấy trông không ngu đến thế. Cái lão già lờ đà lờ đờ này mà để đi mình thì rõ tự sát rồi.”
“Nghe cô nói thế, xem chừng nếu không mau lên thì chẳng còn cái va li nào để nhặt đâu. Vậy giờ tôi với cô tính sao? Đánh tiếp à?” Gã nói, điệu lâng lâng không rõ ý tứ.
Alap liếc gã, cô nhìn chòng chòng vào gã một hồi rồi quay đi, “Bỏ đi. Đánh tiếp phí thời gian. Lại đói nữa. Kể ra anh cũng được, cho làm cu li của tôi cũng ổn.”
Cô lại gần mấy cái va li.
Gã cười, “Nên sửa lại thói xấu của mình đi nàng ạ.” Rồi bước theo cô.
Bất giác, gã thở phù một hơi. Để rồi ngay sau đó gã giật mình nhận ra, gã căng thẳng hơn gã tưởng. Chỉ với câu nói đấy của cô thôi mà các bó cơ căng cứng của gã cũng tự thả lỏng lúc nào không hay.
Chết thật, đúng là con đàn bà đáng sợ, cũng may là ả chịu nhượng bộ. Nếu không, có đánh thắng, gã cũng khó mà qua vòng.
Gã lại gần cô, như chợt nhớ ra điều gì đó mà cũng như lỡ mồm, gã hỏi, “Mà sao cô biết tôi rơi trong rừng?”
“Vì tôi là người bung dù chỉ trước anh.”
Câu trả lời nghe có vẻ không ăn khớp nhưng lại là minh chứng rất rõ cho cái sự ngạo mạn của ả. Ả tự tin, ngoài cái gã bung dù sau mình thì tuyệt đối không ai có thể vào rừng nhặt va li trước ả. Mà vậy có khi ả đã biết trước điều này sẽ xảy ra cũng nên.
Alap đã đến chỗ mấy chiếc va li, cô cầm cả ba lên rồi đưa hết cho gã thanh niên cầm.
Gã nhận lấy, đôi mắt thoáng chút ngạc nhiên rồi như hiểu ra, gã cười bật ra. Cô ả kiêu ngạo đến thế là cùng.
“Thế giờ kế hoạch là gì? Nãy giờ chắc thằng nhóc kia cũng kiếm được kha khá rồi đấy. Hay lại giết người cướp của à?”
Alap cười nhạt một tiếng rồi dừng bước quay lại nhìn gã, “Nhặt thêm hai cái va li đỏ chắc cũng đủ rồi. Kiếm tiếp trong rừng, không được thì.. như anh nói thôi.”
“Dạ dạ, vậy thì để tôi dẫn đường thưa nàng.” Hiểu ý, gã nhanh chân chạy lên trước cô.
Hai người đi được một đoạn. Suốt cả đoạn đường chỉ có tiếng lá cây vụn vỡ dưới chân nên có vẻ gã không chịu được mà lắm lời, “Mà phản xạ của cô cũng ghê quá nhỉ. Mất tập trung lúc đánh mà vẫn kịp xoay xở.”
Ả cười giòn một tiếng rồi mỉa mai, “À, cái đó hả. Bẫy đấy. Đương nhiên là tôi cố tình làm thế để anh phấn khởi tí rồi. Cuối cùng thì như tôi dự tính, anh hoàn toàn chủ quan rồi hăng hái xông thẳng vào bẫy luôn. Nghĩ lại thấy cũng hài ghê.”
Gã nhăn mặt, muốn quay lại để xem bản mặt con đàn bà đã khiến gã nằm đo ván, thậm chí còn phải sử dụng cả “cách đó” nhưng cuối cùng lại thôi. Quay lại khéo lại trúng kể ả thì toang. Thoại nhìn cứ tưởng ả là dân chơi hệ bốc đồng mà hóa ra lại là hệ sử dụng đầu óc à.
“Mà anh cũng được phết đấy chứ! Biết dùng cả Kio cơ đấy.” Ả nói, đoạn cuối đưa cao.
“Hể.. Thế ra cô cũng biết Kio sao?”
“Chút đỉnh.”
Gã cười lớn, ôm bụng cười một hồi rồi mới cất tiếng, “Cô mà cũng khiêm tốn được vậy sao?”
“Muốn chiến tiếp hả?” Ả nói. Từ giọng nghe có vẻ là chơi thật chứ chả đùa.
“Đến nơi rồi đấy.” Gã nói, chẳng rõ có phải cố tình đánh trống lảng không.
Cả hai cùng ngước lên nhìn. Cái cây phía trên đầu hai người lủng lẳng một cái va li đỏ. Gã đưa va li cho cô cầm rồi mình trèo lên lấy. Sau cùng, hai người hai cái cầm va li ra quyết định ra khỏi rừng.
Lý do là vì khi mở ra – đa lên, Alap đã thấy được một điểm đánh dấu đỏ tại vị trí của cô và một khoảng đỏ nữa hướng về phía ngoài rừng, chỗ mà thằng oắt lãnh đạo kia tụ họp người. Nghe chừng hướng đi là về phía đó.
Để cho chắc ăn cả hai mở ra – đa thêm một lần nữa. Gã thanh niên có vẻ có kinh nghiệm dùng hơn nên Alap đưa hắn điều khiển. Gã thu nhỏ bản đồ lại, khoảng đỏ cũng theo đó mà nhỏ theo, đến cuối chỉ còn một chấm đỏ bằng với chấm của bọn họ. Gã nhấn vào hai chấm, màn hình hiện ra dòng chữ: Three hundred kilometers.
“Xa phết đấy.” Gã lên tiếng.
“Một trăm cây một ngày là ba ngày đến nơi. Đơn giản mà.” Ả đáp, giọng dửng dưng như không phải vấn đề.
“Đồ ăn ở cái va li kia toàn đồ vặt, chưa kể chúng ta còn hai người đấy.”
“Kiếm xe đi. Nãy tôi thấy nhấp nhoáng ánh sáng của kim loại ở mấy tòa nhà bê tông đằng kia đấy.” Cô hào hứng.
“Vậy chìa khóa với xăng chắc ở trong va li xanh nhỉ. Lại phải tìm nữa à. Mệt thật đấy.” Gã thở dài ngao ngán.
“Anh đần thật đấy nhỉ.” Ả giễu cợt, “Biết dùng Kio mà đần quá thể đáng!”
Gã phớt lờ lời cô, quyết định cho con ả mồm mép chỉ toàn bả chó lắm lời kia tự thoại. Rồi như hiểu ra điều cô muốn ám chỉ, gã đóng va li, đứng dậy và quay người rời đi, “Vậy đi thôi. Đoạn phía đầu rừng có một cái va li nữa cơ mà rơi ở chỗ khá khó thấy nên chắc cũng chưa ai sờ đến đâu.”
“Ok. Dẫn đường tiếp đi.”
Như gã nói, cái va li vẫn còn đó. Là loại xanh. Bên trong là một khẩu shotgun với chỉ vỏn vẹn hai viên đạn trong ổ.
“Súng bắn chim rồi. Vô dụng.” Gã thanh niên cất tiếng, “Còn thiếu một va li đỏ nữa. Mà giờ ra ngoài thì chắc hết suất rồi.”
“Giơ tay lên!” Alap cầm súng không khí, vẻ mặt rất chi là nghiêm trọng, “Đưa va li đây không tao bắn!” Xong rồi cười, “Như thế chắc được đấy nhỉ.” Ả nói, hệt như một đứa trẻ ngốc chỉ cần thấy bánh kẹo là tót đít lên chạy tới mà không nhận ra đó là một cái bẫy của mấy bọn buôn bán trẻ em vậy.
Chắc là ả đùa chứ điều đấy nghe ngu thật.
“Vậy trao đổi đi. Kiếm ai đó có cái va li đỏ rồi đổi cho họ.” Gã đề xuất.
“Thế cũng được. Vậy anh đi làm việc đó đi. Tôi ra chỗ cái xe xem thế nào.”
“Được thôi. Vậy điểm hẹn là ở chỗ này nhé.”
“Ok.”
Cuộc trò chuyện kết thúc. Sau khi đã thống nhất là sẽ lôi bộ đàm ra sử dụng, còn gã sẽ chỉ cầm va li súng shotgun, hai người bắt đầu tách nhau ra.
Kể ra cũng khó hiểu. Gã nghĩ thầm. “Tranh chấp uy tín” chưa bao giờ là dễ dàng, nhất là khi gã với cô còn vừa là người lạ vừa là những kẻ phút trước còn đòi dọa giết nhau.. Cơ mà chắc không có chuyện đến nước này rồi cô ả còn đòi quay xe, ôm va li rồi cắp giò chạy đâu.. Nhỉ? Như chột dạ, gã quay đầu nhìn cô rồi cười khổ. Làm gì có chuyện đó. Coi cái tướng đi kiêu căng thế cơ mà.
Gã thanh niên ngước mắt nhìn lên trời, chọn cái cây cao nhất để leo lên quan sát. Còn Alap thì đi thẳng một mạch đến chỗ để xe.
Trước khi cô kịp đi quá xa, gã thanh niên đó gọi với từ trên cao, “Ê mà này! Tôi là Paloriat Aspa. Cô tên gì?”
Alap dừng lại, không quay đầu và im lặng. Dường như cô đang suy tính điều gì đó.
“Biết tên nhau thì dễ nói chuyện hơn mà đúng không? Chứ gọi” cô “với” nàng “mãi tôi cũng chán lắm!” Aspa nói, như rằng gã hiểu điều cô băn khoăn.
Cô cười lớn một tiếng rồi nói to để cho gã nghe thấy, “Alap. Chỉ là Alap thôi. Với lại, tôi đâu có sợ anh mà phải giấu tên mình. Anh ảo tưởng quá rồi đấy!”
“Ha ha. Dạ vâng ạ.” Aspa cười nhạt đáp lại, “Cô Alap đây thì ghê rồi. Có gì thoải mái làm kèo nữa nhé. Tôi thì cũng chả sợ gì cô đâu.”
“Tốt thôi. Có gì xong vụ này tôi cho anh nằm giãy như con cá chết lần nữa.” Alap nói như thể cô đang thông báo rằng mai cô sẽ ăn cơm hay đi tắm vậy. Hiển nhiên hết sức!
Aspa lại cười nhạt lớn tiếng lần nữa. Rồi hai người chính thức đi làm việc của mình.